SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

Laura bồng Lạc Thanh đi một đường tới salon, giữa chừng không thèm liếc nhìn Thiệu Anh Khang lấy một cái.

"Em đói~" Lạc Thanh ôn nhu lèm bèm.

"Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, chị đi bưng đồ ăn lại."

"Ừm." Lạc Thanh gật đầu, độ thân mật giữa cả hai giống với mức ân ái giữa một đôi bạn tình lâu năm vậy, Thiệu Anh Khang không khỏi siết chặt nắm đấm.

"Laura tiểu thư." Thiệu Anh Khang vừa mở miệng, Lạc Thanh liền ngắt lời hắn.

"Thiệu tiên sinh, xin hỏi từ đâu mà anh biết được tôi có con với người khác?"

"Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Lạc tiểu thư." Thiệu Anh Khang cười lạnh.

Ánh mắt khinh miệt của hắn quét một vòng nơi bụng Lạc Thanh.

"Thế thì xin lỗi anh, đứa bé trong bụng tôi là của Laura nga~"

"Cũng chỉ có thể là của cô ấy."

Thần sắc Lạc Thanh kiên định, giọng điệu nghiêm túc nói.

"Ha!"

Đầu tiên Thiệu Anh Khang hơi sững sốt, xong hắn chợt nở nụ cười lạnh.

"Lạc tiểu thư, cô thật thích nói đùa."

"Với những gì mà tôi hiểu biết, thượng đế còn chưa cho phép giữa phái nữ lại có thể sinh sôi đời sau với nhau đâu."

"Sinh sôi?" Lạc Thanh giống như nghe thấy không hiểu, lặp lại một lần.

"Thiệu tiên sinh, anh lại gọi quá trình kết hợp tuyệt đẹp giữa hai người yêu nhau là sinh sôi ư?" Trong giọng điệu Lạc Thanh mơ hồ tràn đầy tức giận.

"Nam giới với nữ giới kết hôn, nữ giới vì chồng sinh hạ đời sau, đây là lẽ bất di bất dịch."

"Tôi không cho rằng mình đã nói sai ở đâu." Thiệu Anh Khang nghiêm mặt nói.

Tên đàn ông này rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật, bề ngoài thì cởi mở nhưng sâu bên trong lại vẫn mang chủ nghĩa đàn ông truyền thống.

Lạc Thanh âm thầm lắc đầu.

"Sai! Toàn bộ đều sai rồi!!"

Laura cầm dĩa thức ăn xen vào cuộc đối thoại giữa cả hai.

"Thiệu tiên sinh, anh làm cho tôi quá thất vọng."

"Mời anh về cho, nơi này không hoan nghênh anh." Laura lãnh khốc hạ lệnh trục khách.

"Laura tiểu thư?!" Thiệu Anh Khang bối rối, hắn giải thích.

"Laura tiểu thư, tôi nói thẳng lòng mình, tôi đối với cô xem như là vừa gặp đã đem lòng yêu mến."

"Ồ!"

Laura ngồi vào cạnh Lạc Thanh, đặt dĩa xuống bàn nhỏ uống trà.

"Vậy tôi cũng sẽ thẳng thắn nõi rõ với anh, đối với những người vừa gặp đã yêu tôi thực ra có rất nhiều."

"Nếu tôi gặp ai cũng đáp lại, há chẳng phải sẽ mệt chết luôn à!" Laura kéo kéo khóe miệng.

"Chị đút em."

Cô quay lại với Lạc Thanh lộ ra ánh mắt ôn nhu, bảo bối của cô hiện giờ đang mang thai con của cô, cô phải điều độ kỹ lưỡng cho thân thể em ấy.

Lạc Thanh cười chúm chím gật đầu, há miệng, Laura đút một muỗng cháo sườn vào miệng Lạc Thanh.

"Ngon không?" Laura ôn nhu hỏi.

"Ngon, chị nấu?" Lạc Thanh thỏa mãn liếm khóe miệng.

"Ừm." Laura lại múc một muỗng cháo.

"Bảo bối, nào~"

Hiển nhiên cả hai dự định hoàn toàn xem thường Thiệu Anh Khang.

"Laura tiểu thư, xem như cô muốn cự tuyệt tôi, cũng không cần viện ra lời nói dối như vậy, đây là một loại sỉ nhục đối với tôi." Thiệu Anh Khang tức giận nói.

"Phu nhân của tôi chưa từng nói dối một lời nào."

"Đứa bé này trong bụng cô ấy đương nhiên sẽ là gia chủ đời sau của gia tộc Carano tôi rồi." Trong con ngươi Laura thoáng qua một tia lợi quang.

"Đây là chuyện không thể nào!" Thiệu Anh Khang nóng nảy, nói chuyện dần dần gia tăng giọng.

"Thiệu Anh Khang, anh là đang chất vấn tôi à?" Ánh mắt Laura trong nháy mắt trở nên lạnh băng, Thiệu Anh Khang bị cô ép đến quanh thân đều rùng mình.

"Laura tiểu thư, tôi nói là đúng với sự thật!"

"Chỉ có tôi mới xứng đôi vừa lứa với cô!" Thiệu Anh Khang bước lên một bước, bàn tay đặt lên ngực, tự hào nói.

"Anh ở trong mắt tôi ngay cả đống phân cũng không bằng."

Lời nói của Laura hoàn toàn đánh nát lòng tự tôn nam nhi sau cùng của hắn.

"Laura tiểu thư, cáo từ!" Nói xong, Thiệu Anh Khang gần như chạy trối chết khỏi biệt thự.

"Con ruồi phiền nhiễu rốt cuộc cũng bay đi~ bảo bối, chúng ta tiếp tục ăn."

Lạc Thanh mỉm cười lại ăn thêm vài miếng, liền khẽ lắc đầu.

"Em no rồi."

"Hả?!" Laura nhìn chén cháo còn dư lại một nửa có chút buồn bực.

"Bảo bối, ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

"Thân thể em có không được thoải mái không?"

"Không, em chỉ là có chút ăn không vô.... không sau đâu." Nhìn ánh mắt lo lắng của Laura, Lạc Thanh sờ lên gương mặt cô, an ủi.

"Sau khi về nhà phải dưỡng thai thật tốt cho em mới được." Laura khẩn trương nói.

"Laura..... em thấy buồn ngủ."

"Chị bồng em lên lầu." Laura ôn nhu bế cô, đi lên lầu.

Trong chốc lát, Lạc Thanh ở trong ngực cô liền ngủ. Hai mắt Laura mơ hồ lộ ra lo âu, cô sợ Lạc Thanh vì mang thai đứa con, mà dẫn đến thân thể không ổn.

Thiệu Anh Khang vừa về tới nhà, liền kể chuyện thăm viếng Laura cho anh cả hắn và Lý Mộng Như nghe. Nhìn biểu tình tức giận của hắn, Lý Mộng Như thong thả nói:

"Không ngờ Tiểu Thanh lại là con người như vậy.... năm đó chị giúp đỡ cô ấy chính là cảm thấy bản chất cô ấy hiền lành."

"Mộng Như, chuyện này không liên quan tới em. Em không cần tự trách mình."

Thiệu Anh Kiệt đương nhiên hoàn toàn nghiêng về ái thê, nhẹ vỗ lên bàn tay Lý Mộng Như an ủi.

"Không được, em tuyệt đối không thể để cho người đàn bà đó được toại nguyện!"

Thiệu Anh Khang càng nghĩ càng tức, vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy.

"Không bằng thế này đi, Anh Khang, anh sẽ kể chuyện này cho ba mẹ nghe, để bọn họ thay em nghĩ cách."

"Em đối với đại tiểu thư gia tộc Carano kia đúng là lưu tâm."

Thiệu Anh Kiệt biết em trai nhà mình một mực luôn không gần gũi nữ sắc, rất ít có xì căng đan với phụ nữ, chính là vì đợi đến một ngày có thể nắm tay với một người thân thiết. Nhưng nhãn giới em trai hắn luôn luôn quá cao, hôm nay thật vất vả mới để ý một người, xem như làm anh cả tự nhiên sẽ nghĩ cách giúp em trai mình.

Chẳng qua bọn họ có điều không biết, Laura là người cũng có nghịch lân, và đó chính là Lạc Thanh. Nếu bọn họ sớm một chút thu vén cái sự tự ái buồn cười của mình cùng cảm giác tự cho bản thân là tốt đẹp quá mức lại, sớm một chút phát hiện Laura là một người hung ác, có lẽ liền đã có thể tránh khỏi gia tộc lụn bại rồi.

Lạc Thanh ngủ một giấc đến tối, cô ngái ngáp, chậm rãi ngồi dậy. Cảm giác mềm nhũn trên người vẫn không biến mất, ngược lại càng thấy đầu óc nặng nề, làm cô gần như muốn ngã xuống lại chiếc giường lớn.

Nhưng cảm giác đói bụng cuối cùng vẫn để cô phải xuống lầu, mà kỳ quái chính là cô không tìm thấy bóng người Laura đâu. Chỉ thấy vài tên vệ sĩ cùng người giúp việc đang có mặt.

Lạc Thanh vừa ngồi lên salon, người giúp việc liền bưng bữa ăn khuya cùng điểm tâm tới. Mùi thức ăn thơm phức cùng hương vị ngọt ngào của điểm tâm, gợi cho cô thấy thèm ăn. Loáng cái cô chén sạch, Lạc Thanh thỏa mãn vỗ nhẹ lên bụng mình.

Cô suy nghĩ trong đầu có lẽ đứa bé đói bụng, dù cô biết rõ đứa bé vẫn chưa thành hình, có lẽ chẳng qua chỉ mới như một hạt giống vừa nảy mầm thôi. Nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ tới trong bụng đang có bảo bảo của Laura, niềm vui sướng sắp được làm mẹ liền gợi lên trên khóe miệng của cô.

Lúc này, chuông cửa reo lên. Dưới tỏ ý của Lạc Thanh, người giúp việc liền đi mở cửa.

"Cuộc sống cũng không đến nỗi nào nhỉ~"

Giọng điệu châm chọc vang lên, Lạc Thanh quay đầu, cùng Lý Mộng Như bốn mắt nhìn nhau.

"Cảm ơn~" Lạc Thanh hào phóng thừa nhận, cũng không có ý để ý tới lời châm biếm vừa rồi của cô.

Lý Mộng Như cắn môi.

"Không ngờ Laura người đàn bà này cũng sẽ có ngày nhìn lầm người."

Lý Mộng Như dứt khoát ngồi vào đối diện Lạc Thanh, tiếp tục nói, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng ghen ghét đố kỵ.

"Cô nói xong chưa?"

"Tôi còn phải ăn cơm, có một vài người vừa nhìn thấy liền khiến tôi ăn không vô rồi."

Lạc Thanh trong trẻo lạnh lùng nói, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Lý Mộng Như.

"Cô!"

Cảm nhận thấy Lạc Thanh khinh miệt cùng không thèm đếm xỉa, Lý Mộng Như nổi đóa.

"Nhắc tới thì thật ra tôi so với Laura người đàn bà này tốt hơn gấp nhiều lần..."

Không đợi Lý Mộng Như nói xong, Lạc Thanh trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm nói:

"Lý Mộng Như, cô ngay cả một phần ngàn của Laura cũng không bằng được."

"Nếu còn muốn sống, liền ngoan ngoãn cút ra ngoài cho tôi!"

Lạc Thanh sâu đậm tức giận nhíu đôi lông mày.

"Lạc Thanh, cô đừng không biết xấu hổ như vậy, bản thân đã làm chuyện khuất tất lại còn vàng thật không sợ lửa nữa chứ!"

Tay Lý Mộng Như chỉ về phía Lạc Thanh, vệ sĩ thấy cô kích động, muốn tiến lên đuổi cô ra ngoài, bị ánh mắt Lạc Thanh ngăn lại.

"Đúng là nực cười, nếu nói về người luôn làm chuyện khuất tất, chẳng phải Lý Mộng Như cô rất mạnh về khoản này sao?"

"Tôi nghĩ cái gọi là chơi bời rồi phá thai cũng không phải là chuyện bất ngờ gì cho cam." Lạc Thanh cong khóe miệng.

Sắc mặt Lý Mộng Như lập tức kịch biến, không nói tiếng nào. Nhìn bộ dạng kia, Lạc Thanh cảm thấy mình đã đoán đúng.

"Lý Mộng Như, hổ dữ còn không ăn thịt con!"

"Không ngờ cô ngay cả con mình cũng không buông tha!"

"Cô đúng mất trí thật rồi!"

Lời Lạc Thanh không thể nghi ngờ đã kích động Lý Mộng Như.

Lý Mộng Như đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nói:

"Cô thì biết cái gì?!"

"Lạc Thanh, cô nên hiểu nếu ban đầu không có tôi, cô bây giờ hưởng thụ được sự bảo bọc che chở của Laura người đàn bà tàn ác đó sao!"

"Haha, vậy là tôi phải cảm ơn cô rồi nhỉ?"

Lạc Thanh trong trẻo lạnh lùng cười, nhưng trong mắt càng nhiều hơn chính là sự thương hại, bị hận thù tẩy não, còn buông bỏ đi những thứ vốn là tốt đẹp với mình, đúng là quá ngu xuẩn.

"Lạc Thanh, cô dựa vào gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy hả?!"

Tâm trạng Lý Mộng Như ngày càng kích động, hai mắt cô lộ ra độc ác, dường như hận không thể xé xác Lạc Thanh ngay tại chỗ.

"Tôi dựa vào gì à?"

"Lý Mộng Như, tôi của trước đây từng đối xử cô ra sao, cô phải là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết!"

"Không sai, cô thật sự đã có ơn đối với tôi."

"Cho nên tôi đã dốc hết tất cả để yêu cô!"

"Lúc đó cô chính là để cho tôi đi chết, tôi vẫn nguyện ý!"

"Cô cho rằng loại cảm thụ lúc đầu bị giam cầm bên cạnh Laura của tôi sẽ là gì?"

"Cô ấy lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi!"

"Nếu tôi không thuận theo, kẻ chết sẽ chính là cả nhà cô kia kìa!" Lạc Thanh bị dồn ép, kích động nói.

Hốc mắt cô có chút đỏ lên, từng lời từng chữ đều bao hàm lưu luyến đối với Lý Mộng Như người đàn bà đã là quá khứ này. Dù bây giờ hết thảy đã hóa thành hư vô, nhưng tình yêu từng có loại cảm xúc ấy thì sẽ không thể biến mất.

Cô vì những chuyện đã qua mà cảm thấy thương thay cho đời mình, bỗng bất thình lình một trận váng đầu hoa mắt truyền tới, Lạc Thanh một tay chống bàn mới tránh được thân thể ngã xuống.

"Lạc tiểu thư?" Bọn vệ sĩ định tiến lên dìu cô, thì trong chớp mắt, Lý Mộng Như nhặt cái gạt tàn thuốc liền hướng đầu Lạc Thanh đập xuống. Vì do động tác quá nhanh, tất cả đều không cản lại kịp. Máu tươi văng ra tung tóe, thân người Lạc Thanh vô lực ngã lên trên salon.

"Lạc tiểu thư!!"

"Gọi điện cho boss mau!"

"Xe cứu thương nữa!!!"

Lạc Thanh không nghe thấy được gì, cũng không nhìn thấy được gì, ý thức cô đang lâm vào bóng tối.

Thấy bọn họ đang bận rộn không ngừng, giờ phút này, Lý Mộng Như đang đứng một chỗ tại đó mới tỉnh táo lại. Tay phải vẫn đang nắm cái gạt tàn lây dính máu Lạc Thanh, hai mắt nhìn về trước đã đục ngầu.

Bỗng nhiên, cô phát ra "Hahahaha" điệu cười làm cho người ta rợn tóc gáy.

————————————————

Về những chương cuối, tác giả không miêu tả chi tiết diễn tiến lắm, mà chỉ báo kết quả thôi, đầu chương sau sẽ như vậy, nên mình báo trước để các bạn không thấy sốc "nhảy cóc", có vẻ vẫn còn nhiều thứ nhưng tác giả lại muốn gói gọn trong vài chương cuối cùng.

P/S: Mình bị việc quật sắp đuối chết rồi *hiuhiu*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi