SOÁN ĐƯỜNG

Lý Mật mặt không biểu tình, hất quai hàm nói:

- Chuyện này ta biết rõ.

- Độc Cô Vũ chính là tộc nhân của Độc Cô hoàng hậu, đối với Tùy thất trung thành và tận tâm.

- Hắn với đại vương có thể nói là hận thấu xương, đến lúc đó Độc Cô Vũ cùng với Lý Ngôn Khánh liên thủ, dùng lực lượng Đông Đô và Huỳnh Dương, đại vương cho rằng có thể thắng được hai không? Hai người này đều là thế hệ mưu trí đến lúc đó áp lực đối với đại vương ngày càng tăng.

Vương Tố đúng là một thuyết khách phù hợp.

Hắn thoáng cái đã nói tới khó khăn của Lý Mật, khiến cho Lý Mật phải biến sắc.

Một tên Lý Ngôn Khánh đủ khiến hắn đau đầu rồi huống chi là Độc Cô Vũ, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.

- Thế Kiệt huynh, Vương Hành Mãn muốn ta thế nào?

Vương Tố cười ha hả nói:

- Kỳ thật chúa công ta chỉ muốn giữ gìn chức lưu thủ Lạc Dương, mong đại vương giơ cao đánh khẽ một lần.

- Tha cho hắn một lần là làm thế nào?

- Chỉ cần nhường Dương huyện là được.

Lý Mật nhịn không được cất tiếng cười to:

- Thế Kiệt huynh, huynh đang đùa giỡn với ta hay sao?

- Chỉ cần đại vương có thể nhường Dương thành huyện thì Vương chúa công có thể cam đoan ngăn chặn Lý Ngôn Khánh được ở Hắc Thạch quan, khi đó đại vương cùng với chúa công ta cùng nhau xuất kích cướp lấy Hổ Lao quan.

Hiện tại quan giữ thành Hổ Lao quan là Tân Văn Lễ, chất nhi của Tân Thế Hùng, người này tuy có năng lực nhưng mà không thể sánh với Lý Ngôn Khánh. Đại vương hi vọng đối mặt với Tân Văn Lễ đúng không? Chỉ cần ngăn Ngôn Khánh ở Hắc Thạch quan lại khi đó có đánh chiếm được Hổ Lao quan hay không còn dựa vào thủ đoạn của đại vương.

Lý Mật hít sâu một hơi.

Hắn thừa nhận Vương Tố đã nói trúng tâm tư của hắn.

Lý Mật đối với Huỳnh Dương đã có khát vọng từ lâu, không thể chờ đợi được nữa, chỉ cần cướp lấy Huỳnh Dương quận là hắn có thể vãn hồi lại danh dự đã mất, trọng chấn uy danh quân Ngõa Cương, chẳng những đạt được đại lượng quân tốt mà còn được rất nhiều quân nhu. Tuy Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương, nhưng mà đã mất đi Hổ Lao quan thì chẳng khác nào hổ lạc đồng bằng.

Vương Tố cười nói tiếp:

- Tất cả mọi người đều vì chủ của mình, nếu như đại vương đồng ý, tại hạ có thể khuyên Dương Khánh thuần phục đại vương.

- Thế Kiệt huynh nói chuyện này là thật?

- Vương Tố thật không hư ngôn.

Lý Mật đứng dậy trong lòng thầm bồi hồi.

Ước chừng thời gian một nén hương trôi qua, hắn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm:

- Thế Kiệt huynh tình ý này ta nhận, tuy nhiên muốn hợp tác với Vương Thế Sung thì ta còn có một điều kiện nếu Vương Thế Sung đáp ứng điều kiện này với ta thì ta sẽ tuyệt đối dâng Dương thành huyện.

Vương Tố nghiêng người nói:

- Nguyện nghe ý của đại vương.

Vương Thế Sung ngồi ở ghế dựa nghe Vương Tố báo cáo.

- Lý Mật muốn mượn đường tới Lạc Dương sao?

Hắn kinh ngạc hỏi:

- Hắn muốn làm gì không phải hắn muốn lấy Quan Trung hay sao?

Vương Tố nói:

- Lý Mật không nói rõ là khi nào mượn đường nhưng hi vọng chúa công có thể cho hắn một con đường.

- Tuy nhiên thuộc hạ đoán chừng, hắn mượn đường vào Lạc Dương là muốn xếp đặt một quân cờ bí mật suy nghĩ cho ngày sau.

- Tên gia hỏa này hay là muốn đánh chiếm Lạc Dương?

Vương Thế Sung nhịn không được thở dài:

- Nếu như hắn muốn đánh Quan Trung, ta có thể nghĩ cách cho hắn thuận tiện nhưng hiện tại hắn muốn tới Đông Đô đây không phải chuyện tốt đều bị hắn chiếm lấy rồi sao? Đại huynh huynh cho rằng có nên đáp ứng hắn hay không?

Vương Tố cười lạnh nói:

- Tại sao không đáp ứng hắn?

- Chỉ là một đội ngũ mà thôi, cho bọn họ đi qua là được, Lý Mật cũng không có khả năng trông cậy vào đội ngũ này có thể cướp lấy Quan Trung, nhiều nhất là có thêm một mặt lợi mà thôi, hắn muốn chiếm lấy Đông Đô còn phải hỏi ý Lý Ngôn Khánh có đáp ứng hay không, nếu như Lý Ngôn Khánh không gật đầu hắn muốn lấy Đông Đô chỉ là một chuyện hão huyền. Lúc đó đạo nhân mã kia không phải là tiện nghi cho chúng ta hay sao?

Vương Thế Sung cười cười gật đầu:

- Đại huynh nói rất đúng.

Vậy làm phiền đại huynh vất vả một chuyến nói là ta có thể cho mượn đường tuy nhiên thời gian phải cho ta định đoạt.

- Huynh đệ một nhà, có gì là vất vả chứ.

Vương Tố dứt lời liền đứng dậy cáo từ.

Vương Thế Sung tự mình tiễn Vương Tố rời khỏi Vịnh Ngỗng quán sau đó trở lại bên trong.

Xuyên qua cánh cửa chính là hồ nước, ở bên trong có mấy con ngỗng trắng đang bơi lội nhìn vô cùng nhàn nhã, trên khuôn mặt của Vương Thế Sung hiện ra một nụ cười: Lý Ngôn Khánh, Lý Mật ta muốn xem hai người các ngươi đánh với nhau, xem ai có thể cười đến mức cuối cùng.

Ở Ngạc huyện, sáng sớm cửa thành đã được mở.

Một con khoái mã như gió bay điện chớp tiến vào, kỵ sĩ tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, hình dạng tuấn tú.

- Mao tiên sinh, tiên sinh từ đâu tới vậy?

Môn tốt cười ha hả tới hỏi thăm.

Mao tiên sinh lau mồ hôi trán, từ trong tay của môn tốt tiếp nhận túi nước, uống ừng ựng hai ngụm lớn rồi lau miệng nói:

- Các ngươi còn cười, ta nghe nói vũ Công Hồ Thương Hà Phan Nhân hiện tại đã chiêu binh mãi mã, có thể nhanh chóng tiến đánh Ngạc huyện, dọc theo con đường người trốn tránh lưu vong rất nhiều, các ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau thông tri với huyện lệnh, ta còn phải đi gặp công tử nhà ta.

- A, Hà Phan Nhân muốn đánh Ngạc huyện rồi sao?

- Nói nhảm, ở trên đường đi đều truyền ra tin này, không tin thì chính ngươi đi nghe ngóng.

Nói xong Mao tiên sinh đem túi nước ném cho môn bá, xông vào trong huyện thành.

Hắn dọc đường chạy như mây nhanh chóng tới cửa sân, chỉ thấy hắn thúc hai chân vào bụng ngựa, tay nhấc dây cương, chiến mã hí dài một tiếng, chân sau dựng thẳng trên mặt đất sau đó mới dừng lại.

Hạ.

Mao Tiên sinh nhảy xuống ngựa, đi lên bậc thang.

Cửa đại môn sơn son đã mở ra, hai tên hạ nhân tiến ra chào đón:

- Mao quản gia, quản gia đã trở về rồi.

Mao tiên sinh gật đầu:

- Công tử đã dậy chưa?

- Đã thức dậy đang ở trong thư phòng.

Mao tiên sinh ứng tiếng, một đường đi tới.

Một lúc sau hắn đã đi tới ngoài cửa khẽ gõ cửa:

- Công tử, tiểu Tám đã trở về rồi.

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã được mở ra.

Từ bên trong đi ra một nam tử tướng mạo thanh tú, tuổi ước chừng 24-25, mày liễu cong cong, mắt hạnh chập chờn, hiển nhiên đây là một công tử tú mỹ, tuy nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy hắn có chút khí chất âm nhu. Hắn nhìn thoáng qua Mao Tiểu Tám rồi nói:

- Mao tiên sinh vất vả một đường rồi.

- Vì công tử phân ưu, vốn là bổn phận của tiểu Tám.

Hắn họ Mao tên Tiểu Tám.

Nếu như Lý Ngôn Khánh có ở đây sẽ lập tức rút bảo kiếm ra chém chết hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi