SOÁN ĐƯỜNG

- Đau không?

- Khởi bẩm công chúa, không sao.

Tiểu Tám cười nói:

- Là Bách Vạn không có mắt, đụng phải phò mã, khiến phò mã tức giận, chịu một roi này cũng là đáng đời.

Lý Vân Tú khẽ thở dài một tiếng.

Lúc này thời tiết đã vào thu, nhưng nắng cuối hè vẫn rất gay gắt, cho nên y phục của Lý Vân Tú cũng rất mỏng manh.

Nàng cúi người lau vết thương trên trán Tiểu Tám, làm khe rãnh núi non trước mặt bất giác hiện ra trước mặt Tiểu Tám, khiến hắn không khỏi vụng trộm nuốt nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập.

- Tiểu Tám, xin lỗi ngươi!

- Tại sao công chúa lại nói như vậy?

- Nếu bổn cung không nghe lời ngươi, sẽ không biết Lý Ngôn Khánh là kẻ độc ác như vậy. Giữa hắn và ngươi có khoảng cách, bổn cung muốn trút giận cho ngươi, nhưng không ngờ....Bách Vạn, nếu ngươi gặp hắn, phải cố gắng né tránh, nếu không né tránh được thì phải hết sức chịu đựng.

Trong lòng Mao Tiểu Tám cả kinh, lập tức thu hồi tạp niệm trong lòng.

Từ sau khi hắn tự quy thuận Lý Vân Tú, cũng bắt đầu chú ý tới thời cuộc Lạc Dương.

Không biết từ đâu lại xuất hiện một con mãnh thú đáng sợ như vậy, vừa nghĩ tới Lý Ngôn Khánh, Tiểu Tám chợt cảm thấy chột dạ.

Trong lòng có gì đó, đương nhiên sẽ sinh ra sợ hãi. Cùng với danh khí và thực lực ngày càng lớn của Ngôn Khánh, Mao Tiểu Tám cũng càng ngày càng sợ hắn.

Trong một lần tán gẫu, Lý Vân Tú ngẫu nhiên nhắc tới Lý Ngôn Khánh, nói Ngôn Khánh chính là anh hùng cái thế.

Tiểu Tám rất sợ một ngày kia sẽ đối mặt với Lý Ngôn Khánh, vừa vặn Lý Ngôn Khánh hiện giờ đang quy thuận, cho nên sinh ra một tia ác niệm.

Hắn nói với Lý Vân Tú, Ngôn Khánh là kẻ tham lam háo sắc, năm đó khi vẫn còn ở Trịnh gia, y âm mưu hãm hại cả nhà hắn, khiến cho Mao Tiểu Tám phải xa xứ, mai danh ẩn tích. Lý Vân Tú là người ghét hạng người độc ác, vừa nghe thấy những lời này, nhất thời vô cùng tức giận.

Nhưng nàng cũng biết thân phận của Ngôn Khánh cũng không hề tốt.

Vì vậy muốn mượn chuyện của Sài Thanh oán thán mấy câu với Lý Uyên. Thật ra ý định của nàng cũng không phải muốn lấy tính mạng của Lý Ngôn Khánh. Trên thực tế Lý Vân Tú cũng biết, Ngôn Khánh hiện giờ đã cứng cáp, tuyệt đối không vì dăm ba câu của nàng là có thể lật đổ được hắn. Nàng chỉ muốn nhân cơ hội này, đả kích thói kiêu ngạo của Lý Ngôn Khánh. Sau này nếu Ngôn Khánh có đến Trường An cũng sẽ thành thực, chứ không làm càn quá mức.

Nào ngờ, Lý Uyên mới hành động, Lý Ngôn Khánh đã phản kích.

Hắn ngang nhiên vượt sông đánh chiếm Hà Nội, không những khiến phe cánh Khuất Đột Thông nhiều lần gặp uy hiếp, mà còn chọc tức Tùy tướng Hà Đông Nghiêu Quân Tố, làm cho Khuất Đột Thông vô cùng lo lắng. Đáng sợ hơn là, hắn vừa xuất binh lại khiến cho Tu quận, Trường Bình lại bắt đầu lắc lư bất định, làm cho mấy tháng tâm huyết của Lý Uyên suýt nữa trôi theo dòng nước. Thủ đoạn của hắn rất cứng rắn, khiến cho tất cả mọi người ở Trường An đều cảm giác sợ hãi, khiến Lý Uyên không thể không cúi đầu.

Lý Uyên chẳng những phong Lý Hiếu Cơ làm Cấp vương, mà còn âm thầm lên án mạnh mẽ Lý Vân Tú.

Cũng may Lý Uyên cho rằng chuyện này do Sài gia ở bên trong giở trò quỷ, muốn trút giận cho Sài Thanh. Cho nên sau khi Sài Thiệu về nhà, lại bị cha y thóa mạ cho một trận.

Lý Vân Tú cũng đã nhìn ra, tín nhiệm của Lý Uyên đối với Lý Ngôn Khánh chưa hẳn thua kém so với người thân của mình.

Trong lòng nàng cảm thấy rất có lỗi với Mao Tiểu Tám, cho nên mới có ngữ điệu xin lỗi.

Mặc dù nàng chưa nói ra thân phận của Lý Ngôn Khánh, nhưng Mao Tiểu Tám cũng có thể nghe ra một chút manh mối bên trong.

Lẽ nào Lý Ngôn Khánh đã quy hàng Đường?

Nhưng trên mặt hắn vẫn không biểu hiện ra bất cứ ý bất mãn, hòa nhã nói:

- Công chúa yên tâm, cái mạng nhỏ này của Bách Vạn cho dù có chịu một chút ủy khuất cũng không sao? Chỉ cần mỗi ngày công chúa đều cảm thấy vui vẻ, cho dù Tiểu Tám có chết cũng vui lòng.

Một câu nói rất bình thường, nhưng thật sự khiến Lý Vân Tú vô cùng xúc động.

Hôn nhân giữa nàng và Sài Thiệu, nói trắng ra chỉ là một cuộc giao dịch chính trị mà thôi. Lý Uyên để có thể giữ vững vị thế ở Thái Nguyên, đương nhiên cần có mối quan hệ tốt đẹp với đại hào thế địa phương. Lý gia, Sài gia vốn chính ra có quan hệ mấy đời. Mặc dù Sài gia không bằng môn phiệt thế trụ có lịch sử mấy trăm năm như Vương thị ở Thái Nguyên, nhưng cũng được xem là hào cường địa phương. Hơn nữa, Sài Thiệu đã bốn mươi tuổi, kém Lý Uyên mười hai tuổi, lớn hơn Lý Vân Tú mười bảy mười tám tuổi. Khoảng cách tuổi tác này khiến Lý Vân Tú và Sài Thiệu trên thực tế cũng không có một chút tình cảm.

Ngược lại Tiểu Tám quanh năm đi theo Vân Tú, thân thiết hơn rất nhiều.

Lý Vân Tú trầm ngâm một lát, nói khẽ:

- Tiểu Tám.

- Có tiểu nhân.

- Ngươi ngồi xuống đây.

Lý Vân Tú kêu Tiểu Tám ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói:

- Bổn cung là nữ nhân, trong lúc nhất thời cũng không cách nào trợ giúp cho ngươi quá nhiều, nếu sau này bổn cung có một chủ ý, không biết ngươi có nguyện ý hay không?

- Bách Vạn xin nghe theo giao phó của công chúa.

Chóp mũi hắn như vương vấn mùi thơm cơ thể đầy ma mị của Vân Tú, hai người cách nhau rất gần, mặc dù còn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể tròn đầy lấp ló dưới lớp áo kia.

Tiểu Tám cố gắng kìm nén tạp niệm trong lòng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm.

- Hiện giờ Tiết Cử chiếm đoạt Kim Thành, sớm muộn gì cũng sẽ đối chọi với Đại Đường ta. Nhị lang lúc này đang chỉnh đốn quân ngũ ở Phù Phong, đang cần nhân thủ giúp đỡ, nếu ngươi nguyện ý, bổn cung định ra mặt, cầu cho ngươi một đạo ý chỉ trước mặt phụ hoàng, để ngươi đến chỗ Nhị Lang xuất lực, sau này cho dù…cũng có thể bảo hộ cho ngươi chu toàn.

Theo lý, giới thiệu Tiểu Tám cho Lý Kiến Thành là tốt nhất, dù sao Lý Kiến Thành cũng là thái tử.

Nhưng Lý Vân Tú biết rõ, Lý Kiến Thành thân là thế tử, dưới trướng phụ tá vô số, hơn nữa phần lớn là đệ tử thế trụ. Tiểu Tám xuất thân hèn mọn, không thể đứng vững ở bên cạnh Lý Kiến Thành, nếu sau này Lý Ngôn Khánh làm khó, Lý Kiến Thành chưa chắc sẽ ra mặt trợ giúp Tiểu Tám.

Không giống với Lý Thế Dân, dưới trướng hắn phần lớn là hàn sĩ nghèo khó.

Mặc dù có đệ tử quan lại, thế nhưng đa số là phạm quan trọc quan, không cách nào đánh đồng với người bên cạnh Lý Kiến Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi