SOÁN ĐƯỜNG

Hắn nhìn trộm sang hai bên, thấy Hùng Khoát Hải đứng bên ngoài mười bước đang nhìn chằm chằm. Còn ở trước cửa, có một gã đại hán khôi ngô cầm roi đứng. Hắn giật mình, đột nhiên hỏi:

- Ngươi biết ta?

Đại hán cầm roi cười nói:

- Năm đó khi Đại tướng quân là môn hạ học nghệ của lão gia nhà ta, tiểu nhân từng gặp Đại tướng quân.

Trái tim khẽ co thắt, ánh mắt Vũ Văn Thành Đô lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi là…

- Đại tướng quân bận bịu nhiều việc nên quên rồi, tiểu nhân là Ngư Thiên Nhân, bái kiến Đại tướng quân.

Ngư Thiên Nhân!

Vũ Văn Thành Đô hé miệng thấp giọng hô, nhưng lập tức lộ ra vẻ thư thái.

Hắn nhìn Ngư Thiên Nhân, lại nhìn Lý Ngôn Khánh.

- Nói như vậy, năm đó Ngư gia đào tẩu khỏi Lạc Dương, sợ rằng cũng là tác phẩm của Trịnh lang quân.

- Nếu không có Trịnh lang quân, Ngư gia sớm đã diệt môn.

Trong mắt Ngư Thiên Nhân toát ra sát ý khiến người ta sợ hãi, dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Ngư gia mai danh ẩn tích tám năm, may mắn được Vương gia ân trọng, khiến cho Ngư gia ta có thể lại thấy ánh mặt trời. Thiếu gia nhà ta nhờ ta chuyển lời với Đại tướng quân: năm đó Đại tướng quân khoanh tay đứng nhìn, hôm nay cũng đừng trách Ngư gia ta không niệm tình xưa.

Thở hắt ra một hơi, Vũ Văn Thành Đô cầm đao, chắp tay, cúi đầu về hướng Lý Ngôn Khánh.

- Năm đó ân sư gặp chuyện không may, Thành Đô do bị gia phụ nghiêm lệnh, không thể xuất thủ tương trợ, những năm gần đây ân sư khi còn sống từng nói, Trịnh lang quân xứng đáng kế thừa y bát của y.

Bây giờ xem ra… Ha ha, Trịnh lang quân, bất kể như thế nào, Thành Đô cũng muốn cám ơn ngươi một tiếng, ngươi đã bảo vệ huyết mạch của ân sư ta chu toàn.

Dứt lời, hắn lại thay đổi ngữ điệu.

- Nhưng mỗ gia vâng mệnh bảo vệ cả nhà em rể chu toàn, chỉ cần Vũ Văn Thành Đô còn hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ không để bọn ngươi hung hăng càn quấy… Ngư Thiên Nhân, xem đao!

Vũ Văn Thành Đô nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không hô hào binh lính.

Hắn kê bước thoát ra, chưởng hoành đao chấn động, huyễn hóa ra từng mảnh đao vân. Từng đạo hàn quang xẹt qua không trung, trong nháy mắt Vũ Văn Thành Đô lại bổ ra hơn mười đao. Ngư Thiên Nhân mặc dù là chân truyền của Ngư Câu La, nhưng dù sao cũng không so sánh được với Vũ Văn Thành Đô. Hai người không chỉ chênh lệch về chiêu số, mà còn chênh lệch về tư chất. Trong nháy mắt Vũ Văn Thành Đô công kích tới, song tiên của Ngư Thiên Nhân chém xuống, định chụp xuống người Vũ Văn Thành Đô.

Chỉ nghe thấy tiếng nổ leng keng không dứt, song tiên của Ngư Thiên Nhân đối chiến với trường đao của Vũ Văn Thành Đô, bị đánh lùi liên tiếp về phía sau. Một đao, hai đao, ba đao…Trong tích tắc mười bảy đao bổ xuống chiếc roi sắt, trường đao nhất thời vỡ vụn. Ngư Thiên Nhân vô cùng vui vẻ, hét lớn một tiếng

- Vũ Văn Thành Đô, ta đến đây.

Không chờ song tiên của hắn quất tới, Vũ Văn Thành Đô đột nhiên cầm chặt chuôi đao đánh về hướng Ngư Thiên Nhân. Thân thể cường tráng lao tới, hung hăng nện hai đấm liên tiếp lên ngực Ngư Thiên Nhân, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu trầm đục vang lên. Ngư Thiên Nhân kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể khôi ngô bay lên không, té rớt xuống trước cửa. Xương ngực bị đánh nát bấy. Mặc dù trên người hắn có giáp da bảo hộ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết lõm rõ ràng trên ngực. Vũ Văn Thành Đô quả thực quá nhanh! Nhanh đến mức khiến Hùng Khoát Hải cũng không kịp phản ứng.

Khi hắn xông tới, Vũ Văn Thành Đô đã giết chết Ngư Thiên Nhân ở trước cửa. Lúc này, Lý Ngôn Khánh khó khăn lắm mới thốt ra một tiếng nhắc nhở:

- Thiên Nhân, coi chừng!

Thật là tên gia hỏa lợi hại…

Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi.

Từ thực lực mà nói, Ngư Thiên Nhân mặc dù không bằng Vũ Văn Thành Đô, nhưng muốn chống đỡ hơn mười hiệp, thật sự không có vấn đề.

Nhưng phải là đọ sức dưới tình huống bình thường.

Lúc này Vũ Văn Thành Đô nóng lòng thoát thân, ra tay đương nhiên là như sư tử vồ thỏ, không chút lưu tình. Chỉ thấy sau khi hắn đánh chết Ngư Thiên Nhân, thân thể quay cuồng, thuận thế túm lấy song tiên của Ngư Thiên Nhân rơi trên mặt đất. Hùng Khoát Hải giận dữ hét lên:

- Vũ Văn Thành Đô, chạy đi đâu?

Hắn đã sớm nghe nói đến đại danh của Vũ Văn Thành Đô, đáng tiếc vẫn không thể đối mặt giao phong.

Hiện tại, cuối cùng đã có cơ hội, tuy nhiên lại trơ mắt ra nhìn Vũ Văn Thành Đô đánh chết một viên Đại tướng nhà mình, Hùng Khoát Hải làm sao có thể không tức giận cho được?

Chỉ là Vũ Văn Thành Đô một lòng thoát thân, căn bản không thèm nhìn Hùng Khoát Hải gầm rú, vội vàng chạy tới cửa. Nói thì chậm, thực tế khi đó lại rất nhanh, một đạo kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện phía sau cửa. Kiếm quang dày đặc, nhanh như thiểm điện. Trong lòng Vũ Văn Thành Đô đầy lo sợ, tay trái tung roi đón đỡ kiếm quang, tốc độ dưới chân không giảm bớt. Song tiên của Ngư Thiên Nhân cộng lại không khác gì trăm cân.

Mặc dù nói vẫn chưa phải áp tay, nhưng so với trường đao, hiển nhiên thuận tay hơn rất nhiều. Roi sắt của Vũ Văn Thành Đô thế đại lực trầm, chỉ cần bổ xuống đối phương, ít nhất có thể làm trường kiếm của đối thủ phải rời tay. Nào ngờ kiếm quang kia đột nhiên thu vào, né tránh roi sắt, một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, đúng điểm sống lưng trên roi sắt. Một luồng lực đạo cực kỳ kỳ dị, đẩy roi sắt tới phía trước, rồi sau đó đột nhiên lại đẩy trở về. Cứ như vậy, thoạt nhìn như bình thản không có gì kỳ lạ, nhưng đủ tần suất quấy rầy Vũ Văn Thành Đô.

Vũ Văn Thành Đô quát to một tiếng không hay, bị luồng sức mạnh trên lợi kiếm của đối phương dẫn dắt, ầm ầm xông về trước bốn năm bước. Nếu không phải Vũ Văn Thành Đô trung bình tấn vững chắc, chắc chắn đã bị đốn ngã. Nhưng cho dù như vậy, Vũ Văn Thành Đô muốn tiếp tục xông đến cũng không dễ dàng như vậy. Sau khi đứng vững thân hình, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sau cửa có một nam tử thanh niên đi ra, người mặc áo đen, dáng người thon gầy, trên tay nắm chặt một thanh lợi kiếm.

- Các hạ là ai?

- Đại tướng quân quên rồi sao, còn nhớ Lạc Dương Nhục Phi Tiên không?

Thanh niên kia chính là Thẩm Quang.

Hắn nở nụ cười thản nhiên, cầm trường kiếm chỉ về phía Vũ Văn Thành Đô.

- Ta thường nghe Vương gia nhắc tới Đại tướng quân, nói trong cao thủ trên thế gian, Đại tướng quân có thể xếp hàng tam giáp. Thẩm mỗ không phục lắm, hôm nay muốn xin Đại tướng quân chỉ giáo nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi