SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

~~ Một tháng sau ~~
Sáu giờ sáng, tiệm hoành thánh Thúy Hoa đã mở cửa. Bà chủ Tiền thái nương đã nấu xong nước lèo, trên bàn xếp đầy những miếng hoành thánh nhỏ xinh đẹp dùng để bán.
"Mẹ, khách đang chờ ở bên ngoài."
Con gái Tiền thái nương hướng mẹ mình hô lên.
"Được rồi~ Hiểu Hiểu, trước hãy chuẩn bị mấy phần mà khách đã đặt trước hôm qua đi."
"Mẹ, hôm nay công ty có việc con nhất định phải đi sớm."
"Con bé này!"
Tiền thái nương tuy dùng giọng trách cứ, nhưng bên trong lại tràn đầy cưng chiều.
"Con đi gọi Tiểu Nha đến giúp đỡ mẹ." Tiền Hiểu dĩ nhiên nói.
"Hôm qua Tiểu Nha bận rộn đến tận khuya, con để cho nó nghỉ ngơi một chút." Tiền thái nương bắt đầu cho hoành thánh vào.
"Mẹ! Con mới là con gái mẹ đây!" Tiền Hiểu bất mãn thè lưỡi.
"Đều lớn rồi! Con bận rộn thì đi đi, nơi này đã có mẹ lo." Tiền thái nương nhìn độ lửa của bếp.
"Mẹ, 88~" (bye bye)
Tiền Hiểu chạy đi như làn gió.
"Hiểu Hiểu, đừng quên mang điểm tâm theo!"
"Biết rồi! !" Thanh âm Tiền Hiểu từ xa vọng lại.
Tiệm hoành thánh Thúy Hoa là một căn tiệm lâu đời, mở cửa xấp xỉ đã mười năm, bà chủ chính là Tiền thái nương một mình nuôi lớn đứa con. Chồng bà chết sớm, về sau vì con gái cũng không có tái giá. Hai mẹ con tuy sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cuộc sống trôi qua vẫn rất vui vẻ hòa thuận.
Trong căn tiệm nhỏ mùi hoành thánh rất thơm, khắp phố phường khu đây đều xem nơi này là bữa sáng cố định.
Mỗi sáng lượng tiêu thụ tiểu hoành thánh đều hết sạch trơn, có vài người thậm chí muốn đặt trước mới có thể có được một chén hoành thánh nhỏ bốc hơi nóng hổi.
Buổi chiều và buổi tối chủ yếu kinh doanh đại hoành thánh nhân rau thịt, dĩ nhiên hoành thánh nhồi thịt heo rau hẹ chỗ này cũng không tồi.
"Bà chủ, cháu giúp cô một tay."
Một đạo giọng nữ mềm mại truyền tới, Tiền thái nương lau mồ hôi trên trán. Quay đầu cười nói:
"Là Tiểu Nha Nha hả!"
"Trời còn sớm, sao cháu không ngủ thêm một lúc?"
Đang nói, thì có khách thúc giục, Tiền thái nương bưng hoành thánh thịnh soạn trên bàn vừa muốn đi.
"Để cháu."
Cô gái có mái tóc đen dài hơi xoăn khoác bên vai tùy ý, vì tóc quá dài che mất nửa bên trái gương mặt.
"Cảm ơn cháu a! Tiểu Nha!"
"Hiểu Hiểu đứa nhỏ này la hét công ty có việc đi rồi, cô cũng quả thực có chút làm không xuể."
Tiền thái nương tiếp tục bưng chén tiểu hoành thánh thứ hai, lẩm bẩm.
"Bà chủ, đây là chuyện cháu phải làm mà."
"Nếu không phải cô có lòng tốt thu nhận, cho cháu miếng ăn, nói không chừng bây giờ cháu đã xin ăn ở đầu đường xó chợ rồi."
Cô gái được gọi Tiểu Nha nhàn nhạt cười nói, thanh âm mang theo cảm kích.
"Đứa nhỏ ngốc, khách khí như vậy làm gì!"
Bà chủ Tiền còn muốn nói gì đó, không biết sao lại bị khách bên ngoài lên tiếng thúc giục cắt đứt.
Tiểu Nha bưng hoành thánh bước nhanh ra ngoài, tới bàn số năm. Cô đang muốn đặt chén hoành thánh xuống, thì khách nhân nọ đang nói điện thoại, nói rất kịch liệt, tâm trạng tựa như rất kích động.
Rốt cuộc cùi chỏ vừa vặn đụng vào Tiểu Nha, Tiểu Nha nhất thời không để ý, một tiếng "xoảng", nước lèo văng khắp nơi, chén kiểu bị rớt vỡ tan tành.
Những khách nhân khác trong tiệm rối rít đưa mắt nhìn thẳng về đây, nhất thời không khí yên lặng như tờ. Tiểu Nha không nói gì, muốn cúi người thu nhặt.
"Đm! Bà chủ chỗ này của mấy người đâu!"
Tên đàn ông này thân cao chừng mét tám, tuổi chừng hai bốn hai lăm, mặc đồ da màu đen, lối ăn mặc xem như là thời thượng, dùng lối nói bây giờ thì tương đối là theo phong trào. Gót giày hắn trực tiếp giẫm lên một miếng hoành thánh.
"Đmm! Bố mày vừa mới mua đôi giày đó!"
Tên đàn ông vừa mắng nhiếc vừa gọi bà chủ, Tiền thái nương lập tức chạy tới.
"Vị khách này, quả thực xin lỗi! Tôi lập tức lấy cho cậu một chén khác."
Tiền thái nương nháy mắt với Tiểu Nha, tỏ ý cô hãy vào trong trước. Sắc mặt Tiểu Nha tái xanh, lộ ra một phần cổ quái.
"Mày đứng lại đó cho tao!"
Không ngờ tên đàn ông trực tiếp kéo Tiểu Nha lại, hại cô mất trọng tâm đứng không vững ngã ra đất.
"Tiểu Nha, cháu không sao chứ?"
Tiền thái nương khẩn trương hỏi, đỡ cô dậy, xem xét cô có ngã bị thương chỗ nào trên người không.
"Cháu không sao..... bà chủ."
"Bà chủ! Chuyện này bà nói sao đây?!"
"Đôi giày tôi mới mua hết mấy triệu bạc!"
Tên đàn ông vỗ lên bàn liên tục, phùng mang trợn mắt nhìn cả hai.
"Khách nhân, đây là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa giày của cậu cũng đâu có bị gì....."
"Mẹ mày! Có tin lão tử cho người đập nát tiệm bà không!"
Những khách nhân khác trong tiệm có chút không nhịn được, nhưng cũng không bước lên giúp đỡ, chẳng qua chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Còn một số thì nhỏ tiếng nói toạc ra đúng là nhân mổ cẩu dạng*..... (*ý nghĩa là: hình dạng là con người mà hành xử như một con chó)
"Không liên quan đến mấy người! Im miệng hết cho lão tử!"
Tên đàn ông hung tợn quét mắt nhìn đám người, trong lúc nhất thời không có âm thanh nào.
"Tiểu tử, chúng tôi nói chuyện phải trái thôi. Chuyện này tôi liền thay con bé bồi thường cho cậu là được chứ gì....."
"Biến mẹ bà đi!"
Tên đàn ông dùng sức đẩy Tiền thái nương, may có Tiểu Nha kịp thời đỡ sau lưng bà. Tiền thái nương nói ra thì tuổi tác cũng hơn năm mươi rồi, lớn tuổi thì phình ra, dáng người béo chắc, đây quả thật mà ngã xuống ai có thể bảo đảm là không có gì.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Nha!" Tiền thái nương cảm kích nói.
"Cái tiệm giẻ rách! Mấy thứ nhân viên phế thải thế này nên đuổi từ sớm đi!"
Tên đàn ông vẫn tiếp tục hùng hổ, có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng.
Bên dưới lớp tóc dài, không thấy biểu cảm của Tiểu Nha được rõ. Hai nắm đấm cô siết lại rất chặt, môi cắn chặt tựa như đang nhẫn nại điều gì đó.
"Tiểu Nha."
Tiền thái nương đặt tay lên bả vai cô, tỏ ý cô hãy vào trong trước. Bởi vì nửa bên mặt bị che phủ, mắt phải lộ ra nhìn chằm chằm thẳng tắp gã đàn ông, trong mắt ẩn ẩn tức giận.
"Đi đi, Tiểu Nha. Ở đây đã có cô." Cuối cùng Tiểu Nha giật giật miệng, từ từ đi vào trong.
"Xoảng" một tiếng, có vài giọt màu đỏ nhiễu lên đất. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, Tiền thái nương bị dọa mất phương hướng, chất lỏng màu đỏ không ngừng từ trên trán Tiểu Nha nhỏ giọt xuống. Tiểu Nha ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Tiểu Nha!"
Tiền thái nương chạy tới, vén tóc qua, xem xét vết thương của cô.
Còn gã đàn ông thì đứng tại chỗ.
"Mẹ mày! Cho mày dùng ánh mắt đó nhìn tao!"
Gã phách lối nói. Thì ra vừa rồi gã thấy Tiểu Nha muốn rời đi, liền cầm ống đũa đang chứa đầy đũa trên bàn ném về hướng đầu Tiểu Nha.
"Thình thịch" "Thình thịch" "Thình thịch" Tiểu Nha dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, máu tươi chảy vào mắt cô, để cho con ngươi cô nhìn giống như có màu đỏ vậy.
Tiểu Nha nhẹ nhàng đẩy Tiền thái nương ra, Tiền thái nương nói gì đó, cô đã không nghe được gì nữa. Đi thẳng tới trước bàn, tay trái nhanh chóng cầm đũa lên, "ken két" một tiếng.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Tiếng hô tê tâm phế liệt của gã vang lên.
Chiếc đũa bằng gỗ cắm thẳng vào lòng bàn tay hắn xuyên qua bàn, ghim chặt bàn tay hắn bên trên. Tiểu Nha biểu tình lãnh khốc, máu bên khóe miệng hiện rõ.
"A! ! ! Tay tôi! ! Tay tôi! ! !"
Tiền thái nương ngất xỉu tại chỗ, khách hàng trong cửa tiệm rốt cuộc ý thức được tình huống không đúng, cầm lấy điện thoại bắt đầu gọi cho 110, còn có gọi cho 120. Có một vài người tuổi tác nhỏ ghi lại một màn vừa rồi.
"Lần tới không chỉ đơn giản ở bàn tay như vậy." Tiểu Nha bên tai gã đàn ông nói nhỏ, chậm rãi rời cửa.
-----
Giờ phút này, bên trong ngôi biệt thự của Giản Niên. Cảnh Tiểu Lang ôm tiểu tử ngồi trong vườn hoa, ánh mắt tưởng niệm nhìn về phương xa.
"Chị Trấp Thủy, đã nhiều ngày trôi qua rồi, mà sao chị vẫn chưa trở về?"
"Ô! Mẹ ơi."
Tiểu tử sờ lên gương mặt cô, trải qua luyện tập, bây giờ tiểu tử đã hoàn toàn có thể biến thành hình người.
"Bảo bảo, con nói mẹ con còn bao lâu mới có thể trở về?" Cảnh Tiểu Lang si ngốc nói.
"Ô! Mẹ đừng buồn khổ, bảo bảo tin rằng mẹ rất nhanh sẽ trở về bên cạnh chúng ta."
"Bảo bảo... mẹ nhớ cô ấy lắm." Cảnh Tiểu Lang khóc nói, những ngày qua, ngày nào cô cũng mong đợi, nhưng vẫn như cũ không có tin tức của Nạp Lan Chỉ Thủy.
Bởi vì không biết nguyên thần của Thất Sát sẽ chọn hình dạng gì, mọi người cũng mất manh mối, trong lúc nhất thời tìm Nạp Lan Chỉ Thủy cũng khó như mò kim đáy biển.
"Tiểu Lang!" Lúc này, Giản Niên vội vàng chạy tới.
"Có tin tức!"
"Chị Trấp Thủy?"
Cảnh Tiểu Lang ôm tiểu tử tiến vào phòng Giản Niên, trên tivi đang phát tin tức "Cửa tiệm hoành thánh phát sinh mâu thuẫn tranh chấp bạo lực".
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy ở đâu?" Cảnh Tiểu Lang vội vàng hỏi.
"Xem ở đây."
Giản Niên chỉ bóng người bị đánh dấu vòng đỏ trên tin tức, đó là một bên mặt mờ nhạt của một cô gái, cơ bản không thể thấy rõ gương mặt.
"Chị Trấp Thủy hả?"
Cảnh Tiểu Lang tiến tới màn hình tivi, muốn cẩn thận nhìn rõ. Nhưng nhìn hồi lâu, cô lại lắc đầu.
"Ô! Chị ấy không phải chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang lại khóc.
"Tiểu Lang, chị nghe em nói."
"Nhục thể vốn có của Nạp Lan Chỉ Thủy đã chết, không ai biết được thân xác mới của cô ấy sẽ ra sao."
"Mà chuyện phát sinh sáng nay trong tiệm hoành thánh, bọn em suy đoán cô gái đó rất có thể là Nạp Lan Chỉ Thủy, có lẽ vì do nguyên nhân nào đó cô ấy mới mất trí nhớ, cho nên mới chưa trở về tìm chúng ta."
Giản Niên bắt lấy bả vai Cảnh Tiểu lang, kiên nhẫn nói.
Cảnh Tiểu Lang nháy mắt, còn là một bộ không thể tin.
"Mẹ, con có cảm giác, người này có thể là mẹ ấy!" Tiểu tử đột nhiên chỉ màn hình nói.
-----
"Mẹ! Mẹ đây là muốn dọa chết con sao!"
Đang đi làm Tiền Hiểu vừa nhận được điện thoại liền xin nghỉ, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện.
Tiền thái nương cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là sợ quá mức mà ngất xỉu thôi.
"Hiểu Hiểu a, mẹ không sao. Tiểu Nha đâu?"
Tiền thái nương lúc này mới nhớ ra hình như trước khi ngất đi, đã thấy Tiểu Nha rời khỏi.
"Con không biết a!"
"Chuyện con cũng đã nghe kể, trước mắt mẹ cứ chăm sóc cho mình đi. Chuyện quậy thành như vầy, căn tiệm của chúng ta không biết sẽ thành ra dạng gì nữa."
"Nghe nói nhà tên đó rất quyền thế... Haiz." Tiền Hiểu lo lắng.
"Hiểu Hiểu, mẹ nói cho con nghe, chuyện này chính là cái thằng đó không đúng, chúng ta làm người phải nói phải trái. Tiểu Nha cũng không có lỗi....."
"Ai da! Mẹ của con ơi! Mẹ mới quen người ta được có mấy ngày, lúc đầu con đã nói đưa cô ta đến đồn cảnh sát, nếu không phải mẹ lưu cô ta lại! Này chưa đầy một tháng mà đã xảy ra chuyện rồi, nhìn thủ đoạn dứt khoát đó, hơn nữa gương mặt Tiểu Nha, có thể nào trước kia cô ta là sát thủ lăn lộn băng đảng không!" Tiền Hiểu càng nghĩ càng lo.
"Hiểu Hiểu, con nói linh tinh gì vậy!" Tiền thái nương cốc đầu con gái một cái.
"Mẹ nhìn người nhiều năm nay rồi không có nhìn lầm đâu, Tiểu Nha tuyệt đối là một đứa nhỏ hiền lành, mặc dù chuyện hôm nay... A!"
Tiểu Nha dùng đũa xuyên qua bàn tay kia quá mức sợ hãi, quả thực đã dọa Tiền thái nương. Nhưng bà vẫn tin tưởng, Tiểu Nha không phải ác nhân này nọ.
Gió đêm thổi dần dần lớn, người đi trên đường thì ngày càng ít. Một cô gái ăn mặc đơn bạc hai cánh tay ôm lấy thân thể rất chặt, chậm rãi đi trên vĩa hè.
"Tôi là ai?"
"Tôi rốt cuộc là ai?" Cô cúi đầu, tự mình lẩm bẩm.
"Tôi là ai? ! ! A! ! !"
Bỗng nhiên, cô điên cuồng quát to, ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống đất.
"Nạp Lan." Nghe âm thanh, Tiểu Nha ngẩng đầu, cô sợ hết hồn, ngã ngồi ra đất.
"Nạp Lan, cô quả nhiên không nhận ra tôi sao?"
Giản Niên muốn đưa tay đỡ cô, nhưng cô ấy bài xích đẩy tay cô ra, từ từ đứng dậy.
"Cô là ai?"
"Cô biết tôi là ai?"
Tiểu Nha lộ ra nụ cười cổ quái, nghiêng đầu chạy đi.
Nhưng trước mặt có một bóng người một lớn một nhỏ ngăn cản, để cô gắng gượng dừng bước.


————————————————
Xem ra việc Thất Sát đậu vào cơ thể mới trí nhớ cũng bị reset luôn rồi :))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi