SODA CHANH ĐÁ

Edit: Cháo

Thiệu Khê vào phòng vệ sinh sau Khương Đào, đưa tay đóng cửa lại.

Lúc hắn quay người lại, Khương Đào đã cởi áo đồng phục ra, nửa người trên trần trụi nhìn Thiệu Khê. Thiệu Khê hơi sửng sốt, không được tự nhiên lắm mà dời tầm mắt đi, nghiêng người cởi áo mình ra đưa cho cậu.

Khương Đào cũng đưa áo của mình cho Thiệu Khê, Thiệu Khê phẩy tay nói: “Đợi chút, để tôi rửa kem nền trên mặt đã, không thì ướt hết mất.”

Khương Đào ứng tiếng, lùi sâu vào trong phòng vệ sinh một chút để thay váy và áo của Thiệu Khê. Cậu sửa sang lại áo váy cho ngay ngắn rồi đứng sau lưng Thiệu Khê, đứng trước gương đội mái tóc giả ngắn màu trà lên.

Thiệu Khê đang khom người trước bồn rửa vốc nước lên mặt thì nghe Khương Đào nói: “Lớp phó trang điểm vẫn đẹp hơn, Tôi hãy còn kém xa.”

Thiệu Khê nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Khương Đào trong gương. Khương Đào đứng sau hắn, đã đội xong tóc giả, hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một nữ sinh.

Hai tay Khương Đào ôm đồng phục, nhìn trông thật ngoan ngoãn. Mà Thiệu Khê thì đang ở trần nửa người trên, mặt thì toàn là nước, ngay cả tóc cũng bị ướt từng giọt men theo tóc trượt xuống cằm. Cảnh tượng này cứ như Thiệu Khê mới về từ sân bóng và đang rửa mặt vậy, sau lưng hắn là người yêu đang đứng đợi, ôm quần áo của hắn trong tay.

“Cậu trang điểm cũng đẹp mà.” Thiệu Khê vừa nói vừa dời tầm mắt. Hắn cúi đầu, đưa tay hứng nước vốc lên mặt, muốn xóa tan cơn nóng đang tỏa ra trên mặt, rút một miếng bông tẩy trang ra lau sạch nước trên mặt đi, rồi xoay người muốn nhận lấy áo đồng phục trên tay cậu. Khương Đào không đưa áo ra mà bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Bông tẩy trang không phải để lau nước trên mặt.”

“… A?” Thiệu Khê cúi đầu, nhìn miếng bông đã biến thành màu da người trong tay, bất giác nói: “Cái kem nền này… không phải rửa cái là trôi đi sao?”

“Không phải.” Khương Đào cất áo vào trong túi, đặt trên kệ bồn rửa. Cậu lấy một miếng bông mới ra, đổ chút nước tẩy trang lên, cầm lấy cổ tay Thiệu Khê kéo đến trước mặt mình.

Thiệu Khê bị cậu kéo qua, đứng sát gần Khương Đào, cả người cứng đơ lại. Khương Đào há miệng thở dài nói: “Cậu sao vậy? Tôi cũng đâu có ăn cậu đâu.”

“… Không có gì.” Thiệu Khê mất tự nhiên nói.

“Cúi thấp xuống.” Khương Đào nói nhẹ, “Cậu cao quá.”

Thiệu Khê ồ một tiếng, hơi cúi người xuống một chút.

“Nhắm mắt lại.”

Khương Đào vừa nói vừa dùng bông đã tẩm nước tẩy trang lau nhẹ nhàng lên mặt Thiệu Khê. Thiệu Khê nhắm hai mắt, cảm nhận được xúc cảm lành lạnh lướt qua trán và vùng mắt của mình. Hai người đứng rất gần nhau, hắn lờ mờ cảm nhận được hơi thở của Khương Đào phả nhẹ lên mặt mình. Hắn đứng im không dám lộn xộn, môi mím chặt lại, giống như một con robot bị nóng hệ thống dẫn đến không hoạt động được.

Hình như hắn nghe thấy tiếng Khương Đào cười nhỏ, nhưng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng tẩy trang giúp hắn. Nghe thấy ý cười phát ra từ âm mũi của Khương Đào càng khiến hắn có cảm giác như đang ngồi bàn chông, trên mặt không biết do Khương Đào đang lau mặt hay là do nguyên nhân khác, càng lúc càng nóng.

Một lát sau, cuối cùng Khương Đào cũng lau sạch lớp trang điểm trên mặt hắn, vừa đi vứt rác vừa nói: “Xong rồi, giờ cậu có thể rửa mặt được rồi.”

Thiệu Khê rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Thật là phiền phức.” Hắn oán trách mở mắt lắc lắc đầu, xoay người lại đi tới bồn rửa rửa mặt.

Mặc dù áo của Khương Đào nhỏ hơn Thiệu Khê một số, nhưng kích cỡ áo đồng phục vốn được may khá rộng rãi, cho nên mặc lên người Thiệu Khê cũng không chật cho lắm. Hắn vừa mới mặc cái áo đồng phục lòe loẹt của Khương Đào lên người, đúng lúc Sầm Úc đẩy cửa đi vào, cậu ta thấy có nữ sinh đứng trong nhà vệ sinh nam thì sững người, quay đầu qua thì thấy Thiệu Khê, kinh ngạc nói: “Cậu, các cậu…. ở trong nhà vệ sinh… Sao mày lại cởi áo?!”

Thiệu Khê bị cậu ta dọa cho hết hồn, mắt đảo qua giữa mình và Khương Đào, mặt đỏ lên lớn tiếng nói: “Mày nghĩ cái gì thế hả!”

“Không phải tao đang nghĩ lung tung! Là bọn mày, bọn mày…!” Sầm Úc không nói nên lời nhìn bọn họ, quay lại vỗ đùi, đau lòng ôm đầu nói, “Thiệu Khê! Mày có bạn gái rồi đấy! Cô ấy là người mới sáng sớm ra đã đi siêu thị mua trứng với mày đấy! Mày… sao mày đối xử với cô ấy như vậy chứ!”

Giọng cậu ta oang oang, trong hành lang có mấy bạn học đi tới, tò mò thò đầu vào cửa nhìn một cái, cảm thấy không ổn lắm, ngừng mấy giây rồi lúng túng đi luôn.

Thình lình bị người ta vây xem, Thiệu Khê tức không thở nổi, hét lớn: “Mày bị bệnh hả! Cậu ta là —“

Tay hắn chỉ về phía Khương Đào, muốn giải thích một phen, nhưng lời vừa đến miệng lại sợ nếu mình nói ra Khương Đào đang chụp ảnh thế vai, nhỡ chẳng may Sầm Úc nhìn kĩ rồi nhận ra người đi siêu thị cùng mình lần trước chính là Khương Đào thì nguy mất. Hắn không thể làm gì khác đành miễn cưỡng chấm dứt câu chuyện, không giải thích gì kéo tay Khương Đào chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Các bạn học gần đó thấy có người kéo một nữ sinh chạy ra khỏi nhà vệ sinh nam, đằng sau còn có người lớn tiếng gọi tên Thiệu Khê, đều vô cùng kinh ngạc dừng chân lại nhìn. Thiệu Khê bị nhiều người nhìn chăm chăm như vậy, xấu hổ nóng bừng cả mặt, hắn không dám dừng lại, kéo Khương Đào chạy xuyên qua hành lang, đi xuống cầu thang, chạy thẳng đến đường thi chạy bị bóng cây ngô đồng che phủ.

Trong bóng cây xanh rì, hắn quay lại nhìn, Khương Đào không biết vì sao lại đang cười nhìn hắn, khóe môi cong lên, hai mắt nheo lại tỏa ra chút ánh sáng.

Thiệu Khê sửng sốt chớp mắt một cái, trong ngực như bị thứ gì đó nóng rực sáng lấp lánh lấp đầy. Bàn tay đang kéo Khương Đào không tự chủ được siết chặt, quay đầu đi nhìn về phía trước, bước chân đang chạy dần chậm lại.

Hắn không quay đầu lại nữa, không nói gì đi về phía trước, dẫn Khương Đào tới đài chủ tịch.

Lớp phó đang đội mái tóc giả ngắn kiểu nam, một tay cầm ô che nắng, ngồi bên đài chủ tịch đung đưa chân. Cô đã đổi sang quần đồng phục nam mùa hè, trước ngực còn đeo cà vạt ca rô đỏ. Nhìn thấy Khương Đào, cô ngây người chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Ừ… không nghĩ tới lại đáng yêu như vậy…”

Cô vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thiệu Khê: “Thầy mới bảo ai không có chuyện gì thì có thể tan học về nhà rồi.” Cô vẫy vẫy tay, “Thi xong rồi gặp nhé.”

Thiệu Khê im lặng buông cổ tay Khương Đào ra. Đi được mấy bước, hắn lại do dự quay đầu lại. Khương Đào đang vừa nói chuyện với lớp phó, vừa nhìn về phía Thiệu Khê. Cho dù Thiệu Khê đột nhiên quay đầu lại nhìn, cậu cũng không tỏ vẻ chột dạ chút nào, vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào hắn. Thiệu Khê đối mắt với cậu mấy giây, nói: “Tôi ở lớp chờ cậu cùng về nhé?”

Khương Đào gật đầu.

Trước khi xoay người đi, mắt Thiệu Khê dừng trên vết hồng hồng chỗ cổ tay Khương Đào.

Thì ra lúc nãy hắn dùng sức vậy sao.

Thiệu Khê nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi