SOÁN ĐƯỜNG

Tứ Nhãn đã chết rồi, Tế Yêu cũng già nua nhưng hai bọn chúng đã để lại mười bảy con chó ngao, có con bảy tám tuổi có con bốn năm tuổi hiện tại đã sinh hạ tới đời thứ ba, tất cả đều là hậu nhân của Tế Yêu và Tứ Nhãn vô cùng hùng tráng.

Giờ phút này chúng đang sủa liên tục.

Lý Ngôn Khánh nhìn về phía ngoài thì thấy Liễu Thanh đứng ở trước cửa hiên trúc lâu sợ hãi nhìn những con chó này.

Ngôn Khánh vội vàng quát mấy con chó ngừng lại rồi hỏi:

- Liễu Thanh không phải ta đã nói ta cùng với Vô Kỵ nói chuyện đừng quấy rầy sao?

- Nhưng mà Vương gia, Tần vương phái người gửi thư nói là mời vương gia tối nay tới Hàm gia đại điện ăn uống.

- Sao?

- Tần vương nói chỉ là gia yến không có người ngoài, mong được mời vương gia tới.

Lý Ngôn Khánh nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ sau đó gật đầu:

- Trả lời Tần vương rằng ta nhất định sẽ tới.

Liễu Thanh đáp ứng, trong lòng còn sợ hãi nhìn mấy con chó ngao rồi rời đi.

Ngôn Khánh biết rằng những con chó này vô cùng hung mãnh, cần phải có chuyên gia dạy dỗ, những con chó ngao ngày bình thường có thể cắn chết, cho dù mười con chó lớn bình thường cũng không phải là đối thủ của chúng.

- Ngươi thấy thế nào?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Chuyện này có lẽ không có vấn đề gì, Tần vương không dễ gì mà khởi sự, nếu không sẽ phiền phức đến hắn.

Theo ta thấy Tần vương muốn mời ngươi là tu bổ quan hệ với ngươi, dù sao nếu như hắn và ngươi trở mặt thành thù thì đối với hắn cũng không có lợi, tương lai ngươi với hắn dù sao cũng là đồng liêu với nhau, cũng không cần phải quan hệ gay gắt quá.

Ta cho tới bây giờ cũng không muốn gay gắt với hắn, nhưng mà hắn....

Trong lòng Lý Ngôn Khánh thầm nói một câu.

Trong lịch sử Lý Ngôn Khánh biết Lý Thế Dân là một người rất có tâm kế, sau khi trở về Trường An đã xé rách da mặt với Lý Kiến Thành.

Nói cách khác Lý Thế Dân cùng với Lý Kiến Thành mâu thuẫn từ xưa tới nay.

Nhưng theo tình hình trước mắt thì Lý Thế Dân đã mất đi Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, mà Uất Trì Cung lại bị bắn chết ở Thiên Sách phủ, thực lực không hùng hậu như ở trong lịch sử, hắn sẽ lựa chọn cách là ẩn nhẫn, lôi kéo nhiều mặt chứ không muốn kết thù với mình.

Trên lý luận thì như vậy.

Nhưng trên thực tế.

Lý nhị người này quá âm hiểm.

Đây chính là cảm xúc mà Lý Ngôn Khánh đọc lịch sử mà lưu lại.

Có lẽ mình cần phải cẩn thận một chút mới được.

Đêm đó Lý Ngôn Khánh theo đúng hẹn tiến vào trong hoàng thành.

Lý Ngôn Khánh mặc dù biết Lý Thế Dân sẽ như lời Trưởng Tôn Vô Kỵ nói sẽ không có ám chiêu gì nhưng vẫn có đề phòng.

Hắn ngoại trừ mệnh cho Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thủ ở bên ngoài cửa cung còn mang Thẩm Quang đi vào trong dự tiệc.

Nếu như Lý Thế Dân thật sự muốn làm gì thì với thân thủ của Thẩm Quang ít nhất cũng có thể bắt cóc Lý Thế Dân làm con tin, vì vậy Lý Ngôn Khánh nhắc nhở Thẩm Quang ở trong áo giấu Long Hoàn Kiếm.

Lý Thế Dân mặc y phục bình thường thấy hai người tới thì ở Hàm gia ngoại điện nghênh đón.

- Dưỡng Chân, cuối cùng huynh cũng đã đến.

Hắn tiến lên một bước, chăm chú kéo tay của Lý Ngôn Khánh, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thân thiết.

- Tần vương cho mời, tiểu vương làm sao không dám đến?

- Dương Chân... huynh...

Lý Thế Dân toát ra một vẻ ảm đạm, hắn khẽ nói:

- Dưỡng Chân, ta và huynh không nên như vậy, nhớ năm đó ta và huynh ở Củng huyện được huynh chiếu cố rất vui, tam đệ nhờ có diệu thủ của huynh mới có thể khỏe mạnh tới ngày hôm nay. Tam đệ mấy ngày trước còn phái người đưa thư nói ta không nên kết oán với huynh. Nhưng mà thủ đoạn của huynh cũng quá kịch liệt, không cho ta chút không gian nào để giải thích.

Lý Ngôn Khánh khoát tay nói:

- Nhị lang nếu như ngươi nhớ tình nghĩa năm đó tại sao lại thu lưu Uất Trì Kính Đức, ngươi có nghĩ qua cảm thụ của ta không?

- Chuyện này không phải là do ta.

Lý Thế Dân nói:

- Lúc trước thân phận của ngươi cực kỳ bí mật ta thu nhận Kính Đức cũng không biết được liên quan trong đó, nếu ta sớm biết thì đã....

Ngụ ý nói, chuyện này không quan hệ tới ta.

Thân phận của ngươi ngoại trừ phụ hoàng thì không mấy người biết được, kể cả ta.

Ngôn Khánh trong lòng co lại không khỏi sinh một chút bất mãn với Lý Uyên, tuy nhiên bất mãn này chỉ trong nháy mắt, trong lòng Lý Ngôn Khánh thầm hít sâu một hơi: Hắn châm ngòi để ta bất mãn với Lý Uyên sao? Nếu như ta thật sự bất mãn với Lý Uyên thì chỉ sợ họa sát thân đến rồi.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lý Thế Dân, Ngôn Khánh trong lòng thầm rét lạnh.

- Điện hạ đã chuẩn bị tiệc rượu, kính xin Hà Nam vương vào dùng.

- Đúng thế, đúng thế, mọi chuyện đã qua, hiện tại chúng ta vào dùng tiệc đã.

Ngôn Khánh hỉ nộ không lộ, Lý Thế Dân thì biểu lộ vẻ rộng lượng.

- Vương tiên sinh, vẫn khỏe chứ?

Lý Ngôn Khánh hướng về phía Vương Thông nói.

Vương Thông thì cười cười chắp tay hoàn lễ mà nói:

- Làm phiền Hà Nam vương nhớ mong, Bạch Ngưu vẫn khỏe, ha ha, nghe nói Vương gia vừa sinh thêm một ái nữ, hôm nay cần phải uống thêm vài chén để chúc mừng.

- Sao, Dưỡng Chân có con gái sao?

Lý Ngôn Khánh có thêm ái nữ, người biết cũng không nhiều.

Nhìn thấy hào khí Lạc Dương trở nên khẩn trương cho nên hắn không tuyên bố chuyện này.

- Vậy thì cần phải uống thêm vài chén rồi, chị dâu bọn họ khi nào tới đây?

- À đã đi đường tuy nhiên bởi vì ta phải gấp gáp tới tiếp chỉ cho nên không thể đi cùng họ, hai ba ngày nữa họ sẽ tới.

- Chuyện này thì thật đáng tiếc.

Lý Thế Dân không khỏi tiếc nuối mà nói:

- Ta ngày mai lãnh binh trở về Trường An chỉ sợ không đi bái kiến được.

Ngôn Khánh khẽ giật mình:

- Nhị lang ngày mai đi rồi?

Lý Thế Dân gật đầu lại khiến cho trong lòng Lý Ngôn Khánh cảm thấy giật mình.

Hai người đi vào trong đại điện phân chủ khách mà ngồi xuống.

Ánh mắt của Lý Ngôn Khánh bị nam tử áo trắng sau lưng của Lý Thế Dân hấp dẫn, nam tử kia mái tóc hoa râm, tuổi tác ước chừng năm mươi, bộ râu tinh mỹ, khí phách đường đường, Lý Ngôn Khánh bản thân tự nhận mình tướng mạo cũng không tệ nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy nam tử áo trắng này khiến hắn có một cảm giác nguy hiểm.

- Nhị lang sao ngươi không giới thiệu người này một chút.

Lý Thế Dân cười nói:

- Vương tiên sinh cùng huynh là người quen cũ, chắc không cần ta giới thiệu, vị này cũng là một người khó lường, chính là người năm đó sở công Dương Tố từng khen ngợi sẽ là trụ cột của quốc gia.

- Sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi