SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

"Tiện nha đầu! Rốt cuộc có nói hay không!"
Cô gái cao cao không ngừng đẩy Cảnh Tiểu Lang, dồn cô đến cạnh hồ bơi.
"Tôi không có lỗi! Cô là tỷ tỷ xấu bụng!"
Cảnh Tiểu Lang nổi giận, giơ tay đẩy ngược lại cô gái, rốt cuộc cô đã phản kháng.
"Ai dô! Tiện nha đầu, còn dám chống trả!"
Sau khi cô gái cao cao bị Cảnh Tiểu Lang đẩy một chút, hơi sững sốt, vuốt ngực.
Sau đó cô chợt ngẩng đầu,
"Này thì cho cô mạnh miệng!"
"Tùm" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang rơi xuống nước.
"Hahahaha! Mấy người mau tới xem!"
Cô gái cao cao đứng một bên cười, một bên gọi đám người xung quanh lại xem trò vui Cảnh Tiểu Lang rơi xuống nước.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Cảnh Tiểu Lang đạp hai cái trong nước, sặc nước mấy ngụm, vùng vẫy muốn trồi lên mặt nước, chỉ là thân người cứ không ngừng chìm xuống.
Trong đám người vây xem có một bộ phận người cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là tò mò muốn xem kết quả. Một phần khác bị cô gái cao cao xúi giục nên cười nhạo, ôm tâm tình xem trò vui.
Dần dần, khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Cảnh Tiểu Lang, mấy cô mới ý thức được đã đùa giỡn hơi quá trớn.
"Chị Diệp, cô ta hình như không biết bơi..."
"Đừng để ý cô ta!"
Cô gái cao cao hiển nhiên cho rằng như thế vẫn chưa hả giận, từ lần đầu nhìn thấy Cảnh Tiểu Lang, cô đã liền cảm thấy chán ghét.
Loại con gái vừa nhìn vô tội thuần khiết cô ghét nhất, Diệp Thế Phương cười lãnh khốc. Vốn cô vẫn luôn không đạt được tâm ý của Lâm công tử, đã khiến cô không được thoải mái từ lâu.
Mà tiện nha đầu này mới vừa rồi rõ ràng đứng chung với Nạp Lan Chỉ Thủy, mà Lâm Quốc Đống thích Nạp Lan Chỉ Thủy, là chuyện mọi người đều biết.
Vì vậy cô dồn tất cả oán khí phát tiết lên người Cảnh Tiểu Lang,
"Chị Diệp, cô ta hình như sắp không xong thật rồi..."
Cô gái đứng một bên tay che miệng, sợ hãi nói.
Sức lực Cảnh Tiểu Lang dần dần bị rút cạn, toàn bộ thân người cô đều chìm vào trong nước. Ngũ quan bị nước từ bốn phương tám hướng vọt vào chặn lại, Cảnh Tiểu Lang từ từ rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Chị Trấp Thủy... cho tới giờ phút này, cô vẫn tâm tâm niệm niệm Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tránh ra!"
Dạt đám người ra, Giản Niên nhảy xuống hồ gắng sức bơi về hướng Cảnh Tiểu Lang.
Hỏa Hỏa... Cảnh Tiểu Lang nửa mở mắt, bóng người quen thuộc ánh vào mắt.
Giản Niên lôi Cảnh Tiểu Lang lên khỏi mặt nước, từ từ bơi về hướng mặt đất.
"Gọi xe cứu thương!"
Giản Niên đặt Cảnh Tiểu Lang lên đất, làm hô hấp nhân tạo cho cô bé. Cô bị rơi vào mù quáng, trong đôi mắt hàm chứa sát khí.
"Tiểu Lang, tỉnh lại đi!"
Hai tay Giản Niên đè ép ngực cô,
"Ưhm..."
Cảnh Tiểu Lang bỗng ngồi dậy, há miệng phun ngụm nước ra ngoài.
"Tiểu Lang Lang!" Thấy Cảnh Tiểu Lang tỉnh lại, Giản Niên kích động ôm chầm lấy cô.
"Hỏa Hỏa..." Cảnh Tiểu Lang ôm ngược trở lại,
"Thật sự hù chết em rồi!"
Giản Niên yêu thương lấy tay vén những sợi tóc đen trên gương mặt cô.
"Chị Trấp Thủy... đâu rồi..."
Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác nói,
"Không cho phép nhắc đến cô ta!" Giản Niên mắng.
"Cái cô đáng chết đó lại không bảo vệ tốt cho chị!"
Giản Niên vô cùng tức giận, lầm bầm.
"Không phải vậy đâu..."
Cảnh Tiểu Lang muốn giải thích cho Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng khi thấy ánh mắt giết người của Giản Niên, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Bưng một đống bánh ngọt chen vào đám người, Nguyệt nhìn về hướng hồ bơi hai người. Chân mày bất giác cong lên, như có điều suy nghĩ không hiện trên gương mặt.
Cảnh Tiểu lang đã tỉnh lại, nhưng Giản Niên vẫn hy vọng Cảnh Tiểu Lang đến bệnh viện làm kiểm tra một lần, bị cô cự tuyệt.
Giản Niên cũng thôi, nhưng khi cô hỏi rõ chuyện đã xảy ra, thì không chút suy nghĩ đi tới trước mặt "kẻ đầu sỏ", trở tay chính là một cái tát.
"Cô dám đánh tôi hả?!!"
Diệp Thế Phương xoa mặt, mặt đầy không thể tin nhìn Giản Niên.
"Bốp" một tiếng, Giản Niên lại tát cho cô thêm một cái.
"Cô cô cô...!"
Diệp Thế Phương giơ tay định phản kích, lại bị Giản Niên dùng sức nắm lại. "Răng rắc", tiếng xương cốt rạn nứt,
"A! ! ! ! ! ! ! ! !"
Diệp Thế Phương đau đến cả gương mặt biến dạng, còn Giản Niên thì mặt không cảm xúc, ánh mắt tựa như muốn thiên đao vạn quả đối phương.
"Cô có biết tôi là ai không hả!! Tôi nhất định sẽ để cho cô hối hận!"
Diệp Thế Phương thống khổ kêu lên, con mắt vừa tức giận vừa trừng Giản Niên.
"Người nên hối hận là cô!"
Giản Niên một cước đạp cô văng xuống hồ, như không có chuyện gì xảy ra trở lại bên cạnh Cảnh Tiểu lang. Mấy cô gái bên cạnh cả kinh sợ hãi kêu lên liên tục.
"Chúng ta đi."
Giản Niên cởi áo khoác xuống khoác lên người cho Cảnh Tiểu Lang.
"Nhưng chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang muốn nói lại thôi,
"Em biết." Giản Niên nhắm hai mắt,
"Chúng ta đi tìm cô ta."
"Hắt xì!"
Cảnh Tiểu Lang hắt hơi, Giản Niên cầm tay cô, phát hiện bàn tay nhỏ bé của cô lạnh cóng, không khỏi nắm thật chặt, khao khát truyền nhiệt độ trên người mình cho cô ấy.
"Anh hùng cứu mỹ nhân."
Nguyệt đột nhiên nửa đường nhảy ra, ngăn cản trước người các cô.
"Xen vào chuyện người khác!"
Giản Niên xem thường, hừ lạnh.
"Xí, còn không cho người ta nói." Nguyệt bĩu môi khinh thường.
Mà sau lưng các cô, Diệp Thế Phương vừa bị đạp xuống nước, tức giận hét lên:
"Các người cứ đợi đó! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"
Lâm Quốc Đống đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy vào phòng hắn, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Lúc tiến vào hắn nhân tiện khóa trái cửa. Đứng trước giường, hắn cởi áo khoác âu phục, cởi hai núc áo sơ mi.
Hắn khom người, nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi.
"Nạp Lan, em thật thơm."
Hắn đắm chìm trong niềm vui sướng lấy được mùi hương Nạp Lan Chỉ Thủy.
Gò má hắn nhẹ nhàng cọ lên da thịt trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chúng ta là một đôi do trời đất tạo nên!" Lâm Quốc Đống cảm thán,
"Nạp Lan, em có biết không? Đời này anh chưa từng khát vọng người đàn bà nào như vậy."
"Nhưng em lại..."
Hắn nặng nề hôn lên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy một cái, Lâm Quốc Đống tham luyến hết thảy mọi thứ từ Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tại sao cứ luôn từ chối anh!"
Lâm Quốc Đống bỗng đứng dậy, cởi chiếc nhẫn trên ngón cái tay trái xuống.
"Nên anh mới đành làm như thế này."
Trên chiếc nhẫn màu bạc nhô ra một cây nhỏ xíu, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một cây ngân châm.
Mới vừa rồi Lâm Quốc Đống đứng sau lưng Nạp Lan Chỉ Thủy, trong lúc cô không để ý đã nhanh chóng đâm vào cần cổ cô, khiến cô rơi vào hôn mê.
Trên ngân châm không chỉ có loại thuốc mê thông thường, mà còn có thêm loại thuốc "thúc đẩy tình dục" được nghiên cứu dưới danh nghĩa công ty hắn. Chỉ cần cho vào một chút, là có thể khiến người ta lửa dục thiêu đốt, trong thời gian ngắn không cùng người khác giao hợp mắt mũi miệng tất sẽ chảy máu đến chết.
Đây là một loại thuốc vi phạm lệnh cấm, ban đầu chính là để đưa vào thị trường chợ đen. Lâm Quốc Đống ở trong tối có không ít chi nhánh công ty như vậy, kinh doanh thủ đoạn phi pháp. Hắn không phải vì tiền, mà vì kích thích!
"Nạp Lan, trở thành người phụ nữ của anh em sẽ hạnh phúc." Lâm Quốc Đống nói nhỏ,
"Đứa con của chúng ta nhất định sẽ ưu tú nhất."
Lâm Quốc Đống hồi phục đứng dậy, cởi nút áo sơ mi. Ném áo hắn cởi ra xuống đất, nửa thân trên hắn trần như mộng, lại bắt đầu cởi thắt lưng. Hai mắt hắn từ đầu đến cuối đều si mê nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường.
Mí mắt Nạp Lan Chỉ Thủy co giật,
"Ưm..."
Thời điểm mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy đầu như sắp nứt ra, còn có nóng rát không thể giải thích được.
Nhiệt độ trong cơ thể dường như muốn làm cho cô bốc hơi, mà dội vào tầm mắt cô là thân thể của nam giới, càng khiến cô buồn nôn.
"Nạp Lan, em tỉnh rồi..."
Giờ phút này, Lâm Quốc Đống chỉ còn cái quần lót đàn ông, hướng Nạp Lan Chỉ Thủy cười một tiếng.
"Vô liêm sỉ!"
Nạp Lan Chỉ Thủy muốn ngồi dậy, nhưng một chút sức lực cũng không lấy ra được.
Trong phút chốc, từng đợt nóng rát trong cơ thể mãnh liệt như muốn trào ra khỏi thân thể cô vậy, khiến Nạp Lan Chỉ Thủy thống khổ bắt đầu rên rỉ.
Cô không thể kềm chế bắt đầu bấu chặt lấy quần áo trên người,
"Ngươi bỏ thuốc ta?!!"
Nạp Lan Chỉ Thủy tức giận nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống,
"Đợi một lát chúng ta sẽ rất vui vẻ đừng chống cự được không?"
Lâm Quốc Đống bổ nhào về phía giường, chắn trên người Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Buông ta ra! Cút ngay cho ta!"
Nạp Lan Chỉ Thủy phản kháng, muốn dùng đầu gối dội lên hạ thể của đàn ông, Lâm Quốc Đống dường như đã dự liệu được điểm này, tay trái dùng sức đè lên bắp đùi đang co lại của cô.
"Nạp Lan, anh không ngại có một chút tình thú trước lúc bắt đầu đâu." Lâm Quốc Đống nhe răng cười.
"Aa! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy kêu gào muốn gọi về ý thức đang dần tan rã, cô biết dược hiệu của thuốc sắp chiếm đoạt lý trí cô rồi. Nếu ý chí cô không thể cố thủ, đương nhiên Lâm Quốc Đống sẽ được như ý.
"Nạp Lan em đẹp lắm..."
Lâm Quốc Đống xoay cằm cô lại, liền hướng bờ môi cô hôn xuống.
"Ui da!"
Nạp Lan Chỉ Thủy hung hăng cắn lên môi Lâm Quốc Đống,
"Nạp Lan Chỉ Thủy em như vậy, anh cũng thích."
Lâm Quốc Đống nhận định Nạp Lan Chỉ Thủy đã là vật trong túi hắn, nên không chút để ý phản kháng của cô.
Không! Nạp Lan Chỉ Thủy mày tuyệt đối không được khuất phục!
Giờ phút này Nạp Lan Chỉ Thủy tiến hành cuộc đấu tranh trong lòng, cô cố gắng muốn mở to hai mắt, nhìn rõ người trước mặt.
Cô cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng chỉ trong chớp mắt, người trước mặt cô dường như biến thành Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang..."
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy đục ngầu nhìn về phía Lâm Quốc Đống, tay bất giác sờ lên gương mặt hắn.
Lâm Quốc Đống ngẩn người, vì cái tên từ miệng Nạp Lan Chỉ Thủy khiến hắn cảm thấy kinh dị cùng khó hiểu.
Nhưng hắn biết dược liệu đã phát tác, chỉ một lúc nữa thôi, Nạp Lan Chỉ Thủy liền sẽ chủ động sà vào lòng hắn, mặc hắn ức hiếp.
"Không! ! ! ! !"
Hai mắt Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt trở lại tỉnh táo, cô dùng hết toàn bộ sức lực muốn đẩy gã đàn ông trên người.
"Lâm Quốc Đống! Ta sẽ giết ngươi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Căm ghét, đó là ánh mắt Lâm Quốc Đống chưa bao giờ nhìn thấy nơi cô. Mang theo sát ý, ánh nhìn tựa như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo có thể phanh thây người ta thành trăm mảnh.
"Nạp Lan em sẽ không đành lòng giết anh đâu." Lâm Quốc Đống cười gian trá,
"Đặc biệt là sau khi em đã có con của chúng ta."
Tay Lâm Quốc Đống chậm rãi sờ xuống bụng cô.
"Ta phải giết ngươi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Nhất định sẽ giết ngươi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy liều mạng kêu gào, cô thậm chí tận đáy lòng có chút mong mỏi, sẽ có người nghe thấy tiếng kêu của cô.
Cảnh Tiểu Lang sẽ đến tìm cô.... Tiểu Lang... Tiểu Lang... chị xin lỗi...
Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt lại.
Chỉ thêm một lúc nữa, e rằng kiếp này cô sẽ không còn khả năng với Cảnh Tiểu Lang nữa.
"Đoàng!" "Đoàng!"
Bỗng hai tiếng súng liên tục vang lên, viên đạn bắn vỡ thủy tinh, hoàn toàn phá vỡ hoàn cảnh bế tắc lúc này.
Lâm Quốc Đống khiếp sợ chậm rãi quay đầu, mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ.



————————————————
Mình sẽ edit một chương mỗi ngày để qua đoạn này, sau đó sẽ về lại tiến độ cũ.
P/S: Ghét thằng tra nam kinh khủng khiếp -_-!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi