SOÁN ĐƯỜNG

Đứng ở trước cửa sổ đầu óc hắn không ngừng hiện ra hình bóng của Trương Dận. À, hắn vốn tên là Lô Dận, là đệ tử của Phạm Dương Lô thị, Lô Dận lúc ở đại đường nước mắt giàn dụa, thanh âm của Lô Dận tường thuật vẫn vang ở bên tai Lý Ngôn Khánh.

- Bệ hạ biết rõ không may mắn thoát khỏi cho nên ở trước phật tổ đã cầu nguyện ba chuyện.

- Lý lang quân bệ hạ cầu nguyện cho lang quân vì bệ hạ báo thù rửa hận, còn có Vân Định Hưng, Vương Hành Bản, đúng là một lũ cầm thú.

Vương Hành Bản, Vân Định Hưng, Lý Ngôn Khánh nhớ kỹ hai cái tên này.

Tuy nhiên khi Lô Dận lên án mạnh mẽ Vương Thế Sung là cầm thú, trong lòng Lý Ngôn Khánh cũng hơi run rẩy.

Vương Thế Sung bọn họ là cầm thú thì mình là gì đây?

Lý Ngôn Khánh tay nắm vào cửa sổ, đè kích động ở trong lòng lại.

Thanh trúc ở cửa sổ đã bị hắn nắm chặt lại, trúc sắc bén đâm vào tay khiến cho máu tươi của Lý Ngôn Khánh ứa ra đầm đìa, thời gian trôi qua Lý Ngôn Khánh ngồi xổm xuống mặt đất, quỳ gối trước cửa sổ mà khóc thút thít, tra tấn tâm hồn này khiến cho hắn không cách nào thừa nhận.

Đúng thế kiếp trước làm quan hắn đã trông thấy vô số sự đấu đá.

Nhưng mà những cuộc đấu đá đó còn chưa tàn nhẫn đến tình trạng này, đấu tranh chính trị người nhà tuy bị ảnh hưởng nhưng không mấy khi liên quan đến tân tính mạng như thời đại này.

Mà bây giờ, một thiếu niên mười bảy tuổi lại....

Vốn hắn đã cho rằng mình trưởng thành, nhưng bây giờ phát hiện ra mình vẫn còn chưa đủ lãnh khốc, chưa đủ tàn nhẫn.

- Tướng công, tướng công ở trên lầu sao?

Ở dưới lầu truyền tới thanh âm của Đóa Đóa, Lý Ngôn Khánh vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt ở trên mặt đi.

Mấy ngày qua hắn trở về định đoàn viên của thê tử nhưng vì chuyện của Dương Đồng hắn không cách nào thừa nhận được cho nên trốn ở trúc lâu muốn cầu yên bình một lát.

Tiếng bước chân truyền tới, Đóa Đóa đã đứng ở trên trúc lâu, sau lưng của nàng còn có Thúy Vân và Vô Cấu mà Tiểu Niệm thì ở sau cùng.

- Dương Chân chàng làm sao vậy?

Lý Ngôn Khánh xoay người lại cười nói:

- Không có chuyện gì, chỉ là bụi bay vào mắt mà thôi.

- Tướng công nói dối, bên ngoài làm gì có gió.

Trưởng Tôn Vô Cấu cười hì hì đi tới, ôm lấy cánh tay của Lý Ngôn Khánh, ngửa mặt nhìn mặt của Lý Ngôn Khánh, đôi mắt tràn ngập ý ân cần.

Nàng vươn tay khẽ lau khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh đi.

- Tiểu ca ca xấu hổ một mình vụng trộm đi khóc nhè.

- Ta đâu có khóc nhè, tất cả đều là cát bay vào mắt. Vô Cấu không cho phép muội nói lung tung.

- Vừa rồi có một trận gió thổi qua.

Ở bên ngoài mưa phùn lả lướt làm gì có cát bụi.

Bùi Thúy Vân quét mắt qua, ánh mắt rơi vào tấm vải trắng, trong mắt hiện ra một vẻ hiểu ý.

Nàng tiến tới khẽ nói:

- Dưỡng Chân sắp tới đầu xuân rồi.

- Thời tiết ấm dần, quan tài của bệ hạ cũng cần phải an trí thỏa đáng, cũng nên chôn cất thỏa đáng, Mang Lĩnh phong thủy không tệ hơn nữa còn cách gần đây, có thể nhìn về phía Đông Đô xa xa, cũng là phù hợp.

- Chàng thấy thế nào?

Lý Ngôn Khánh khẽ nói:

- Cứ thế sắp xếp đi, chọn nơi tốt, chờ ngày lành... chúng ta phong quang tiễn đưa cho bệ hạ.

- Vậy thiếp đi sắp xếp.

Đóa Đóa đi tới bên cạnh kéo tay Lý Ngôn Khánh:

- Tiểu yêu, Quan Âm tỳ đã có rồi.

- Sao?

Ngôn Khánh không kịp phản ứng, mở to mắt hỏi.

- Quan Âm tỳ đã có thai hai tháng.

Đóa Đóa khẽ nói:

- Trước kia nàng một mực không cảm thấy thoải mái, về sau Ngô tiên sinh tới chuẩn đoán bệnh nói nàng mang thai.

Lý Ngôn Khánh lập tức kinh ngạc.

Hắn quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cấu, chỉ thấy nét mặt của Vô Cấu vẫn ngây thơ.

Có lẽ nàng không rõ tin tức này cho nên khi Đóa Đóa nói xong nàng cũng lộ vẻ mê man.

- Tiểu yêu, chàng hiện tại đã là cha, nếu như không biết khống chế mình thì sẽ làm cho chúng thiếp lo lắng.

Đặc biệt là Quan Âm tỳ, tối qua muội ấy chờ chàng rất lâu... chàng phải bảo trọng mình cho tốt, chớ để hài tử của chúng ta dẫm vào vết xe đổ.

Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu.

- Được rồi, chàng vừa đi lâu như vậy chắc chắn là có chuyện phải xử lý.

Chút nữa thiếp sẽ phái người mang thức ăn tới, đoán chừng khi trời sáng rõ chàng lại phải bề bộn, nếu như rảnh thì đi thăm hai đồ đệ kia.

Khuôn mặt Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, hắn cố gắng đáp ứng.

Đóa Đóa cùng với Bùi Thúy Vân rời đi, một lát sau, Tiểu Niệm và Vô Cấu cũng đi.

Lý Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh bàn học, ngơ ngác nhìn tấm vải trắng, ta không thể để con trai của ta dẫm vào vết xe đổ, ta cần phải dốc toàn lực bảo hộ cho bọn chúng cả đời khoái hoạt.

Bệ hạ đi cho tốt, ta nhất định sẽ báo thù... Tấm vải trắng được đưa vào trong chậu than, thoáng cái đã bốc cháy lên.

Nhìn lửa trong chậu thiêu tấm vải trắng thành tro tàn, Lý Ngôn Khánh đứng dậy đi tới trước cửa sổ đẩy ra, thở dài một tiếng.

Triệu Hi Tiếu nói ở đây phong thủy rất tốt có thể để lại phúc trạch đời sau, tuy nhiên Dương Đồng không có con nối dõi, thì làm gì có đời sau, Viên Thiên Cương cùng với Lý Thuần Phong đều không ở đây, Triệu Hi Tiếu là người am hiểu nhất cho nên hắn nói thế nào thì làm thế đó, Lý Ngôn Khánh cũng chẳng muốn tranh luận.

Lô Dận nói Dương Đồng rất thích hoa đào.

Hắn hi vọng khắp dãy núi này có thể trồng hoa đào, để cho Dương Đồng được thỏa mãn.

Chôn cất ở vườn đào, phía xa xa có thể nhìn thấy Yển Sư và Đông Đô, Lý Ngôn Khánh hi vọng một ngày nào đó Dương Đồng ở trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy hắn đánh vào Đông Đô.

Tuy nhiên với tư cách là một đế vương, lăng mộ của Dương Đồng cũng không xem là xa hoa.

Người tiễn đưa cũng không nhiều, chỉ có Lý Ngôn Khánh, Bùi Nhân Cơ, Từ Văn Viễn bọn họ. Tiết Thu cùng với Tùy thất thù sâu như biển, chắc chắn không có khả năng tiễn đưa Dương Đồng về phần những người khác cảm tình với Tùy đế cũng không lớn, tuy bọn họ nhận chức quan của Tùy thất nhưng chẳng qua là do Lý Ngôn Khánh chiếu cố, vượt ngoài dự liệu của Lý Ngôn Khánh, Tổ Thọ lại đến, tự mình viết điếu văn đốt trên lăng mộ.

Hành động của Ngôn Khánh khiến cho Từ Văn Viễn càng thêm tán thưởng.

Trong mắt nhà Tùy Lý Ngôn Khánh đã làm tròn bổn phận của thần tử.

Nhưng trên thực tế trong lòng Lý Ngôn Khánh chua xót thế nào ai mà hiểu được, hắn vẫn chưa thể giống như những đế vương kia lãnh khốc vô tình.

- Chúa công, chúa công thấy Tô Uy này nên sắp xếp thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi