SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

"Ô~ đừng có bóp, Hỏa Hỏa~" Cảnh Tiểu Lang mềm mại kêu.
"Được rồi, được rồi. Không trêu nữa."
Cô gái tóc đen thả lỏng tay, nhưng lại véo gò má cô một cái.
"Lớn xác rồi, mà vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Giọng cô gái tóc đen tràn đầy cưng chiều.
"Ô~~~~ vẫn là Hỏa Hỏa tốt nhất!"
Cảnh Tiểu Lang ôm lấy cánh tay cô, trên đầu vai cọ một cái.
Cô gái tóc đen vô cùng hưởng thụ sờ đầu cô,
"Chị lại bị con rắn với con sói kia khi dễ?"
"Ô ô ô~" Cảnh Tiểu Lang là một đứa nhỏ chỉ biết hăng hái nhõng nhẽo.
Cô gái tóc đen tỏ ý cho cô lên xe,
"Hỏa Hỏa, em muốn dẫn chị đi đâu?"
"Tìm một chỗ có thể nói chuyện." Cô gái tóc đen chạy xe.
"Hỏa Hỏa, em chậm một chút! Chị sợ!"
Toàn bộ dư âm đều bị tiếng động cơ nổ nuốt hết.
"Ôm chặt vào!"
Trong nón bảo hiểm, khóe miệng cô gái tóc đen hơi giơ lên. Cô có thể cảm giác hai tay bé nhỏ bên hông đang ôm lấy cô rất chặt.
Cảnh Tiểu Lang sợ hãi nhắm chặt hai mắt, vùi đầu sau lưng đối phương, dọc trên đường đi một câu cũng không dám nói chuyện.
---
"Hộc... hộc... hộc...!"
Nạp Lan Chỉ Thủy như thường lệ trong mộng tỉnh lại, cô vẫn cảm nhận trái tim mình đang đập 'thình thịch' không ngừng, song khi tay cô theo bản năng sờ sang bên cạnh, thì thấy trống rỗng.
Một cỗ cảm giác kinh hoảng bỗng nảy sinh,
"Thịt viên?!"
Cô vội vàng xuống giường, hướng phòng khách chạy đến. Cô mở tất cả đèn trong nhà, tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé nọ ở khắp nơi. Ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao lại kinh hoảng như vậy, lý trí nói với cô rằng có lẽ thịt viên chỉ đang nấp ngủ một góc nào đấy trong phòng.
Nhưng mỗi một lần hô hoán cũng đều không thể đánh thức nó, đó chỉ có thể nói rõ một điều.
Nạp Lan Chỉ Thủy vội vã kiểm tra tất cả cửa sổ trong nhà thêm một lần, thế nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, thịt viên không thể nào nhảy từ trên lầu cao như vậy xuống.
Rốt cuộc thịt viên đi đâu? Nó không thể cứ vô duyên vô cớ biến mất trong phòng thế được.
Gãi gãi đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi xuống sa lon.
---
"Hỏa Hỏa, nhà em đẹp thật!"
Vừa vào cửa, Cảnh Tiểu Lang liền nhào lên sa lon.
"Em vừa tới đây không lâu, tạm thời tìm đại một chỗ."
Cô gái tóc đen trên mặt tràn đầy nụ cười vào phòng bếp, pha cà phê.
"Nói vậy Hỏa Hỏa sẽ ở lại lâu dài hả?"
"Tạm thời sẽ không đi."
Bưng cà phê, cô gái tóc đen tới trước mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Trước mắt em đang nghỉ phép."
Cô gái tóc đen ngồi vào bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang dùng sức ngửi ly cà phê, đợi không kịp liền uống.
"Ô~ nóng quá!"
Mới uống một hớp, Cảnh Tiểu Lang lập tức há miệng đưa ra đầu lưỡi,
"Thật là như trẻ con vậy."
Cô gái tóc đen không biết làm sao lắc đầu, cầm lấy ly cà phê trên tay cô, lấy tay đặt trên đầu lưỡi của cô để trước cây quạt gió bên cạnh.
"Bởi vì cà phê của Hỏa Hỏa uống ngon nhất!" Cảnh Tiểu Lang ngây thơ cười nói.
"Sói tham ăn!" Cô gái tóc đen sờ lên tóc cô.
"Hỏa Hỏa làm sao biết chị ở đây?" Cảnh Tiểu Lang đột nhiên hỏi.
"Không lâu trước khi kết thúc trận đấu, em vốn định trở về nước nghỉ ngơi một thời gian. Sau đó nói chuyện điện thoại với mẹ, biết được tình hình của chị." Cô gái tóc đen mỉm cười,
"Muốn tìm một người trong thành phố nhỏ bé này cũng không phải việc khó."
"Em cũng không yên tâm để chị ở chung với tên háo sắc kia."
"Hỏa Hỏa, em tốt với chị nhất!"
Cảnh Tiểu Lang phát ra từ nội tâm cảm khái, thuận thế nhào vào lòng cô gái tóc đen.
"Nhìn bộ dạng chị bây giờ, quả nhiên xảy ra chuyện."
Cảnh Tiểu Lang bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu lên,
"Ô ô~ Tiểu Lang cũng không muốn vậy, đều không thể chạm mặt chị gái xinh đẹp."
"Chị gái xinh đẹp?" Cô gái tóc đen nhíu mày.
---
Đêm tối trên đường cái, một chiếc BMW màu bạc lướt nhanh. Trên xe, là Nạp Lan Chỉ Thủy hai tay nắm chặt tay lái. Nghĩ đến thịt viên có thể ở bên ngoài, cô liền lấy chìa khóa xe vọt ra khỏi cửa.
Sau đó cứ vậy tràn đầy vô đích lái xe trên đường, trong đầu từ đầu đến cuối đều hiện lên hình dáng tiểu tử.
Nó còn nhỏ như vậy, yếu ớt như thế, lỡ bị mấy con chó hoang mèo hoang khác khi dễ, hoặc bị người ta bắt đi thì phải làm sao đây?
Bỏ những tưởng tượng này qua một bên, còn dư lại chỉ có tràn đầy lo lắng. Giờ phút này, Nạp Lan Chỉ Thủy thừa nhận bản thân có chỗ không đúng.
Bỗng, cô đạp thắng xe, dừng xe bên đường. Cô xuống xe, châm một điếu, tựa vào trước xe hút thuốc.
Gió lạnh đánh vào mặt, làm đầu óc cô khôi phục vài tia tỉnh táo.
Hít vài hơi, cô tùy ý ném thuốc xuống đất, dùng mũi chân dẫm lên. Lấy di động ra, bấm số Sở Khiết.
"Sở Khiết, đến quầy bar Memory đợi tớ."
"Hả..."
Âm thanh mơ hồ đầu bên kia còn chưa nói xong, Nạp Lan Chỉ Thủy liền kết thúc cuộc gọi.
---
"Nói vậy, Tiểu Lang Lang mới vừa rồi là muốn đi tìm con rắn?" Cảnh Tiểu Lang gật đầu.
"Thật là ngốc hết chỗ nói." Cô gái tóc đen ấn đầu cô.
"Ô?" Cảnh Tiểu Lang hai tay che đầu, nháy mắt.
"Lấy tính cách của con rắn đó, sao có thể vì chị nói vài câu liền giao đồ cho chị."
Cô gái tóc đen cầm nĩa táo trên bàn đưa cho Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang yên lặng ngồi ăn.
"Chị đi chẳng qua là tự chui đầu vào lưới thôi, trở thành thú vui một lúc cho người ta." Cô gái tóc đen phân tích nói.
"Vậy làm sao bây giờ, Tiểu Lang muốn giúp chị gái xinh đẹp."
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang mong đợi nhìn cô gái tóc đen.
"Tiểu Lang Lang, người phụ nữ kia có quan hệ thế nào với chị. Tại sao chị muốn giúp người ta đến mức như vậy?"
Cô gái tóc đen bĩu môi, khó chịu liếc trộm Cảnh Tiểu Lang một cái.
"Bởi vì chị gái xinh đẹp xinh đẹp a, còn có chị ấy thu nhận Tiểu Lang. Không đúng, tóm lại chính là Tiểu Lang muốn giúp chị ấy."
Cảnh Tiểu Lang lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, cắn một miếng táo.
"Dáng dấp xinh đẹp thì liền muốn giúp, trên đời này nhiều người đẹp như vậy, chẳng lẽ chị muốn đi giúp từng người một." Cô gái tóc đen duỗi người.
"Không giống nhau, chị gái xinh đẹp là xinh đẹp nhất trong mắt Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang lập tức nói, ngay cả miếng táo trong miệng cũng chưa nuốt xuống, chống đỡ hai cái quai hàm, trông rất đáng yêu.
Thấy Cảnh Tiểu lang như vậy, cô gái tóc đen liền muốn trêu chọc một phen. Nhẹ nhàng quẹt lỗ mũi cô,
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang ảo não lắc đầu.
"Nhớ chị lúc nhỏ còn nói với em, lớn lên nhất định phải gả cho Âu Dương Âu Dương nào đó." Cô gái tóc đen cố ý nhắc lại,
"Ô! Hỏa Hỏa bại hoại, khi dễ chị!"
Cảnh Tiểu Lang thật vất vả mới nuốt được miếng táo, kháng nghị.
"Em thế nhưng là nói thật."
Khóe miệng cô gái tóc đen hơi cong,
"Chị Âu Dương mới không giống những người khác!"
---
"Nạp Lan..."
Khí thế hung hăng chạy tới quầy ba Memory, Sở Khiết đang muốn hướng Nạp Lan Chỉ Thủy phát tiết một trận.
Khóe mắt liếc thấy bóng người cô đơn quen thuộc trước quầy bar, lòng liền lập tức nhũn xuống.
"A, tới rồi hả." Nạp Lan Chỉ Thủy mặt chau mày ủ trả lời,
"Cậu lại lên cơn gì nữa vậy?" Sở Khiết bất mãn ngồi bên cạnh cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi