SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

Sáng sớm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót ríu rít. Mạc Phong từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô đang nằm trong căn phòng bệnh ngăn nắp, có salon, tivi thì đang quảng cáo toàn những nhu phẩm thiết yếu hằng ngày.

Cô giương mắt nhìn bụng mình đã nhô lên thật cao, một sinh mạng nhỏ bé sắp sửa chào đời. Mạc Phong ôn nhu mím môi, giơ tay lên cách tấm ra giường khẽ vuốt ve.

"Hôm nay cô thấy trong người khỏe không?"

Cửa mở ra, Lạc Thanh mỉm cười tiến vào.

"Cũng được."

"Bé con gần đây cũng không quấy tôi nữa."

Mạc Phong hướng cô chào hỏi.

"Nha~ bụng đã lớn vậy rồi~"

Lạc Thanh dời ghế đến cạnh mép giường.

"Còn nói tôi~ nhìn bụng cô mà xem~"

Gương mặt Mạc Phong đầy mập mờ nói.

"Ầy..... hình như tôi mập lên rất nhiều thì phải."

Nói đến đây, Lạc Thanh nhất thời mặt mày ủ dột.

"Phụ nữ khi mang thai là lúc xinh đẹp nhất." Mạc Phong cười nói.

"Vậy sao....."

Lạc Thanh hơi mân mê khóe miệng, có vẻ có chút bất mãn.

"Laura đâu rồi?"

"Mọi khi cô ấy hẳn phải quấn quít lấy cô nửa bước không rời mới đúng."

"Tôi sợ cô ấy phiền đến tôi nhiều quá, đuổi đi rồi~"

Tuy trong lời mang theo chút oán trách, nhưng trên mặt cô đều là ý cười.

"Cố ấy sẽ là một người mẹ tốt."

Mạc Phong bỗng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

"Mạc Phong....."

"Phượng Như cũng sẽ là một người mẹ tốt." Nhận ra được cô đơn trong lời nói của đối phương, Lạc Thanh lập tức nói.

"Có lẽ."

"Mạc Phong, cô thật sự không tính tha thứ cô ấy sao?"

Lạc Thanh vội vàng nói.

"Tôi không biết nữa."

"Vẫn là thôi đi."

Mạc Phong thấp giọng nói.

"Cái đó.... thật ra Laura trước kia cũng là một tên rất khốn kiếp, đoán chừng là do di truyền đi."

"Dù sao cũng hận không thể cắn chết cô ấy!!"

Lạc Thanh giải thích.

"Chuyện giữa các cô tôi có biết."

"Hơn nữa mấy tháng qua, cô cũng kể lại đứt quãng chuyện giữa hai mẹ Laura cho tôi mà."

"Nếu đổi lại lúc trước, tôi tuyệt đối sẽ không tin đi."

"Nhưng bây giờ... tất cả những thứ này đều là một cơn ác mộng."

"Hai cô nói đứa nhỏ là của Phượng Như, có điều bất luận có thế nào chúng tôi cũng đều không phải là mẹ của Laura."

Mạc Phong bắt đầu nói chuyện không được mạch lạc, cô phiền não quay đầu đi nơi khác.

"Tôi biết chuyện này rất khó tiếp nhận."

"Nhưng Laura cũng đã chịu rất nhiều đau khổ."

Lúc này, Lạc Thanh ngược lại có chút đau lòng Laura. Xem như Phượng Như với Mạc Phong là mẹ Laura chuyển thế, nhưng cũng sẽ không cách nào có thể bù đắp tình thân đã mất khi Laura còn bé cho cô ấy được.

"Bà xã!!"

"Rầm" một tiếng, cách cửa bị đá văng. Laura xốc xếch xông vào.

"Chị chính là đi mua đậu hũ thúi cho em, nháy mắt liền không thấy em đâu hết!!"

"Em có biết bây giờ mình đang là phụ nữ mang thai hay không!"

"Có biết liền sắp sinh đến nơi rồi hay không!!"

Dáng vẻ Laura mất hết hồn vía cứ như bà điên vậy.

Hai mắt Lạc Thanh trắng dã, Mạc Phong chẳng qua chỉ khẽ cười nhẹ.

"Mạc... Phong..."

Laura nhìn thấy Mạc Phong trên giường, vẻ mặt có chút lúng túng. Sau khi biết chân tướng, cô ngược lại không thể đối mặt với người phụ nữ kiếp trước là mẹ của mình này.

"Laura, chị đứng ngốc ra đó làm cái gì!" Lạc Thanh hô lên.

"Cái đó..."

Sắc mặt Laura đỏ ửng, vẻ mặt mất tự nhiên đưa bịch đậu hũ thúi cho Lạc Thanh.

"Vẫn là ăn một chút thôi... thứ này đối với con cũng không tốt." Laura ấp úng nói.

"Hừm! Bây giờ chị liền chỉ biết đến con thôi!" Lạc Thanh tức giận chu miệng lên.

"Chị không phải ý đó mà!"

"Bảo bối~ cũng không tốt với thân thể em~" Laura gãi đầu.

Nhìn bộ dạng hai đứa nhỏ ân ân ái ái, trong lòng Mạc Phong lại có cảm giác an tâm, nhưng đồng thời cũng dâng lên một trận chua xót.

"Mạc Phong."

Lạc Thanh chạm đến bi thương lóe qua một giây trên gương mặt cô, gọi cô một tiếng.

"Ừm."

Mạc Phong mỉm cười, đưa mắt chuyển tới bịch đậu hũ thúi.

"Đậu hũ này thơm thật~"

"Tôi có thể ăn một miếng không?"

"Muốn ăn bao nhiêu cũng đều được nga~"

"Đồ khốn kiếp này mua nhiều lắm." Lạc Thanh chỉ chỉ Laura.

"Ăn đi." Laura chợt nói.

"Bất quá hai người đều là phụ nữ có thai, loại đồ ăn này vẫn là tương đối ăn ít một chút." Laura nặng nề thở dài.

"Cảm ơn." Mạc Phong muốn ngồi dậy.

"Đừng động!"

Lạc Thanh hô lên, lại hướng Laura làm cái nháy mắt.

"Để cho tôi."

Laura do dự một lúc, vẫn là tiến lên cầm lấy cái gối đệm ở phía sau cho Mạc Phong, cẩn thận đỡ cô dậy.

"Cảm ơn."

Mạc Phong lại nói, nhìn Laura nét mặt ôn nhu mỉm cười, Laura nhất thời sững sốt. Nụ cười này giống y đúc với nụ cười của mẹ trong ấn tượng của cô.

"Sao vậy?" Mạc Phong hỏi.

"Không có gì."

Laura nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhưng ửng đỏ trên gương mặt cũng không tránh khỏi mắt Lạc Thanh.

"Ngon lắm." Mạc Phong ăn đậu hũ thúi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lạc Thanh được Laura đút cho, ăn rất nhanh. Chén đậu hũ thúi rất nhanh liền thấy đáy, cô lộ ra ánh mắt năn nỉ, muốn ăn hộp thứ hai.

"Không được ăn nữa."

Laura lắc đầu, vừa nhìn về hướng Mạc Phong.

"Cô cũng không được ăn nữa."

"Ây...." Mạc Phong đưa tay về phía hộp đậu hũ thúi, lại thu tay về.

"Em muốn ăn!"

Lạc Thanh nổi lên tâm tư làm nũng.

"Bảo bối~ nghe lời, không thể ăn nữa."

Laura khuyên nhủ.

"Hừm! Laura chị bây giờ chính là không thương em, chỉ muốn đứa bé thôi!"

"Em không để ý chị nữa!"

Lạc Thanh tức giận quay đầu sang nơi khác.

"Lạc Thanh, Laura cũng chỉ là nghĩ cho cô." Mạc Phong đúng lúc lên tiếng.

"Vợ~~~ em với con đều là vật nhỏ của chị cả mà!"

Laura cảm kích nhìn Mạc Phong.

"Trừ phi chị đáp ứng em một chuyện."

Trong mắt Lạc Thanh tràn đầy tính toán.

"Vợ, cả mạng chị đều thuộc về em, em muốn chị làm cái gì cũng đều được!"

"Như vậy hả~ chị trước tiên qua đây."

Laura ngoan ngoãn chạy tới, Lạc Thanh nói nhỏ mấy câu bên tai cô.

"A!!!" Laura kêu lên.

"Đáp ứng hay không đáp ứng?"

Lạc Thanh dùng ánh mắt dó xét nhìn cô.

"Chuyện này....."

Mạc Phong tò mò muốn xem Laura làm gì, trong lúc Laura đang ú ớ.

"Mạc Phong....."

Thì ở cửa xuất hiện một người không ai nghĩ tới.

"Phượng... Như..."

Mạc Phong chấn kinh chìn chằm chằm người trước mặt, Phượng Như gương mặt gầy đi hẳn cùng với tiều tụy giữa đôi mi đều lọt vào mắt cô.

Dáng vẻ bá đạo kiêu ngạo năm xưa đều biến mất không còn, hôm nay chỉ còn là một người xơ xác tiêu điều. Lúc trước ở bệnh viện, bác sĩ nói với cô Mạc Phong với đứa nhỏ đều đã chết, cô gần như đã tin là sự thật.

Cô hộc máu bất tỉnh, sau khi tỉnh lại khá hơn. Cô vẫn không tin là Mạc Phong đã chết, thi thể không cánh mà bay là một nghi điểm. Trong lòng cô từ đầu đến cuối đều có một tiếng nói, nói với cô rằng Mạc Phong vẫn chưa chết.

Vì vậy cô phát điên đi tìm Mạc Phong, đến khi tra đến Laura, cô trực tiếp tìm tới cửa. Laura nói thẳng với cô Mạc Phong chưa chết, nhưng cũng sẽ không nói cho cô cô ấy đang ở đâu.

Cuối cùng, Phượng Như hậm hực rời đi. Nhưng chỉ cần biết được Mạc Phong còn sống, cô sẽ còn hi vọng.

"Muốn tôi ném cổ ra cửa không?" Laura không sượng sùng nói, Lạc Thanh thúc thúc cùi chỏ vào cô, nhỏ tiếng nói.

"Cô ấy là mẹ chị."

"Được rồi được rồi, vẫn là hỏi Mạc Phong đi."

Trong lòng Laura cũng thấy sợ hãi, từ sau khi biết được các cô ấy là hai mẹ của mình chuyển thế, tâm tình cô đối với Phượng Như cũng đại biến, luôn luôn khiến cô không thể quên đi được. Dù sao kiếp trước, Thanh Phượng với Mạc Tri Thu vẫn luôn một mực rất ân ái, Thanh Phượng đối với Mạc Tri Thu xem như là muốn gì được đó. Thế mà đến kiếp này, Mạc Tri Thu chuyển thế lại thụ đến vậy, còn Thanh Phượng lại thích chơi SM. (chắc tui chớt quá, sao mà đảo điên thế lầy =)))))))))))))))))~)

Thì ra năm xưa Mạc Tri Thu bị thụ thương, ngoại thương nội thương một đống lớn chồng chéo cộng lại, thời điểm cô ngoài bốn mươi lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu suy kiệt.

Bác sĩ nói tính mạng của cô tối đa chỉ còn một năm, y thuật nhân thế đối với cô đã hết cách. Vốn Thanh Phượng có ý định tiến hành chuyển hóa cho cô, như vậy các cô liền có thể mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng Mạc Tri Thu lại từ chối, cô nghĩ rằng xem như đến kiếp sau, Thanh Phượng cũng nhất định sẽ tìm được cô, cũng sẽ lần nữa khiến cô sẽ yêu mình.

Thanh Phượng nhịn đau lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô, sau khi Mạc Tri Thu qua đời, Thanh Phượng liền xuống địa phủ. Cô giao dịch với Thương Lãng Thác, cam nguyện để bản thân rơi vào luân hồi, chỉ để đổi lấy được mãi mãi ở bên cạnh Mạc Tri Thu.

Chỉ cần kiếp sau các cô có thể lại được yêu nhau, hơn nữa còn có thể sinh con đẻ cháu, Mạc Tri Thu liền đặt cách làm người, cùng Thanh Phượng được hưởng nhân mệnh.

Chẳng qua sau khi đầu thai, các cô vẫn chỉ là người thường, nhưng Thanh Phượng vẫn giữ lại năng lực hoài thai được.

Được biết sau khi Mạc Tri Thu chuyển thế sẽ gặp rất nhiều đau khổ, vậy nên cô đã năn nỉ Thương Lãng Thác, lựa chọn thân phận chuyển thế.

Thương Lãng Thác vốn có giao tình với Lang tộc, nên đã đồng ý. Có điều các cô đến cuối cùng vẫn sẽ không thể tu thành chính quả, sau khi chết linh hồn cả hai sẽ phải xuống địa phủ phục dịch.

Thương Lãnh Thác nói rõ với cô, lần đánh cược này không có phần thắng. Bởi vì cuối cùng các cô vẫn không thể đến được với nhau, xem như có được, thì đứa nhỏ vẫn sẽ không thể qua khỏi.

Thanh Phượng vẫn dứt khoát quyết định rơi vào luân hồi, trước khi cô đầu thai, đã nói với bạn bè của mình ngàn vạn lần không được nói chân tướng sự việc cho tiểu Laura.

Nếu cô thất bại, sẽ khiến cho Laura sau khi các cô chết, biết được chân tướng, nhất định sẽ gây chuyện rất lớn.

Laura cũng gần đây mới biết được chân tướng mọi việc từ Cảnh Lang. Đối với lời Thương Lãng Thác, cô có sinh nghi. Thương Lãng Thác đã nói hai mẹ của cô nhất định sẽ thất bại, nhưng khi cô gặp được chuyển thế của mẹ mình, đã bị cuốn vào trong số mệnh của hai người ấy, đã làm thay đổi tất cả mà lẽ dĩ nhiên là không phải như vậy.

Hay nên nói là ngay từ đầu, Thương Lãng Thác đã nói dối các cô, có lẽ cô ấy cũng chỉ muốn giúp đỡ các cô mà thôi.

Thương Lãng Thác, hiện nay đang là người trong coi địa phủ, cả Thiên Giới cũng phải kiêng kỵ cô vài phần. Có truyền thuyết nói rằng cô âm thầm giúp đỡ cho Xích Đế.

Bất luận như thế nào, nhìn vào kết quả lúc này, hai mẹ cô xem như đã tu thành chính quả đi, chỉ cần Mạc Phong chịu tha thứ cho Phượng Như.

"Cô tới đây làm gì?"

Mặc dù trong lòng đang thay Phượng Như đau tích, nhưng Mạc Phong vẫn lạnh nhạt nói.

"Tới chịu tội."

Phượng Như không nói hai lời, quỳ xuống đất.

"Cô! Cô làm gì vậy, đứng lên!"

Mạc Phong sốt ruột, hiển nhiên cô không hề bình tĩnh như mình đã tưởng.

"Phong, tôi sai thật rồi."

"Nếu chị không chịu tha thứ cho tôi, đời này tôi cũng sẽ không đứng dậy."

"Tôi không phải chỉ có một chút."

"Mà là rất ư, một người rất ư khốn nạn, một người đã làm rất nhiều chuyện khốn kiếp với chị."

Lạc Thanh liếc nhìn Laura một cái, Laura không rét mà run. =)))))))))~

"Cô tội gì phải như vậy, xem như tôi chấp nhận cô, chúng ta lại ở bên nhau."

"Nhưng đứa trẻ phải làm sao...... cô có thể tiếp nhận tôi của bây giờ sao?"

Mạc Phong tự giễu cười nhìn một chút nơi bụng mình.

"Tôi..."

"Đứa bé là con của tôi."

"Nó là con của chị và tôi!" Phượng Như kích động nói.

"Phượng Như, cô phải hiểu nó không thể nào là con của cô được."

Mặc dù đã biết chân tướng, nhưng Mạc Phong vẫn không nói cho Phượng Như, chia tay đối với cả hai mới là tốt nhất.

"Không!! Nó là con của tôi, được hoài thai trong bụng chị, thì cũng sẽ chính là của Phượng Như này!"

"Tôi sẽ xem nó như là con ruột của mình vậy!"

Phượng Như gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống, Mạc Phong rời đi, đã khiến cô tỉnh ngộ.

Chỉ có Mạc Phong mới là quan trọng nhất với cô, vì Mạc Phong, điều gì cô cũng có thể tiếp nhận.

"Còn có tôi đã không còn là người Phượng gia."

"Mấy ngày trước tôi đã cách ly khỏi Phượng gia, riêng điểm này tôi cảm thấy rất có lỗi với chị."

"Sẽ vì điều này mà cuộc sống của chúng ta rất khổ cực, nhưng không sao."

"Tôi sẽ đi làm kiếm tiền, nuôi chị với đứa nhỏ." Mạc Phong giật mình nhìn cô.

"Nếu chị chê bai tôi điểm này, tôi cũng không thể nói được gì hơn." Ánh mắt Phượng Như trở nên ảm đạm.

"Nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn sẽ quỳ đến khi chị chịu tha thứ tiếp nhận tôi mới thôi."

Giọng Phượng Như thành khẩn, khơi dậy Mạc Phong rung động một trận trong lòng.

Lúc này, Lạc Thanh kéo ống tay áo Laura, tỏ ý để lại không gian cho các cô ấy.

Laura thức thời gật đầu.

"Phượng Như...."

"Thẳng thắn mà nói, tất cả những lời cô vừa nói, những chuyện cô vì tôi mà làm, tôi rất cảm động."

"Chỉ là...."

Mạc Phong nói không hết câu, thật ra cô biết bản thân mình từ đầu vẫn luôn yêu Phượng Như, thế nhưng lòng tự ti quấy phá khiến cô từ đầu đến cuối đều không thể bước qua được cánh cửa tình cảm.

"Đừng lại từ chối tôi có được không?"

Phượng Như đột nhiên đứng đậy, đi tới bên mép giường, ở khoảng cách rất gần nhìn Mạc Phong.

"Cô sao lại đứng lên rồi?"

Mạc Phong quay đầu đi, trên mặt đã mang theo một tia đỏ hồng.

"Lúc này là cần phải đứng lên."

"Để tôi được ngắm cô kỹ một chút."

"Biết bao lâu rồi chúng ta không được thân mật thế này."

Tay Phượng Như nhẹ nhàng phủ lên bụng cô.

"Mạc Phong, chị thật xinh đẹp~"

"Là biến thành xấu đi...." Thanh âm Mạc Phong ngày càng nhỏ.

"Không~ phụ nữ khi mang thai là xinh đẹp nhất."

"Phong, đáp ứng tôi, cho tôi được yêu thương chị, bảo vệ cho chị và đứa bé này cả đời."

"Phượng Như, đừng như vậy."

Mạc Phong cảm thấy bản thân mình sắp không chống đỡ thêm được nữa, thầm nghĩ mình thật vô dụng.

"Đây xem như là chị đáp ứng tôi rồi đi."

Bộ dạng này của Mạc Phong Phượng Như đã nhìn thấy rất nhiều lần, cô biết Mạc Phong rất dễ mềm lòng, chỉ cần cô kiên trì thêm một lúc.

"Phượng Như, cô quá giảo hoạt...."

Mạc Phong bị cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói ra, gương mặt đã đỏ đậm.

"Đây chính là lần cuối cùng, nếu tôi còn khiến chị thương tâm, tôi sẽ tự sát ở trước mặt chị."

"Tôi sẽ không để mình lại đi tổn thương chị thêm nữa."

Phượng Như trèo lên giường, an tĩnh nằm bên cạnh Mạc Phong, ngửi lấy hương thêm trên người cô, cơn mệt mỏi trong phút chốc liền ập tới.

Hương vị an tâm, rốt cuộc khiến cho tinh thần mệt mỏi căng cứng của cô mới có thể thả lỏng.

Cô từ từ nhắm hai mắt.

"Phượng Như?"

Mạc Phong quay đầu, nhìn thấy cô đã thiếp đi, khóe miệng còn hơi cong cong.

"Em quả là số kiếp của đời tôi...."

Mạc Phong kéo chăn lên, tựa sát vào ngực cô, cũng nhắm hai mắt.

Ngoài cửa, hai người vẫn một mực nhìn lén.

"Mẹ quả nhiên tán gái rất có tâm đắc~" Laura cảm thấy tự thẹn không bằng.

"Chị muốn nói cái gì?"

Lạc Thanh nhướng mi nhìn cô.

"Không..... ahahaha." Laura cười haha.

"Nói như vậy, đứa nhỏ trong bụng Mạc Phong hẳn là em gái của chị đi."

"Vậy sau này bảo bảo nhà chúng ta nên gọi nó..."

"Mới không phải!"

Laura lại phản ứng quá độ ngắt ngang lời Lạc Thanh.

"Laura, nó là em gái chị mà!!!"

"....."

Một tháng sau, Mạc Phong sinh hạ một cô bé gái. Còn Lạc Thanh.

"Cái gì?!!"

"Sinh đôi?!!"

"Hahaha!"

Ngoài phòng sinh, có một người rơi vào điên cuồng, nhìn hai ngón tay mình giơ lên cười ngây ngô.

Laura thỏa mãn được thăng chức làm "ba" của cặp song sinh này.

Toàn văn hoàn.

————————————————

Vậy là chính thức hoàn nhé, cảm ơn tất cả các bạn đã bỏ thời gian đọc bộ này, chờ đợi, và theo dõi mình edit từ đầu đến cuối nhé. Xin cảm ơn cảm ơn và chân thành cảm ơn <3~~

Không nói hai lời, tuần sau bắt đầu mở hai hố mới, bộ Ám sát (của nòng mình) và Phần 1 của bộ này Lang Hoặc (xem như con sen miềng phục dịch cho các bạn tận tình luôn rồi đéy nhóe nhóe, mà có ai thèm đoái hoài gì đến miềng đâu *ahuhu* *khóc tiếng mán*)

P/S: *cúi đầu* mong là vẫn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn, thân ái và chúc các bạn ngủ ngon <3~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi