SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ

Từ sau vụ việc của Trần Uyên, bà Lâm kêu Lâm Khả Tinh về nhà ở, mỗi ngày đều nhờ tài xế tới đưa đón cô ta. Nếu không có lời khuyên của các chuyên gia, thậm chí bà Lâm còn muốn làm thủ tục thôi học cho Lâm Khả Tinh. Bà ta cảm thấy đau đầu với cô con gái này của mình. Bà Lâm cũng không hiểu tại sao dù có xảy ra chuyện gì, con gái cũng không nói với người nhà. Chẳng hạn chuyện qua lại thân thiết với Trần Uyên… Nếu ngay từ đầu con gái đã nói với bà ta hoặc chồng bà ta, thậm chí là hai đứa con riêng kia thì họ cũng sẽ nghĩ cách đi nghe ngóng chuyện của Trần Uyên. Như thế, sao sẽ khiến mình vướng vào những phong ba không cần thiết kia chứ?
 
Lâm Khả Tinh vẫn đi học mỗi ngày, nhưng cũng không trò chuyện gì với các bạn học.
 
Bà Lâm cũng biết môi trường này cũng không giúp ích được gì cho tương lai của con gái mình. Bà ta định năm sau, tự mình đưa con gái ra nước ngoài du học. Khi nào nó hoàn toàn phấn chấn trở lại thì lúc đó bà ta sẽ về nước. Buổi tối, bà ta đã nêu chuyện này ra với chồng mình. Ông Lâm hoàn toàn không biết chuyện xảy ra giữa con gái và Tưởng Diên nên hơi khó hiểu: “Có lẽ chỉ là lời đồn, Khả Tinh cũng nói rồi, con bé và Trần Uyên chỉ là bạn bè mà thôi, chuyện này đã ngã ngũ… Được, năm sau đưa Khả Tinh ra nước ngoài cũng được, bà có cần thiết phải đi cùng không? Con bé đã mười tám tuổi chứ có phải tám tuổi đâu. Năm sau đã sang mười chín, hoàn toàn có thể tự lập rồi.”
 
Bà Lâm có tâm tư riêng nên không nói ra chuyện liên quan đến mẹ Tưởng.
 
Bà Lâm khổ sở trong lòng nhưng vẫn rất kiên trì: “Con bé có trưởng thành đi nữa thì cũng là con tôi, dù sao tôi muốn ra nước ngoài cùng với Khả Tinh, để con bé ở nước ngoài một mình, tôi không yên tâm cho lắm.”
 
Ông Lâm cũng rất cạn lời: “Lúc trước bà nói muốn đưa đi, tôi đã đồng ý. Sau đó bà lại thay đổi ý định để Khả Tinh học khoa chính quy trong nước, tôi cũng đồng ý. Bây giờ con bé mới năm nhất, bà lại muốn đưa nó ra nước ngoài, còn muốn đi chung với con bé. Sao thế? Bà không lo công việc trong tay mình nữa à?”
 
Đối với bà Lâm mà nói, sự nghiệp thật sự rất quan trọng.
 
Nhưng mấy câu nói của mẹ Tưởng cũng đã thức tỉnh bà ta ở một mức độ nào đó.
 
Đúng vậy. Mấy chục năm nay, bà ta nỗ lực như vậy, đến con gái mình cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ lo chuyện nhà ai chứ? Vì Đá quý Lâm Thị, sau Đá quý Lâm Thị thì là ai đây? Sẽ không phải là của con gái bà ta, mà là của hai đứa con riêng kia.
 
Lẽ nào bà ta muốn vì cái gọi là sự nghiệp nhà họ Lâm, mà gác chuyện cả đời của con gái mình sang một bên ư?
 
Thái độ của bà Lâm vô cùng kiên quyết, ông Lâm cũng có lập trường của mình nên hai vợ chồng cãi nhau. Lâm Khả Tinh ở trong nhà cũng nghe thấy và cảm nhận được, vì thế lại càng tự trách hơn. Trong lúc cô ta vô cùng đau khổ tự trách bản thân, một người bạn học cùng khoa không cùng lớp lén lút đến tìm cô ta: “Hoa khôi đại học A và bạn trai cũ chia tay là tại cậu đúng không? Cậu đừng phủ nhận, khoảng thời gian này tôi đã tra rõ rồi, chính là cậu, Lâm Khả Tinh, cậu thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt đấy. Đầu tiên là chen chân vào mối quan hệ giữa cậu ấm nhà giàu người nước ngoài bạn gái anh ta, bây giờ lại là hoa khôi đại học A và bạn trai cũ của cô ấy…”
 
Lâm Khả Tinh co rúm, giả bộ điềm tĩnh đáp lại: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
 
“Cậu biết, đừng có mà nói nhảm nhiều thế, trong trường ai không biết nhà cậu giàu có. Cậu cho tôi một trăm ngàn, đối với cậu mà nói, số tiền này chỉ là mắt muỗi đúng không? Nghe nói tiền tiêu vặt một tháng của cậu cũng không chỉ có nhiêu đây. Cậu cho tôi một trăm ngàn, tôi bảo đảm sẽ không nói ra một chữ nào với ai hết.” Cô gái kia lại nói: “Nếu không, tôi sẽ nói cho người trong toàn trường biết, Lâm Khả Tinh cô chính là con giáp thứ ba.”
 
Khoảng thời gian này, vẫn có người bình luận dưới tài khoản mạng xã hội của Lâm Khả Tinh bằng những từ ngữ rất khó nghe.
 
Cô ta cũng không hiểu mình đã làm gì sai? Tại sao những người này lại có ác cảm lớn với mình như thế?
 
Cô ta và Trần Uyên chỉ là bạn tốt mà thôi. Hơn nữa, cô ta hoàn toàn không biết anh ta đã có bạn gái.
 
“Tại sao mấy người phải đối xử với tôi như thế?” Vành mắt Lâm Khả Tinh đỏ hoe: “Mấy người đều không biết chuyện gì cả.”
 
Cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào suy nghĩ chủ quan là có thể làm tổn thương người khác như vậy ư?
 
Chuyện gì cũng không biết thì có thể tùy tiện chửi rủa người ta à?

 
Cô ta thật sự rất sợ hãi.
 
Sợ những câu chữ kia, cho dù miễn cưỡng ép mình không xem nữa, cũng biết sợ trông thấy ánh mắt của người khác, lại không kiềm được mà suy đoán, có phải anh ta hoặc cô ta cũng đang thầm mắng mình hay không.
 
Cuối cùng, Lâm Khả Tinh đưa một trăm ngàn tệ cho người bạn học này.
 
Trận tuyết đầu mùa đã tới, cũng có nghĩa kỳ thi cuối kỳ không còn bao xa.
 
Buổi sáng, Lục Dĩ Thành đưa bữa sáng tới cho Giang Nhược Kiều, cô hỏi: “Buổi chiều cậu có tiết không?”
 
Anh lắc đầu: “Không có tiết, định tới thư viện để tự học.”
 
Dạo này Giang Nhược Kiều cũng bận. Trước kỳ thi cuối kỳ, ai cũng bận rộn và cô cũng thế. Ngoài ra, cô còn công việc hiện tại, ở ký túc xá thật sự không có bầu không khí như vậy, cô suy đi nghĩ lại rồi nói: “Thế cậu đi một mình hả?”
 
Lục Dĩ Thành hiểu ý cô, nhưng vẫn chưa chắc chắn nên hỏi lại: “Tôi đi một mình, cậu có cần tôi giữ chỗ giùm không?”
 
Bề ngoài, Giang Nhược Kiều cố tỏ ra điềm tĩnh cỡ nào, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi nên trong lòng hơi căng thẳng, cô nói với ngữ khí không thay đổi: “Được đó. Yên tâm, tôi hiểu quy tắc nên sẽ không tới trễ đâu.”
 
Mỗi năm tới giờ này chính là nhiều người ít việc.
 
Người khác có thể làm ra loại chuyện giữ chỗ trong thư viện, nhưng có lẽ Lục Dĩ Thành sẽ không vượt được ải này.
 
Giang Nhược Kiều chỉ muốn ôn tập chung với anh. Dù gì ba cô nàng kia trong ký túc cũng không có kế hoạch tới thư viện.
 
Lục Dĩ Thành gật đầu đồng ý.
 
Anh quay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước, anh cảm thấy chưa chắc chắn lắm nên vòng trở lại gọi Giang Nhược Kiều.
 
Cô đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn anh.
 
Lúc này Lục Dĩ Thành mới hỏi: “Ý tôi là, chiều nay cậu muốn tới thư viện tự học chung với tôi ấy hả?”
 
Anh không chắc lắm, cũng không dám tin.
 
Giang Nhược Kiều cố nén cười: “Ờ, cậu không rảnh hay là không muốn thế?”
 

Lục Dĩ Thành sững sờ giây lát, sau khi tỉnh táo lại anh vội lắc đầu: “Không phải, không phải, tôi rảnh, tôi bằng lòng.”
 
Nói đến đây, anh lại phát hiện mình trả lời quá vội và nhanh, mang đến cho người ta cảm giác sốt sắng: “…”
 
Anh hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn cô và nói chân thành: “Tôi chỉ là bất ngờ thôi.”
 
Hay nói chính xác hơn nên là vừa mừng vừa ngạc nhiên.
 
“Bất ngờ?” Giang Nhược Kiều nghiền ngẫm từ này, cô phải thừa nhận rằng anh đã làm cô vui nên tâm trạng rất tốt: “Được rồi. Tôi sẽ tới đúng giờ. Cùng ôn tập với trò giỏi như cậu đây, chưa biết chừng lúc thi cử thật sự sẽ được thần linh phù hộ.”
 
Rõ ràng chỉ là cùng nhau tới thư viện ôn tập thôi mà.
 
Buổi sáng Lục Dĩ Thành rơi vào trạng thái vừa hồi hộp vừa mong chờ. Rõ ràng là cụm từ ‘mong chờ’ này không thể biểu đạt được chính xác tâm trạng hiện giờ của anh, có lẽ là… phấn khởi.
 
Thật là khó hiểu, ngay cả lúc ăn trưa tại nhà ăn, cả người anh đều nhộn nhạo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thời gian.
 
Đến giờ hẹn, Lục Dĩ Thành tới thư viện trước. Giờ này người trong thư viện không đông nhưng cũng không tính là ít. Anh nhìn quanh một vòng, cuối cùng tìm được một vị trí mà anh cho rằng không tệ. Bên cạnh còn chỗ trống, anh lại đảo mắt nhìn quanh lần nữa, cũng đầy chỗ trống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt balo trên vai mình xuống vị trí bên cạnh coi như giữ chỗ.
 
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này.
 
Nếu chỗ này ít người lui tới, chắc chắn anh sẽ không làm như thế.
 
Anh đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Giang Nhược Kiều tới trễ cũng không sao hết, cùng lắm thì nhường hai vị trí này cho các bạn học khác, anh có thể đưa cô đến nơi khác ôn tập. Chẳng hạn như quán cà phê gần trường, nghe nói môi trường bên đó cũng rất tuyệt.
 
Ngay lúc Lục Dĩ Thành đang chờ Giang Nhược Kiều tới, đột nhiên một bàn tay gác lên vai anh, Lục Dĩ Thành vô thức quay đầu sang.
 
Ồ, là một người bạn.
 
Người bạn này hạ thấp giọng: “Biết ngay buổi chiều không có tiết thì cậu sẽ ở thư viện mà. Được rồi, tôi và cậu ôn tập chung đi. Lát nữa đi ăn, mấy người chúng ta đã lâu chưa tụ tập rồi.”
 
Đây là bạn chung lớp cấp ba của Lục Dĩ Thành.
 
Bây giờ hai người là bạn chung khoa nhưng khác lớp.
 
Mắt thấy cậu bạn kia định lấy balo của anh lên và ngồi xuống, Lục Dĩ Thành bối rối một hồi, vẫn ngăn anh ta lại: “Đừng, chỗ này có người rồi.”

 
Cậu bạn kia ngạc nhiên nhìn anh: “?”
 
Nơi này có người hả?
 
Lục Dĩ Thành nói xong, thật ra cũng thấy hơi ngại,nhưng vẫn kiên trì: “Thật sự có người, sắp tới đây rồi.”
 
“Ai thế?” Cậu bạn kia hỏi.
 
Lục Dĩ Thành vẫn chần chừ xem có cần phải trả lời không, lúc băn khoăn phải trả lời thế nào thì cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng tới. Con người cô giống như đi tới đâu cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác. Chung quanh có nhiều bạn học vừa ngồi xuống, còn chưa kịp vào trạng thái cũng để ý tới cô.
 
Cậu bạn kia cả kinh nhìn Giang Nhược Kiều rồi lại nhìn Lục Dĩ Thành. Vậy là, nơi này thật sự có người, còn là Giang Nhược Kiều đấy?
 
Lục Dĩ Thành nói với cậu bạn đó: “Cô ấy tới rồi.”
 
Lúc anh nói ra mấy chữ này bỗng có một cảm giác khó diễn tả.
 
Đúng vậy, cô tới rồi.
 
Cậu bạn kia: “?”
 
Khâm phục!
 
Bạn của Lục Dĩ Thành hiển nhiên rất thức thời, chỉ cười với Giang Nhược Kiều một cái, cũng không chào hỏi mà nhanh chóng ôm sách vở chuồn mất. Lúc này, cô mới tới ngồi xuống vị trí bên cạnh anh. Giang Nhược Kiều chuẩn bị khá đầy đủ, lấy vài quyển sách và laptop trong balo ra, cuối cùng là cái ly giữ nhiệt màu hồng.
 
Lúc này, Lục Dĩ Thành càng thêm căng thẳng.
 
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh ngồi ôn tập cùng một cô gái trong thư viện.
 
Giang Nhược Kiều có vẻ như thật sự chỉ đến ôn tập.
 
Bắc Kinh bước vào ngày đông, chẳng mấy chốc trong thư viện đã chật kín. Quả thật có người chú ý đến việc Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ngồi chung, nhưng mọi người cũng chỉ hóng hớt một lúc rồi mạnh ai làm việc nấy. Dưa của người khác có ngọt đi nữa cũng không đáng sợ như tuần thi sắp tới.
 
Lục Dĩ Thành cũng chỉ hồi hộp một lúc, quen việc có Giang Nhược Kiều bên cạnh, cũng bắt đầu thả lỏng, mở sách ra, anh mở ipad mang theo bên mình.
 
Hai người chuyên tâm vào việc ôn tập và đọc sách.
 
Chẳng qua, thỉnh thoảng cũng sẽ ngây ngốc một hồi ở trạng thái này.
 
Cảm nhận bên cạnh có thêm một người, Giang Nhược Kiều để ý tư thế cầm bút của Lục Dĩ Thành, chú ý tới cây bút máy của anh rồi lơ đễnh nhìn sang ghi chép trên sách của anh.
 
Chữ của anh rất đẹp.

 
Chữ như người vậy.
 
Xét từ độ dày của quyển sổ ghi chép kia, chắc ở trên lớp anh cực kỳ nghiêm túc, cho nên danh xưng học thần này đâu phải tùy tiện mà có.
 
Anh thật sự rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc đọc sách.
 
Dĩ nhiên Lục Dĩ Thành cũng sẽ chú ý tới ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Giang Nhược Kiều đang gõ bàn phím, trên cổ tay trắng nõn kia có đeo một chiếc lắc tay.
 
Tạo hình của chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải cực kỳ độc đáo.
 
Ngoài ra, điểm thu hút người khác nhất chính là móng tay.
 
Lúc trước anh cũng từng nghe người khác tán gẫu, đây hình như… có lẽ là móng giả.
 
Quả thật còn khá đẹp.
 
Khi Lục Dĩ Thành đang thất thần, điện thoại anh để trong túi rung lên.
 
Anh lặng lẽ lấy ra xem một chút, là người bạn kia nhắn tin Wechat. Anh nhìn thoáng qua Giang Nhược Kiều, phát hiện đối phương đang nghiêm túc nhìn máy tính, lúc này mới mở khoá màn hình, đi đến giao diện Wechat.
 
Người bạn: [Chiều nay không gọi cậu ăn cơm nữa, hẹn hò quan trọng nhất!]
 
Lục Dĩ Thành: [?]
 
Lục Dĩ Thành: [Không, không phải hẹn hò, chúng tôi đang ôn tập.]
 
Người bạn: [Cách nói của cậu khá mới mẻ và độc đáo đấy. Ha ha ha, đây còn không phải hẹn hò thì cái gì mới gọi là hẹn hò?]
 
Lục Dĩ Thành im lặng.
 
Thật sự… là hẹn hò à?
 
Thật vậy chăng?
 
Giang Nhược Kiều mở trang web Wechat lên, cô cũng nhận được tin nhắn do bạn mình gửi tới.
 
Cô tin Lục Dĩ Thành chắc chắn sẽ không nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính của mình. Giang Nhược Kiều mở ra xem, quả nhiên nội dung cực sốc, không thích hợp cho anh xem.
 
Bạn: [À há, nghe nói cậu và Lục Dĩ Thành đã cùng nhau tới thư viện, cậu ấy theo đuổi cậu phải không?]
 
Tay Giang Nhược Kiều dừng lại trên bàn phím, im lặng vài giây rồi nhắn tin trả lời: [Tớ không biết.]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi