SODA CHANH ĐÁ

Edit: Cháo

Thiệu Khê mặc áo choàng tắm, ưỡn ngực thẳng lưng ngồi khoanh chân trên giường nhà nghỉ, hai tay nắm chặt đặt trên đùi ngẩn người.

Lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy mình thế này trông thật ngớ ngẩn, vì thế xuống giường, giơ tay gõ cửa phòng tắm hai cái.

“Tiểu Đào, cậu tắm xong chưa?”

“...Vẫn chưa xong.”

“Cậu chậm thế.” Thiệu Khê vừa nói vừa dựa trán lên cửa, đặt tay lên nắm tay cửa phòng tắm: “Tớ có thể vào không?”

“Không được.” Khương Đào trả lời ngay tắp lự.

Khương Đào từ chối quá nhanh, Thiệu Khê chán nản nhưng không biết nói gì nữa, cứ cộc cộc cộc gõ nhẹ cửa phòng tắm.

“Được rồi.” Khương Đào bó tay, “5 phút nữa tớ ra, được chưa?”

“Ừ.” Thiệu Khê đành quay lại ngồi lên giường. Hắn ngồi khoanh chân, tay chống đầu ngẩn người nhìn về phía phòng tắm. Lúc Khương Đào tắm xong đi ra, nhìn thấy Thiệu Khê mặt không tỏ vẻ gì nhìn thẳng vào mình thì sợ hết hồn, chần chừ nói: “Cậu… làm gì thế.”

“Chờ cậu đấy.” Mặt Thiệu Khê lập tức ủ rũ, tủi thân bĩu môi nói: “Gì mà lâu vậy chứ.”

“...Ừm.” Khương Đào mất tự nhiên dời tầm mắt, lau lau tóc, treo khăn lông lên ghế. Cậu đưa mắt nhìn công tắc đèn, rồi lại nhìn Thiệu Khê: “Tớ có thể… tắt đèn không?”

Khương Đào vừa nói tắt đèn, Thiệu Khê tức thì cảm thấy căng thẳng, “Ừm, tắt đi.” Hắn nói xong thì bật đèn ngủ ở tủ đầu giường lên, mong chờ vỗ nhẹ lên giường một cái, “Lại đây.”

Khương Đào tắt đèn đi tới bên giường, cúi đầu hôn Thiệu Khê một cái. Cậu bò lên giường, ngồi lên người Thiệu Khê, rút dây áo choàng tắm trên người mình ra.

= = = Cua đi ngang qua = = =

Bọn họ lại làm trên giường một lần, càn quấy đến rạng sáng mới kéo nhau vào phòng tắm tắm rửa. Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi phòng tắm, tới bên cạnh giường, Thiệu Khê ôm lấy Khương Đào từ phía sau rồi ngã xuống giường. Hắn cẩn thận hôn vào gáy Khương Đào, cái tay đang ôm cậu không nhịn được lại luồn vào trong áo choàng tắm của Khương Đào.

“Thiệu Khê…” Khương Đào mệt mỏi đè tay hắn lại, “Đừng.”

“Ừ… được rồi.” Thiệu Khê đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nằm đối mặt với Khương Đào. Khương Đào gối lên tay hắn, mở hé mắt nhìn hắn. Thiệu Khê bị cậu nhìn dịu dàng như vậy, không được mấy giây lại xán tới hôn một cái lên mí mắt cậu.

“Tiểu Đào à.” Hắn lẩm bẩm, “Tớ yêu cậu lắm.”

Khương Đào nhắm hai mắt, phát ra tiếng cười trầm từ mũi: “Tớ cũng yêu cậu.”

Thiệu Khê nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Cậu… thích tớ từ lúc nào vậy?”

Khương Đào mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn hắn mấy giây: “Giờ cậu mới nhớ hỏi chuyện này sao?”

Thiệu Khê nhìn cậu: “Ừm… Thật ra cũng không để ý lắm đâu. Nhưng, nhưng mà dạo gần đây tớ nghĩ, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã đối xử rất tốt với tớ rồi.”

Khương Đào lại cười: “Tốt thế nào.”

Thiệu Thê sáp lại gần, đầu kề sát bên đầu Khương Đào, xòe tay đếm cho cậu: “Cậu xem này, ban đầu lúc cậu biết tớ thích cậu, cậu không tỏ vẻ gì, còn mặc kệ tớ thích cậu. Tớ nói muốn hẹn hò, cậu nói được luôn. Bình thường cũng thế, tớ cứ bám dính lấy cậu, cậu cũng không chê tớ phiền phức, cứ tùy ý tớ. Cả lúc hôn cũng vậy, tớ cứ đòi mà cậu cũng đồng ý…”

“Chuyện đương nhiên mà.” Khương Đào rúc vào hắn một chút, lúc nói chuyện môi dán lên cổ Thiệu Khê, không biết muốn nói chuyện hay là muốn hôn hắn, “Bọn mình là người yêu, làm gì cũng là hiển nhiên thôi.”

Thiệu Khê bị cậu quấn lấy mà ngẩn người, khoát tay nói: “Ài tớ mặc kệ, dù sao tớ cảm thấy cậu chắc chắn đã thích tớ từ lâu rồi.”

Khương Đào ừ nhỏ một tiếng.

“Thật à!” Thiệu Khê đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, “Từ lúc nào?”

“Tớ không biết.”

“A...?” Thiệu Khê hơi thất vọng, nghi hoặc nói: “Sao lại không biết chứ?”

“Thật mà.” Khương Đào nghĩ một chút, “Từ rất lâu rồi.”

“Ồ.” Thiệu Khê vui vẻ ôm cậu, “Thế sao cậu lại thích tớ? Thích điểm nào?”

Khương Đào bị hắn chọc cười. Bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Khê nghiêm túc nói: “Chẳng có tại sao cả. Cậu… rất nghiêm túc trong việc học, khả năng vận động rất tốt, tính cách cũng tốt nữa, đi tới đâu cũng có người vây quanh. Cậu chỉ cần đứng đó thôi là có thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.”

Thiệu Khê kinh ngạc nhìn cậu.

“Có thể cậu không biết, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn có người thích cậu.”

“Ừm...” Thiệu Khê trợn mắt, xấu hổ nói: “Tớ đâu có được như vậy.”

“Có chứ.” Khương Đào cười một tiếng, “Cậu tốt lắm.”

Thiệu Khê nhìn cậu, trái tim vừa bình tĩnh lại sau khi làm tình xong bỗng chốc lại xốn xang.

“Cậu...” Thiệu Khê đỏ mặt, cứng cổ nói: “Nếu tớ thật sự tốt như vậy, sao cậu không qua chơi với tớ?” Hắn tủi thân nói, “Nhà chúng ta còn gần nhau như vậy nữa.”

Khương Đào vuốt má hắn, cẩn thận nói: “Khi cậu còn bé… không phải là không thích tớ sao.” Cậu nghĩ một chút, “Tớ sợ tớ mà bám lấy cậu, cậu sẽ chê tớ phiền.”

Thiệu Khê ngẩn người, dán mặt mình vào tay cậu, nhỏ giọng nói: “Không phải…” Hắn dừng một chút, “Không phải không thích.” Hắn vừa nói vừa đưa tay bao lấy tay Khương Đào, nhìn cậu, “Trước kia tớ cảm thấy cậu kì quái… bởi vì cậu cứ mặc đồ con gái, không biết nói thế nào nữa, tớ, tớ không biết phải chơi với cậu thế nào. Nhưng, chỉ cần cậu đến tìm tớ, tớ sẽ biết con người cậu rất tốt. Nếu như vậy, vào nhiều năm trước, bọn mình đã có thể nói rất nhiều chuyện với nhau —” Thiệu Khê nói được một nửa, lại cảm thấy vấn đề của mình rất lớn, là do hắn không thích Khương Đào, nên cậu ấy mới tránh hắn, không nói chuyện với hắn. Hắn dừng lại, khổ sở nhìn Khương Đào.

“Là do tớ không tốt, tớ quá nhát gan.” Khương Đào an ủi hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của Thiệu Khê.

Hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau, một lúc sau Khương Đào đột niên cười lên, “Thật ra tớ cũng từng cố gắng đấy.”

“Hả?” Thiệu Khê mờ mịt nhìn cậu.

“Cậu có nhớ lúc bé, sau nhà bọn mình có một sân bóng không?”

“Ừ… Hình như có thật.”

“Hồi xưa tớ thấy cậu cứ tìm người chơi bóng nên cũng luyện bóng ở sân đó. Sân đó bình thường chả có ai chỉ có mình tớ. Tớ vừa tập vừa nghĩ, nếu có lúc nào cậu tới chơi, thấy tớ cầm bóng ở đó, cậu thích chơi bóng như vậy, nhật định sẽ hỏi tớ có thể qua chơi cùng được không.” Khương Đào dừng một chút, “Nhưng mãi đến khi sân bóng đó bị phá đi rồi, tớ cũng không gặp được cậu ở đó.”

Thiệu Khê không biết phải nói gì: “Tớ, tớ không biết, bình thường tớ toàn chơi ở sân bóng bên hồ…”

“Không sao.” Khương Đào cười, “Chuyện đã lâu rồi.”

Thiệu Khê cau mày nhìn cậu.

Tính Khương Đào vốn yên tĩnh, đối với mấy môn phải vận động như bóng rổ có thể nói chẳng có chút hứng thú nào. Nhưng cậu lại một mình tập bóng ở sân, chờ Thiệu Khê vô tình đi qua, chờ Thiệu Khê nói với cậu: “Tôi có thể chơi với cậu không?” —

Nghĩ đến cảnh ấy, Thiệu Khê cảm thấy mũi mình ê ẩm.

“Được rồi mà.” Khương Đào nói nhỏ, tiến tới hôn một cái lên hàng mi ướt nhẹp của Thiệu Khê, “Không sao thật mà.” Cậu nói, “Thích một người vốn sẽ có lúc chua lúc ngọt… Cậu không cảm thấy thế sao?”

“Ừ.” Thiệu Khê nắm lấy tay Khương Đào, hôn lên từng ngón tay của cậu, “Chuyện trước kia không thể thay đổi được, nhưng sau này, tớ sẽ không để cậu phải buồn nữa.”

Khương Đào lười biếng cọ mặt mình vào mặt Thiệu Khê: “Không đâu. Cậu sẽ không để tớ buồn.” Cậu lẩm bẩm, “Bởi vì cậu rất tốt.”

Cậu nói.

~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi