SOÁN ĐƯỜNG

Đóa Đóa kinh ngạc nhìn Lý Đạo Huyền.

Vừa vặn Lý Hiếu Cơ cũng từ trong quán trọ đi tới, nhìn thấy màn này, không khỏi mỉm cười, gật gật đầu với Đóa Đóa rồi trèo thẳng lên xe.

Đóa Đóa thoáng cái hiểu rõ.

Nàng chợt mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ đầu Lý Đạo Huyền nói:

- Lần này tới Huỳnh Dương rất xa, nhanh lên xe đi.

Lý Đạo Huyền cười hắc hắc, trong lòng biết Đóa Đóa đã không so đo nữa.

Hắn lập tức chạy lại, trở mình lên ngựa.

Lúc này, mặt trời mới lên, nhuộm vàng mặt đất.

Lý Đạo Huyền chỉ một ngón tay về phía trước, lớn tiếng nói:

- Lên đường.

Đại nghiệp mười ba năm, thiên hạ đại loạn.

Tùy thất đã hiện ra xu hướng suy tàn, mặc dù còn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng mặt trời sắp lặn, bày biện ra tư thế xế chiều.

Tùy Dạng Đế Dương Quảng trải qua ba lần chinh phạt Cao Ly thất bại, cũng không còn nhuệ khí lúc đăng cơ, trở nên ham mê tửu sắc, không muốn đối mặt với sự thật.

Đây có lẽ chính là bi ai của kẻ chủ nghĩa lý tưởng.

Khi hắn phát hiện các loại cố gắng trước đây, đều đã không còn liền co đầu vểnh đít, làm ra tư thế đà điểu. Mặc dù triều thần trần thuật tình hình với hắn, thỉnh cầu Dương Quảng lập tức trả Trường An, dùng thế chỉ huy thiên hạ. Nhưng Dương Quảng đã bị mưa bụi Giang Nam ngăn cản, không muốn quay về Trung Nguyên, thậm chí khi các triều thần báo các tình hình hỗn loạn khắp nơi, hắn còn giận dữ không thôi, sống chết không chịu thừa nhận.

Tiêu hoàng hậu là người biết rõ tâm tư của Dương Quảng nhất, cũng biết hắn lúc này không còn hùng tâm như khi đăng cơ năm đó.

Nếu đã trầm luân, dứt khoát cứ để trầm luân đến cùng đi.

Tiêu hoàng hậu lén lút nói với đại thần đi theo:

- Từ nay về sau những chuyện như vậy đừng trình báo bệ hạ.

Dương Quảng hy vọng có thể vui sướng say chết tại Giang Đô, hắn tựa hồ cũng dự cảm được một tia đại họa nguy hiểm sắp sửa giáng xuống, tuy nhiên lại cười nói với Tiêu hoàng hậu:

- Đầu ta rất cứng, kẻ nào dám lấy?

Nói xong, hắn còn vỗ vỗ vào cổ mình.

Tiêu hoàng hậu cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, đồng thời âm thầm an bài cho tộc nhân Tiêu thị, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hắc Thạch quan đại thắng, chính là sản sinh dưới tình thế như vậy.

So với chiến sự của các nơi khác, quy mô chiến dịch ở Hắc Thạch quan có lẽ cũng không lớn, nhưng lại ảnh hưởng lcực kỳ sâu xa. Sau khi Lý Mật thất bại, rút lui về Dương Thành, thu thập đám tàn binh bại tướng chiến một trận ở sông Giáp Thạch Tử. Lý Mật tổn thất đặc biệt thảm trọng, Bát Phong doanh vừa mới gây dựng lại một lần nữa bị đánh tan, Liên Sơn doanh tổn binh hao tướng, mất bốn thành nhân mã; Hỏa Tự doanh và Cự Mộc doanh trên đường gấp rút tiếp viện cho Lý Mật gặp phải phục kích của ba người La Sĩ Tín, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, đồng dạng cũng thảm bại. Hỏa Tự doanh còn đỡ hơn một chút, Trình Giảo Kim rất thông minh, thấy tình thế không ổn, liền lập tức bỏ chạy, nhưng Cự Mộc doanh lại không có may mắn như vậy, Lưu Hắc Hạp bị bắt, Cự Mộc doanh toàn quân bị diệt.

Chiến sự lần này, Lý Mật tổn thất mất mấy tên đại tướng là Phòng Hiến Bá, Lưu Hắc Hạp.

Kiêu tướng các doanh cũng tử thương vô số, trong đó kể cả ba đứa con trai của Đan Hùng Tín, có thể nói là nguyên khí đại thương.

Tình huống của Vương Thế Sung cũng không tốt hơn Lý Mật.

Bốn vạn đại quân, tổn hại còn hơn một nửa, huynh trưởng Vương Thế Hành, tam huynh Vương Thế Huy, và cháu trai Vương Đạo Thành bị giết, Vương Nhân Tắc bị trọng thương, mặc dù được cứu sống, nhưng vì mũi tên của Vương Bá Đương bắn trúng thương chỗ hiểm, mất đi công năng sinh sản. Còn kiêu tướng các bộ, tử thương vô số khó có thể tính toán.

Thế cho nên sau khi Vương Thế Sung trở lại Yển Sư, lập tức tự nhốt mình vào đại lao Yển Sư.

Đồng thời lại lệnh cho con trai trưởng Vương Huyền Ứng, thứ tử Vương Huyền Thứ đang bôn tẩu ở Lạc Dương, âm thầm chuẩn bị một số tiền lớn, mua chuộc Nguyên Văn Đô và Vương thái hậu Lưu Lương thê.

Cũng chính là Vương thái hậu Lưu Lương thê dốc sức bảo vệ, Lô Sở mặc dù muốn xử lý Vương Thế Sung, cuối cùng không thể thành công.

Việt Vương Dương Đồng vốn là người có tính tình khoan dung độ lượng.

Mặc dù nghe thấy tin tức Vương Thế Sung đại bại, trong lòng hắn cũng vô cùng phẫn nộ. Nhưng trước đó Lý Ngôn Khánh báo tấu Hắc Thạch quan đại thắng, sau đó Vương Thế Sung lại tự nhốt mình vào đại lao, xem như thái độ đoan chính, hơn nữa lại có Vương thái hậu Lưu Lương thê đảm bảo, và đám người Nguyên Văn Đô nói giúp.

Cuối cùng, Việt Vương Dương Đồng không xử lý Vương Thế Sung, trái lại còn phân phối hai vạn nhân mã từ Lạc Dương đến Yển Sư.

Trong chiếu thư Dương Đồng nói rõ: Lý Nghịch mặc dù thất bại nhưng vẫn còn thực lực.

Vương Thế Sung trấn thủ Yển Sư cho tốt, phối hợp với Lý Ngôn Khánh mau chóng tiêu diệt Lý Nghịch, trả lại ngày mai tươi sáng cho Đại Tùy ta. Nhưng chức vụ đại sứ thảo phạt Hà Nam, ngươi cũng đừng lo lắng, lúc nào ngươi có thể đại thắng một lần cho bổn vương, đến lúc đó hãy suy nghĩ đến chuyện lên chức.

Nói cách khác Dương Đồng vốn đang lắc lư giữa Vương Thế Sung và Lý Ngôn Khánh, từ giờ trở đi hắn quay sang ủng hộ Lý Ngôn Khánh.

Đây cũng là chuyện không có cách nào.

Dương Đồng vốn có ấn tượng không tệ với Lý Ngôn Khánh, chẳng qua do hắn còn trẻ tuổi nên không cách nào dành được sự ủng hộ trên triều đình.

Hiện tại lại trở nên đơn giản. Vương Thế Sung thua, Lý Ngôn Khánh thắng, ưu khuyết này vừa nhìn đã hiểu, hơn nữa Ngôn Khánh trấn thủ Huỳnh Dương đã một năm, trong một năm này, Huỳnh Dương quận xem như ổn định, mặc dù mất đi mấy huyện thành, nhưng cửa ải và thành trấn quan trọng và Lạc khẩu thương vẫn nằm trong tay Tùy thất, hơn nữa hắn đại thắng Lý Mật, Dương Đồng làm sao có thể có thể lại an bài Vương Thế Sung?

Vương Thế Sung lĩnh chỉ trong đại lao Yển Sư.

Khách quan mà nói, giữa Vương Thế Sung và Lý Mật, người được lợi lớn nhất trong đại thắng Hắc Thạch quan chính là Lý Ngôn Khánh.

Đầu tiên hắn đã bảo đảm được ưu thế trong việc dành được chức vụ đại sứ Hà Nam, tiếp theo lại thu nạp tàn quân của Vương Thế Sung và Lý Mật, binh lực dưới trướng thoáng cái tăng vọt đến tám ngàn người. Trong đó, có không ít tù binh đều đã trải qua bách chiến, trải qua chém giết khốc liệt trên chiến trường mà vẫn sống sót.

Quân Ngoã Cương cũng vậy, Tùy quân cũng vậy, những binh lực này đối với Ngôn Khánh mà nói, không thể nghi ngờ là bổ ích cực lớn.

Chỉ là binh lực khổng lồ như vậy, trước khi chưa thu hoạch được chức vị đại sứ Hà Nam, Lý Ngôn Khánh sẽ không công bố ra ngoài. Hắn sắp xếp tù binh trên một ngọn núi hoang vu giữa Hắc Thạch quan và Củng huyện, để sau này làm quân tiếp viện, đồng thời lệnh cho hai người Tô Bao và Vương Phục Bảo cùng trông coi tù binh.

Sau đó, Lý Ngôn Khánh giải tán binh lính đã chiêu mộ ở Củng huyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi