SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ

Lục Dĩ Thành muốn tìm cơ hội giải thích với Giang Nhược Kiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này càng giải thích chỉ càng thêm lúng túng nên đành phải thôi.
 
Anh cũng không biết tại sao lúc đó miệng lại nhanh hơn não, vô thức nói ‘Để lần sau’.
 
Ai cho anh dũng khí?
 
Đúng năm giờ chiều, bữa tối được dọn lên, ông ngoại của Giang Nhược Kiều nấu ăn khá ngon, bà ngoại cũng vậy, lại thêm Lục Dĩ Thành hỗ trợ, ba người nhanh chóng nấu xong một bàn đồ ăn thơm ngon lại còn đẹp mắt. Trên bàn ăn, ông ngoại gắp một miếng cá cho Giang Nhược Kiều rồi hỏi: “Kiều Kiều, con và Tiểu Lục cùng về Bắc Kinh à?”
 
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Chiều mai chúng con ra ga tàu, buổi tối là về đến Bắc Kinh.”
 
“Vội thế à?”
 
“Vâng, con có việc cần xử lý, anh ấy cũng vậy.”
 
Giang Nhược Kiều thật sự bề bộn nhiều việc. Cô cũng muốn ở nhà nhiều vài ngày, nhưng cân nhắc đến tình hình hiện nay thì chỉ đành trở lại Bắc Kinh sớm.
 
Lục Dĩ Thành cũng bận, anh vất vả lắm mới thu xếp được một ít thời gian tới đây, buổi tối về đến khách sạn còn phải tăng ca làm thêm giờ.
 
“Vậy khi nào con về ăn Tết?” Bà ngoại hỏi.
 
Giang Nhược Kiều tính toán thời gian rồi đáp: “Chắc phải hai bảy, hai tám tháng chạp, có khi còn trễ hơn ạ.”
 
“Muộn thế à?” Bà ngoại thở dài một hơi: “Còn Tiểu Lục thì sao?”
 
Lục Dĩ Thành biết hôm nay bản thân đã vạ miệng nhiều lần, vì vậy lúc ăn cơm, anh đặc biệt im lặng, chỉ sợ lại không cẩn thận nói năng lung tung.
 
Bất ngờ bị bà ngoại chỉ đích danh, phản xạ đầu tiên của anh là nhìn về phía Giang Nhược Kiều.
 
Ông ngoại trêu ghẹo: “Tiểu Lục sao thế hả? Bà hỏi con, con nhìn Kiều Kiều làm gì?”
 
Lục Dĩ Thành cũng không hiểu bản thân đang bị làm sao nữa.
 
Lục Tư Nghiên nói: “Quen là tốt rồi ạ, ba cháu là như vậy đấy!” Nhóc con cố gắng suy nghĩ: “Mọi người thường bảo ba cháu là vợ quản nghiêm đấy. Vợ quản nghiêm là gì vậy ạ? ”
 
Giang Nhược Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, bị những lời của nhóc con làm cho mắc nghẹn, ho sặc sụa.
 
Ông ngoại cười tủm tỉm giải thích: “Giống ông cố ngoại đây này.”
 
Bà ngoại khinh thường: “Ông mà cũng xứng là vợ quản nghiêm à? Ông thì vợ quản nghiêm cãi nỗi gì, có mà khí quản viêm thì có!”
 
“Sao tôi lại không phải?” Ông ngoại kêu oan không ngừng: “Tôi ở với bà bao nhiêu năm, trước giờ nào dám hút thuốc trước mặt bà đâu!”
 

“Vĩ đại quá nhỉ!” Bà ngoại nói.
 
“Có phải nên trao tặng cờ thưởng cho ông không? Hứ, nếu thật sự chịu vợ quản nghiêm thì ông nên cai thuốc từ lâu rồi mới phải. Nhìn Tiểu Lục xem, không uống rượu cũng không hút thuốc, thật là một chàng trai tốt.”
 
Ông ngoại lầm bầm: “Đó là còn chưa đến tuổi, chờ đến khi thằng nhóc này ba mươi đi rồi nói.”
 
Lục Tư Nghiên giơ tay phát biểu: “Ba cháu không hút thuốc lá cũng không uống rượu, bởi vì mẹ cháu cực kỳ ghét mùi thuốc lá!”
 
Ông ngoại: “Ờ thì…”
 
Tính thử thời gian, vậy chứng tỏ Lục Dĩ Thành ba mươi hai tuổi cũng không hút thuốc.
 
Ông ngoại dù đuối lý nhưng vẫn còn mạnh miệng, muốn bảo vệ tôn nghiêm của trưởng bối: “Vậy chờ đến khi Tiểu Lục bốn mươi tuổi thì hãy bàn tiếp.” 
 
Sau đó ông lại tự nói thầm một câu: “Tiểu Lục bốn mươi tuổi thì mình cũng đã hóa thành tro rồi, thế thì…”
 
Ông ngoại ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thành: “Khi con bốn mươi, lúc con với Kiều Kiều đốt tiền vàng cho ông thì nhắn cho ông một câu, xem con bốn mươi tuổi có hút thuốc hay không.”
 
Lục Dĩ Thành nghe ông ngoại nói vậy cũng không biết đáp lại thế nào.
 
Anh chỉ đành tiếp tục nhìn về phía Giang Nhược Kiều.
 
Giang Nhược Kiều phản bác: “Lúc anh ấy bốn mươi tuổi thì ông mới chín mươi hai thôi! Ông ngoại của con sẽ sống lâu trăm tuổi!”
 
“Chín mươi hai tuổi…” Ông ngoại lắc đầu: “Ông thật sự không dám nghĩ đến.”
 
“Ông tự tin lên nào!” Giang Nhược Kiều nói: “Đặt một mục tiêu nhỏ trước, sống đến một trăm tuổi.”
 
“Suýt nữa bị mấy đứa qua mắt…” Bà ngoại nói: “Tiểu Lục, con định đón Tết này thế nào?”
 
Lục Dĩ Thành thận trọng trả lời: “Ông bà chắc chắn sẽ nhớ Tư Nghiên, để Tư Nghiên đón Tết ở bên này đi ạ. Con ở Bắc Kinh là được rồi.”
 
“Ăn Tết một mình à?”
 
Lục Dĩ Thành hơi ngây người, sau đó gật đầu.
 
Thật ra anh cũng quen rồi.
 
Năm ngoái cũng một mình gói sủi cảo đón giao thừa.
 
“Hay là năm nay con đến nhà chúng ta đón năm mới đi.”
 

Không phải vì quan hệ với Lục Tư Nghiên nên bà ngoại mới thân thiết với Lục Dĩ Thành đến vậy.
 
Bà có thể nhìn ra rất nhiều từ trên người cậu trai này.
 
Mọi phẩm chất tốt đẹp của anh đều là điểm khiến người lớn tuổi quý mến.
 
Theo quan niệm của các cụ ngày xưa, Tết là một lễ hội cực kỳ quan trọng, nếu phải chào đón dịp như vậy một mình thì thật sự quá cô đơn, lạnh lẽo.
 
Giang Nhược Kiều trả lời thay cho Lục Dĩ Thành: “Chuyện này nói sau đi ạ! Còn mười mấy ngày nữa mà.”
 
Lục Dĩ Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng nói theo cô: “Xem tình hình lúc ấy ạ.”
 
Lục Dĩ Thành phát hiện lời nói của Giang Nhược Kiều ở nhà rất có sức nặng. Nếu người nói ‘để sau’ là anh, vậy ông bà ngoại chắc chắn vẫn nhiệt tình mời, nhưng khi Giang Nhược Kiều nói ‘để sau’, ông bà ngoại lập tức không bàn tới nữa.
 
Sau khi cơm nước xong, Lục Dĩ Thành rất tự giác đứng lên, giúp đỡ thu dọn bát đũa.
 
Giang Nhược Kiều cản anh lại, lườm anh một cái: “Cậu là khách, không đến lượt cậu rửa bát đâu.”
 
Lục Dĩ Thành nào dám nhận mình là khách.
 
Nhưng Giang Nhược Kiều không chịu, bà ngoại cũng cản anh, anh đành phải từ bỏ. Dù vậy, anh ngồi trên sô pha nhưng vẫn luôn thập thò liếc nhìn phòng bếp.
 
Trong phòng bếp, Giang Nhược Kiều đang đeo tạp dề để rửa bát.
 
Bà ngoại còn cao giọng nhắc nhở cô: “Kiều Kiều, nhớ đeo găng tay rửa bát.”
 
Giang Nhược Kiều dùng tiếng địa phương thành phố Khê trả lời: “Con biết rồi.”
 
Lục Dĩ Thành không được tự nhiên.
 
Anh luôn cảm thấy mình ngồi ở trên sô pha xem TV trong khi cô còn đang phải rửa chén trong phòng bếp là một chuyện rất sai trái.
 
Điều này khiến anh cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông.
 
Bà ngoại nhìn ra anh thấp thỏm, cười khoát tay: “Được rồi, Tiểu Lục đi giúp Kiều Kiều đi, nếu không cho con đi thì chắc sô pha nhà bà bị con ngồi sụp mất.”
 
Lục Dĩ Thành như được đại xá.
 
Anh vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho bà ngoại, sau đó bước nhanh vào phòng bếp. Nhà theo phong cách ngày xưa thường như vậy, phòng khách nhỏ hẹp, phòng bếp tương đối lớn hơn một chút. Giang Nhược Kiều đang đổ nước rửa chén lên miếng bọt biển thì Lục Dĩ Thành tiến vào. Cô lườm anh, anh lập tức giải thích: “Bà ngoại bảo tôi vào giúp em.”
 

Giang Nhược Kiều ‘à’ một tiếng.
 
Bên ngoài cô ra vẻ chuyên tâm rửa bát, nhưng sao có thể thật sự không nghĩ ngợi gì.
 
Bên cạnh có một người sống sờ sờ, đã thế người đó còn là Lục Dĩ Thành.
 
Cô không chú ý ống tay áo đã xắn lên đang tuột xuống.
 
Tay áo sắp dính nước, Lục Dĩ Thành nhắc nhở: “Cẩn thận ống tay áo.”
 
Giang Nhược Kiều đang đeo găng tay, trên găng đều là bong bóng xà phòng, không tiện kéo tay áo lên.
 
Cô rũ mắt, cảm nhận được hơi thở và ánh mắt của Lục Dĩ Thành bên cạnh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Kéo tay áo lên giúp tôi đi.”
 
Lục Dĩ Thành chân thành đề nghị: “Không cần phiền toái như vậy, để tôi rửa cho.”
 
Giang Nhược Kiều: “?”
 
Được thôi.
 
Hoàng đế không vội… Không, không đúng.
 
Dù sao anh cũng đâu có vội.
 
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì, Giang Nhược Kiều, hãy tha thứ cho anh ấy, anh ấy chính là một tên ngốc.
 
“Được.” Giang Nhược Kiều dứt khoát tháo găng tay ra: “Cậu muốn rửa thì rửa đi.”
 
Lục Dĩ Thành không có thói quen đeo găng tay rửa bát.
 
Anh đứng trước bồn rửa, thành thạo lại nhanh chóng.
 
Giang Nhược Kiều không đi ra ngoài mà đứng bên cạnh nhìn anh.
 
Bà ngoại mua nước rửa chén hương bưởi.
 
Không biết có phải khứu giác của Giang Nhược Kiều nhầm lẫn hay không, vẫn luôn ngửi được hương bưởi thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi.
 
Sau khi Lục Dĩ Thành rửa bát xong còn lấy giẻ lau bệ bếp và máy hút mùi một lần. Lúc anh làm việc, vẻ mặt rất tâm trung, nghiêm túc, sẽ không bị những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Giang Nhược Kiều hơi cúi đầu, chú ý đến vết sẹo dầu bắn trên cổ tay mà anh từng đề cập trước đó, rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
 
Thật ra thì, dù là quá khứ hay hiện tại, Lục Dĩ Thành vẫn không phải kiểu người Giang Nhược Kiều sẽ thích.
 
Anh quá mức ôn hòa lại sống cực kỳ nội tâm. Nếu không hiểu anh thì sẽ thấy anh chẳng khác gì nước ấm cả, không nóng cũng không lạnh.
 
Thậm chí cô còn cảm thấy, đối với cô, Lục Dĩ Thành chính là ngoài ý muốn.
 
Ngoại trừ Lục Dĩ Thành, cô sẽ chẳng bao giờ có hảo cảm với kiểu người có tính cách như vậy.
 
Anh ấy là ngoài ý muốn, cũng là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt.

 
Không, nói một cách chính xác hơn là chỉ có một Lục Dĩ Thành, Lục Dĩ Thành là duy nhất.
 
Anh quá tốt, tốt đến mức cô sẵn sàng vứt bỏ hết những tính toán, mưu toan của mình mà dẫn anh đến thành phố Khê, dẫn anh đến nhà mình. Cô cảm thấy, đời này sẽ không ai có thể khiến cô dẹp bỏ hết mọi quy tắc của bản thân như vậy ngoài anh.
 
Cảm xúc này kéo dài cho đến khi tiễn anh ra cửa.
 
Lục Tư Nghiên ở nhà.
 
Ông bà ngoại nhất quyết bảo Giang Nhược Kiều đưa Lục Dĩ Thành đến khách sạn.
 
Mùa đông nên trời rất nhanh đã tối, chưa tới sáu giờ ba mươi mà ánh hoàng hôn đã bao trùm mặt đất. Còn cách khách sạn một đoạn đường, hai người đi ngang qua một trạm xe buýt, Giang Nhược Kiều đột nhiên ngừng lại, Lục Dĩ Thành cũng dừng bước. 
 
Giang Nhược Kiều chỉ vào biển chờ xe buýt, cười nói: “Đây là lần đầu tiên cậu đến thành phố Khê nhỉ. Có muốn đi dạo một vòng không?”
 
Lục Dĩ Thành cười gật đầu: “Ừ, nếu cậu thấy tiện.”
 
Giang Nhược Kiều nghiêng đầu một chút: “Không có gì bất tiện cả, ừm, đi chỗ nào đây? Hay là, chúng ta cứ lên đại chuyến xe buýt kế tiếp, xem nó sẽ chở chúng ta đến đâu.”
 
Lục Dĩ Thành: “Cũng được, như vậy rất ngẫu nhiên, biết đâu sẽ mang đến niềm vui bất ngờ.”
 
Thành phố Khê không thể so với Bắc Kinh.
 
Giờ này trạm chờ xe buýt không có mấy người.
 
Hai người đứng chờ một bên, Giang Nhược Kiều nhớ lại bạn thân từng chia sẻ với cô một câu chuyện ngập tràn cẩu lương.
 
Bạn thân kể cô ấy và mối tình đầu đã từng đánh cuộc ở trạm xe buýt.
 
Nếu chiếc xe buýt đang đi tới là tuyến xe hai người đang đợi thì cả hai sẽ bên nhau.
 
Lúc ấy, Giang Nhược Kiều nghe kể, mặt đầy hoang mang khó hiểu: “Hai người các cậu thật sự là người trái đất sao?”
 
Sao có thể ngây thơ như vậy? Buồn cười như vậy?
 
Nhưng bây giờ nhớ lại chuyện ấy, Giang Nhược Kiều cũng ngây thơ thầm nhủ trong lòng: ‘Nếu… nếu như bây giờ chiếc xe buýt mà cô mong đợi tới, như vậy…’
 
Còn chưa nghĩ ra nội dung sau ‘như vậy’ đã thấy một chiếc xe buýt từ xa tới gần.
 
Cô nhìn chằm chằm một lát, không ngờ thật sự là chiếc xe cô mong đợi, cô cực kỳ hưng phấn nói với Lục Dĩ Thành: “Đúng là xe này! Thật không ngờ!”
 
Dáng vẻ mừng rỡ của cô giống như bé con nhận được một món đồ chơi mong đợi đã lâu.
 
Vui vẻ như vậy, rõ ràng là cô bé con.
 
Mặc dù Lục Dĩ Thành không hiểu cô vui vẻ, kinh ngạc vì cái gì, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng cười nói: “Tốt quá nhỉ!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi