SOÁN ĐƯỜNG

Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu, kéo mặt nạ từ trên đỉnh đầu xuống che mặt.

- Chuẩn.

- Các huynh đệ, theo ta giết địch.

Vương Phục Bảo khàn giọng rống to, thúc ngựa lên trước, lao ra Hắc Thạch quan.

Hắn vốn phụng mệnh thủ hộ Củng huyện, đồng thời đảm nhiệm nhiệm vụ huấn luyện quận binh. Cùng với chiến sự Hắc Thạch quan không ngừng thăng cấp, Vương Phục Bảo cũng có chút không chịu nổi cảm giác buồn chán, vì vậy sau khi nói rõ với Trưởng Tôn Vô Kỵ, đích thân dẫn năm nghìn quân sĩ đã huấn luyện hoàn tất, đuổi tới Hắc Thạch quan tham chiến.

Lý Ngôn Khánh đang lo lắng binh lực trong tay không đủ, Vương Phục Bảo đến, làm hắn rất vui mừng.

Nhìn thấy Vương Phục Bảo xuất kích, trên mặt Ngôn Khánh cũng hiện lên vẻ tươi cười.

- Đại Bưu, hôm nay hãy để ta xem xem, đệ nhất mãnh tướng dưới trướng rút cuộc có bản lĩnh gì.

Trịnh Đại Bưu mặc áo giáp màu đen, ở vai và khuỷu tay đều được bọc sắt. Trang phục này hắn học được từ Hùng Khoát Hải. Với hình thể như của hắn, áo giáp bình thường thật sự quá mức khó khăn, chi bằng trang bị như vậy, mặc dù đơn sơ, nhưng tính thực dụng rất cao.

- Công tử yên tâm, Trịnh Đại Bưu nhất định không phụ lại sứ mạng.

Lý Ngôn Khánh cười ha ha, cầm Trầm Hương giáo chỉ lên trời, hét lớn một tiếng:

-Xuất kích.

3000 dũng sĩ chen chúc, nhất tề xông lên phía trước. Trong Hắc Thạch quan hiện giờ chỉ còn lại kỵ quân, phía sau có Kỳ Lân quân, phụng mệnh tiến vào thung lũng hoa đào, tụ hợp với quân lính của Diêu Ý, kỵ quân trong tay Lý Ngôn Khánh tựa hồ xuất động toàn bộ.

Hơn 100 kỵ quân này chính là góp nhặt lẻ tẻ từ Củng huyện tới.

Cũng may các kỵ sĩ đã trải qua bách chiến, cho nên không cảm thấy lo lắng hồi hộp khi lâm chiến.

3000 dũng sĩ chạy như điên trong đêm tối, lao thẳng tới bãi sông Giáp Thạch Tử Hà.

Lúc này, trên bãi sông Giáp Thạch Tử Hà đã vô cùng hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện một đạo nhân mã, đuổi quân Ngoã Cương chạy trối chết.

Trong đêm tối cũng không rõ lắm rút cuộc đối phương có bao nhiêu người?

Nhưng chỉ cần ba chữ “Lý Vô Địch”, sợ rằng đã hơn trăm vạn binh giáp.

Lý Mật cũng hoảng hốt, được bọn người Tần Quỳnh hộ vệ, nhanh chóng rút khỏi chiến trường. Hắn vừa chạy, vừa nói thầm trong lòng: tên Lý Ngôn Khánh này lẽ nào có thần linh tương trợ? Hắn làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay, dưới sự giám sát nghiêm mật của ta, phái ra một đạo nhân mã? Kỳ quái, thật sự kỳ quái.

Cũng khó trách Lý Mật như thế.

Đội nhân mã của Diêu Ý xuất hiện thật sự quá mức quỷ dị.

Lý Mật phái gần vạn quân của Hỏa Tự doanh, Cự Mộc doanh mai phục xung quanh Hắc Thạch quan, có thể nói đã bày thiên la địa võng. Chỉ cần Hắc Thạch quan có một chút động tác, Lý Mật có thể lập tức biết được, nhưng ai có thể nghĩ đến, từ trước khi cuộc chiến Hổ Lao quan bắt đầu, Lý Ngôn Khánh đột nhiên phái Diêu Ý đến thung lũng hoa đào. Thật ra ngay từ đầu Ngôn Khánh cũng không nghĩ ra sẽ dùng đội binh mã này như thế nào, chẳng qua theo thói quen, hắn giữ lại một con át chủ bài. Chủ yếu vẫn là vị trí của thung lũng hoa đào quá tốt. Lý Ngôn Khánh cho rằng, không phái một đạo nhân mã đồn trú lại nơi này sẽ phụ lòng ông trời đã điêu luyện sắc sảo chế tạo ra nó.

Ở nơi bí mật của thung lũng hoa đào, tầm mắt rộng lớn.

Nếu như không có người dẫn đường, căn bản không cách nào phát hiện ra.

Nếu đặt một đội binh mã ở đây, ít nhất có thể có hiệu quả bất ngờ.

Cho dù khó có thể xuất chiến, nhưng cắt đứt đường lương thảo, tạo hiệu ứng bất ngờ cũng là lựa chọn cực tốt.

Cho nên, chưa nói đến Lý Mật mà ngay cả bản thân Lý Ngôn Khánh cũng không ngờ đội binh mã này của Diêu Ý sẽ sinh ra tác dụng cực lớn.

Đúng là vận khí xui khiến.

Nhưng có đôi khi, hai chữ vận khí này có thể thay đổi cục diện của một cuộc chiến tranh . . . . . .

- Mật Công, đợi đã.

Vương Bá Đương đột nhiên hô lớn.

- Nhân số quan quân tựa không nhiều. Mật Công, bây giờ ngươi lên cao chỉ huy nói không chừng còn có thể tiêu diệt toàn bộ. Chúng ta muốn binh có binh, muốn tướng có tướng, cho dù Lý Ngôn Khánh tới, cũng sẽ đối chiến một trận với hắn.

Lý Mật cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ghìm chặt chiến mã, quay người lại quan sát cuộc chiến.

Đúng như Vương Bá Đương đã nói, nhân số quan quân tựa hồ không nhiều, Tùy tướng mặc giáp đen tay cầm trường mâu, thoạt nhìn có chút giống Lý Ngôn Khánh, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn không giống.

Ấn tượng của Lý Mật đối với Ngôn Khánh quá sâu sắc đủ để khắc sâu trong đầu.

Hắn sống đến tuổi này vẫn chưa thấy kẻ nào mắng chửi đáng sợ như Lý Ngôn Khánh, khiến trong lòng hắn hơi có chút tức giận, nếu đổi lại người khác, không chừng sẽ bị tên này mắng chết. Hơn nữa chuyện đó còn mang đến mỹ danh cho Lý Ngôn Khánh. Người tự xưng là Lý Ngôn Khánh trên chiến trường, thân hình không khác biệt nhiều với Lý Ngôn Khánh, nhưng hình thể rõ ràng khôi ngô cường tráng hơn Lý Ngôn Khánh, binh khí trong tay cũng không giống, quan trọng nhất là, con ngựa mà hắn cưỡi không phải là Tượng Long.

Ta thật sự bị tên Lý Ngôn Khánh kia dọa cho choáng váng đầu óc rồi.

Lý Mật hít sâu một hơi, đột nhiên nghiêm nghị quát:

- Vị tướng quân nào nguyện đi lấy đầu tên mạo danh kia?

- Ta đi.

- Mạt tướng nguyện đi.

Phòng Hiến Bá và Tần Dụng tựa hồ đồng thời mở miệng, sau khi hai người nhìn nhau, đột nhiên phóng ngựa tới bãi sông.

Nhưng ngựa của Phòng Hiến Bá nhanh hơn một trước, tới trước Tần Dụng, ngăn cản trường mâu của tên Tùy tướng. Chỉ thấy hắn quất ngựa múa đao, mở miệng mắng:

- Loại giấu đầu hở đuôi, cũng dám tự xưng là “Vô Địch”.

Đao như tiếng gió, thế như sấm đánh, nhanh như thiểm điện.

Phòng Hiến Bá cũng là một mãnh tướng, đồng thời còn là hậu duệ của Phòng Huyền Tảo, võ nghệ cao cường, rất được Lý Mật tin cậy.

Hắn là người thành lập Bồ Sơn Công doanh, khi Lý Mật còn chưa quật khởi, chính là Phòng Hiến Bá đã lợi dụng các loại phương pháp, chế tạo ra Bồ Sơn Công doanh còn thiện chiến hơn xa quân Ngoã Cương. Sau này Bồ Sơn Công doanh nhất chiến Trương Tu Đà, nhị chiến Lưu Trường Cung, Phòng Hiến Bá đều lập công lớn.

Sau khi Bồ Sơn Công trác chuyển thành nội quân, Phòng Hiến Bá không thể đứng trong tứ Phiếu Kỵ.

Nhưng hắn lại không hề oán hận, cam nguyện làm trợ thủ cho Đan Hùng Tín.

Một người như vậy, không có tư tâm gì, trung thành và tận tâm, hơn nữa năng lực cũng không kém, Lý Mật sao có thể không thích hắn?

Tên Tùy tướng tự xưng Lý Ngôn Khánh nhếch miệng nở nụ cười.

Trên mặt hắn đeo mặt nạ, trường mâu run lên, dang rộng đâm tới.

Phòng Hiến Bá cũng giơ đao tương ứng, hai người lao vào nhau. Sau một chiêu giao thủ, Phòng Hiến Bá thầm kêu một tiếng không tốt, võ nghệ của tên Tùy tướng hoàn toàn không yếu.

Cái này gọi là người trong nghề khẽ vươn tay, liền biết có hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi