SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sân đấu đã được chuẩn bị.

Bên trong phòng gác mái rộng rãi, Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Long Sát đứng ở giữa, đối xứng với nhau.

Tôn chủ Xà Sát canh giữ ở trước cửa, còn tiên sinh Vu thì lặng yên không một tiếng động, khởi động trận pháp trong Điện Quỷ Sát.

Tức khắc, không gian xuất hiện một lớp chắn trong suốt khi ẩn khi hiện, bao phủ toàn bộ đại sảnh của tòa gác mái, ngăn cách âm thanh, đề phòng việc giao đấu khiến các quỷ sát khác chú ý.

“Không khiến cậu bị thương ư?”
Tôn chủ Long Sát trầm giọng nói: “Rất lâu rồi không có người ở trước mặt tôi mà dám phát ngôn ngông cuồng tới vậy.

Mong là cậu không làm tôi thất vọng”
Giọng nói vừa rơi xuống, ngay lập tức, khí lực trong cơ thể tôn chủ Long Sát bùng nổ dữ dội.

Thân hình cường tráng được bao quanh bởi cơn gió vừa xuất hiện, khiến áo bào của hắn bay lên phấp phới.


Bùm!
“Bây giờ thì anh được nghe rồi đấy.” Tiêu Nhất Thiên nói với vẻ mặt căng thẳng.

Đối mặt với tôn chủ Long Sát, một người ở cấp cao nhị cảnh minh tâm, lại là nhân vật mạnh nhất trong số mười hai quỷ sát, Tiêu Nhất Thiên cũng không dám tỏ ra bất cẩn.

Anh cũng giống như hắn, phát ra khí lực cực mạnh, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Lúc này, so với vừa rồi đánh nhau với tiên sinh Vu, khí thể xem ra còn lớn hơn vài phần.

Hiển nhiên, lúc trước đấu với tên sinh Vu, Tiêu Nhất Thiên cũng không dùng hết toàn lực, vẫn còn giữ lại một chút.

Nếu không, không có chuyện tiên sinh Vu chỉ cảm nhận được chút nhị khí băng - hỏa nhẹ nhàng như vậy, mà sẽ là băng hỏa trực diện công kích.

Giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên dường như muốn dùng hết tất cả sức mạnh của mình.

“Không tồi!”
Cách xa nhau chỉ có mấy mét, tôn chủ Long Sát đương nhiên có thể nhanh chóng cảm nhận được khí lực của Tiêu Nhất Thiên.

Tay trái mang một luồng sát khí lạnh lẽo như băng, tay phải lại mang một luồng khí nóng rực như lửa.

Tiêu Nhất Thiên đứng ở nơi đó, cả người giống như đắm chìm bên trong băng hỏa, dù cho đối phương là tôn chủ Long Sát thì cũng mơ hồ cảm thấy một nguy cơ tiềm ẩn.

Cần phải biết, cảm giác có nguy cơ này, trước đây chỉ khi đối diện với tôn chủ Hổ Sát, tôn chủ Long Sát mới nhận thấy mà thôi.

“Đến đây đi! Sử dụng toàn bộ sức mạnh của cậu tới đây nào!”
Cao thủ thường yên tĩnh, sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên thực sự làm tôn chủ Long Sát hưng phấn thêm vài phần.


Ý chí chiến đấu càng tăng, hắn ta hừ mạnh một tiếng, sau đó giơ cao năm tay, bóng dáng trong nháy mắt đã biến mất.

Ngay sau đó, hắn xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên, tung ra một cú đấm.

Cú đấm này mang theo cái lạnh thấu xương, lại thêm khí lực hùng hồn, hướng thẳng vào mặt Tiêu Nhất Thiên.

Đánh trực diện.

Tuy rằng tầng gác mái đã được mở rộng, nhưng đối với Tiêu Nhất Thiên cùng cường giả hàng đầu thuộc nhị cảnh minh tâm là tôn chủ Long Sát mà nói, thực sự vẫn còn quá nhỏ.

Căn bản nó không đủ để cho bọn họ đánh nhau trên không.

Hơn nữa, so với việc đánh nhau trên không, việc đánh trực diện càng có thể giúp đánh giá tốt hơn tình hình của hai bên.

Dù sao thì, khí lực mạnh mẽ như vậy đặt vào một cú đấm, thực sự giống như đặt những bao thuốc nổ ở cạnh nhau, lực phá hoại và lực sát thương đều ghê người.

Bùm!
Không hề do dự chút nào, cũng không thể hiện một động tác đẹp mắt nào, Tiêu Nhất Thiên giơ tay trực tiếp đón lấy cú đấm của tôn chủ Long Sát.


Lấy quyền chống quyền, thực sự quá quyết liệt.

Vào thời điểm khi nắm tay của hai người chạm vào nhau, cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, khí lực bùng nổ ra không gian, gió thổi như đạo chém.

Lấy điểm va chạm của hai nắm tay làm trung tâm, nơi này thực sự giống như lửa được đổ thêm dầu, trong nháy mắt cả gác mái rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Bàn ghế bên cạnh đều bị khí lực đánh nát, vỡ thành bột mịn.

Lớp bột bị gió cuốn lên, thoạt nhìn giống như một cơn bão cát, bao phủ lấy Tôn Nhất Thiên cùng tôn chủ Long Sát ở bên trong.

Ngay cả trận pháp do tiên sinh Vu

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi