Ninh Trường Chân đi rồi, Mạch Tử Trọng xuất động. kết quả là một cục diện vốn không hề sơ hở, thoáng cái trở nên vỡ nát.
Lẽ nào…
Vũ Văn Thành Đô đứng dậy, đi lại trong phòng.
Thân thể hùng tráng của hắn, mang tới cho người ta một loại áp lực khó
hiểu. Vũ Văn Phượng trước giờ vẫn vô cùng kính nể vị tộc huynh
nhà mình, thấy Vũ Văn Thành Đô lộ vẻ mặt ngưng trọng, trái tim vốn
có chút thấp thỏm không yên, lập tức trở nên bất ổn, càng thêm bất an.
- Đại ca, có phải có phiền toái gì hay không?
Vũ Văn Thành Đô cười cười, lắc đầu nói:
- Cũng không có gì phiền toái nhưng ta cảm thấy, mục đích lần này của Lý Ngôn Khánh rất có thể không phải Khâm Châu.
- Sao?
- Mục tiêu của hắn, có thể là Tuyên Hoá…. giương đông kích tây, lại là giương đông kích tây.
Vũ Văn Thành Đô bất giác cười rộ lên, lần này ta phải xem xem, rút cuộc hắn muốn giở trò gì.
- Tuyên Hoá.
Trong lòng Vũ Văn Phượng thoáng chốc xao động.
- Mạch Tử đang trên đường đến Khâm Châu. Nếu Lý Ngôn Khánh âm mưu đến
Tuyên Hoá, vậy binh lực của Tuyên Hoá gặp khó khăn rồi.
- Trước khi Mạch Tử đi, không phải đã giao hổ phù lại cho ngươi rồi sao?
- Đúng vậy.
- Ngươi lập tức phái người đến thông báo cho Mạch Tử, kêu hắn hỏa
tốc đem quân quay về, đồng thời triệu tập tất cả đội ngũ, tăng cường phòng vệ Tuyên Hoá.
Nếu Lý Ngôn Khánh muốn lập lại chiêu cũ, vậy ta sẽ khiến hắn đến được mà đi không được.
Vũ Văn Phượng suy nghĩ, lập tức gật đầu đáp ứng.
Mạch Tử Trọng đã đi gần được một ngày, nếu muốn kêu hắn quay về, cần lập tức phái người đi, đồng thời điều động binh mã Tuyên Hoá, còn cần. . .
Vũ Văn Phượng suy nghĩ.
- Đại ca, hay là ta giao hổ phù cho Đồng Hoàn?
- Đồng Hoàn sao… được, người này thật ra cũng đáng được trọng dụng.
Như vậy đi, ngươi tìm hắn đến đây, giao hổ phù lại cho hắn, kêu hắn
bố trí ngay trong đêm, phải rất cẩn thận mới được.
- Vậy để ta đi tìm Đồng Hoàn.
Không phải Vũ Văn Thành Đô không muốn ra tay, mà là hắn cũng chưa quen thuộc lắm với tình huống của Tuyên Hoá.
Sau khi thất bại trốn về từ chiến trường Hà Bắc, hắn cũng trải qua rất
nhiều khổ sở, mới chạy trốn tới Ung Châu, gia nhập vào nhà Mạch Tử Trọng.
Không còn cách nào, hắn là con trai của Vũ Văn Hóa
Cập, Lý Uyên chưa chắc chứa hắn, Tiêu thái hậu cũng chưa chắc lưu hắn
lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể ẩn thân ở chỗ Mạch Tử Trọng.
Nhưng mặc dù Mạch Tử Trọng đối đãi với hắn rất thân mật, nhưng mơ hồ
vẫn có đề phòng. Chỉ từ việc không cho Vũ Văn Thành Đô tiếp xúc quân
vụ, cũng có thể thấy được mánh khóe của y. Vũ Văn Thành Đô cũng biết rõ, lão tử nhà mình gây chuyện, cho nên bây giờ mình phải trả giá.
Cho nên hắn cũng không yêu cầu quân vụ, chỉ phụ trách huấn luyện 300 cận vệ dưới trướng Mạch Tử Trọng.
Hiện tại, cho dù Vũ Văn Thành Đô muốn tiếp nhận quân vụ, trong chốc lát cũng chưa nắm rõ tình huống.
Sau khi Đồng Hoàn lĩnh mệnh, cầm hổ phù vội vàng rời khỏi phủ nha.
Nhưng hắn cũng không lập tức tới quân doanh, mà quay lại gia trang.
Đồng Hoàn ngụ ở thành tây Tuyên Hoá, cách phủ nha ước chừng một quảng
trường. Một ngôi nhà một cửa ba gian, cũng coi như một gia đình
đại hộ trong nội thànhTuyên Hoá.
Sau khi hắn về đến nhà, lập tức sai người đóng cửa phủ.
Thậm chí không kịp uống nước, vội vã dọc theo đường hẻm, đi tới phía sau nhà.
Dừng lại ở cửa phòng, Đồng Hoàn tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai?
- Đại hắc tử, là ta, lão Đồng.
Cánh cửa mở ra ken két.. dáng người khôi ngô của Hùng Khoát Hải xuất hiện ở cửa sân.
Đồng Hoàn vội vàng hỏi:
- Vương gia có ngủ ngon giấc không?
- Vương gia đang đánh cờ với lão Thẩm. Đồng đại ca, muộn như vậy còn đến, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì?
- Đợi ta bẩm báo với Vương gia rồi nói, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.
Ba ngày trước, Lý Ngôn Khánh yên lặng từ bộ lạc La Mịch, quay về Lăng trấn.
Đồng thời mượn con đường của Ngư Bài Quân và Đồng Hoàn, thần không biết quỷ không hay tiến vào Tuyên Hoá.
Ngư Bài Quân, bị giữ lại trên núi, ủy thác trách nhiệm cho Lý Ngôn
Khánh quay lại Tuyên Hoá, mục đích của hắn chính là cướp lấy Tuyên
Hoá.
Đúng như Vũ Văn Thành Đô đã dự đoán, mục đích thực sự của hắn vẫn là Ung Châu.
Ở Khâm Châu, Lý nhân chiếm đa số, nếu bản thân mạo muội đi qua, gây chuyện không tốt sẽ bị dân bản xứ bài xích.
Cho nên để La Đậu ra mặt, hiệu quả có thể tốt hơn. Về phần Ninh Trường
Chân, Lý Ngôn Khánh ngược lại thật sự không để trong lòng.
Chỉ cần La Đậu có thể cướp lấy Khâm Châu, Ninh Trường Chân sẽ như chó nhà có tang, không đáng để mắt.
Trên thực tế, uy hiếp lớn nhất của khu vực Việt Tây vẫn là Tuyên Hoá
của Mạch Tử Trọng. Dù sao, Tuyên Hoá ở một mức độ nào đó, đại biểu cho chính quyền người Hán ở Việt Tây.
Khi Đồng Hoàn tiến vào phòng, Lý Ngôn Khánh đang đánh cờ với Thẩm Quang.
Nhìn thấy Đồng Hoàn đi đến, hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái.
- Lão Đồng, muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?
Đồng Hoàn trình hổ phù thanh đồng lên.
- Đây là. . .
- Vương gia, cái này là hổ phù Ung Châu.
Đồng Hoàn nói khẽ:
- Dựa vào hổ phù này, có thể điều động binh mã Tuyên Hoá.
- Tại sao nó lại trong tay ngươi?
Lý Ngôn Khánh vốn còn muốn sử dụng một số thủ đoạn, nghĩ cách lừa gạt
lấy miếng hổ phù này trong tay Vũ Văn Phượng, không ngờ Đồng Hoàn
lại lấy được nó trước.
- Vừa rồi Vũ Văn Phượng gọi ta tới phủ nha, lệnh cho ta ta ngay trong đêm triệu tập binh mã các nơi, trấn giữ Tuyên Hoá.
- Sao?
- Cô ta còn phái người, suốt đêm đuổi theo Mạch Thái thú, nói là muốn Mạch Thái thú lập tức quay về.
Lý Ngôn Khánh giật nảy mình, chăm chú nhìn Đồng Hoàn.
- Không phải Vũ Văn Phượng cảm thấy được gì chứ?
- Đại nhân, vừa rồi khi ta ở phủ nha, còn nhìn thấy một người.
- Ai?
Đồng Hoàn cắn răng, nói khẽ:
- Vũ Văn Thành Đô, Thiên Bảo đại tướng quân trong Tùy Dương triều năm đó.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh chấn động.
- Vũ Văn Thành Đô lại trốn ở Tuyên Hoá?