SỚM TỐI

Vì tính chất công việc của Mạnh Triều Huy nên họ không thể ở lại New York quá lâu, sau khi cùng nhau đến thăm Khương Nhàn họ mới về nước.

Về đến nhà, đúng như dự đoán của Khương Mộ Vân, Diêu Tinh Tinh không thèm hề quan tâm đến chuyện của Mạnh Dục Thời, thậm chí khịt mũi khinh thường, coi đó là một trò cười, chê ông là đạo diễn lớn mà lại cho ra một tiết mục con nít như vậy.

Bên Diệp Trân Ny cũng đã lo xong hết chuyện công ty. Bà và Trình Oánh Oánh đã ngả bài với nhau, bà cho họ hai sự lựa chọn: Một là bán lại cổ phần bà cho họ với giá thấp hơn 20% so với giá thị trường; Hai là chọn con đường tư pháp.

Bố con Trình Oánh Oánh vốn tưởng những gì mình làm là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, thần không biết quỷ chẳng hay, không để lại bất kỳ bằng chứng nào, nhưng họ đã đánh giá thấp Diệp Trân Ny rồi. Tất cả hành động của họ đều nằm trong sự kiểm soát của Diệp Trân Ny, chẳng qua là bà không muốn tính toán với họ mà thôi. Bây giờ bà cho bọn họ lựa chọn đầu tiên, cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa với hộ.

Bố con nhà Trình Oánh Oánh vừa cầu xin sự tha thứ của Diệp Trân Ny, vừa muốn nâng giá bán cao hơn một chút, dáng vẻ tham lam kia quả thực khiến Diệp Trân Ny ghê tởm, bà cũng dần thấy hối hận vì sự mù quáng của mình, bà đã bỏ lỡ bảy năm trưởng thành của con gái.

Diệp Trân Ny không muốn xuất hiện cùng bọn họ nên đã nhờ luật sư liên hệ với bọn họ. Luật sư trực tiếp hạ giá xuống 10%, cuối cùng bố con Trình Oánh Oánh phải bán lại cổ phiếu cho Diệp Trân Ny với giá thấp hơn thị trường là 20%, lấy được 50 triệu.

Đêm nay, sau khi cả nhà cơm nước xong xuôi, một cuộc họp gia đình đã được tổ chức, hội viên hội đồng đương nhiên cũng bao gồm cả Diêu Tinh Tinh và Mạnh Triều Huy.

“A Mộ, con có hứng thú đến công ty của mẹ không? Mẹ dự định về hưu để sống một cuộc sống nhàn nhã, mẹ muốn trồng cây nuôi hoa với dì Diêu, thỉnh thoảng muốn đi du sơn ngoạn thủy. Đương nhiên nếu con và Triều Huy có con, thì bọn mẹ sẽ chuyên tâm ở nhà giúp con chăm con.” Diệp Trân Ny nói.

Khương Mộ Vân “À?” một tiếng, có hơi bất ngờ, một nữ cường nhân như mẹ cô lại có thể yên tâm giao sự nghiệp mình dốc sức nhiều năm – thứ còn quan trọng hơn con mình – cho cô?

Mạnh Triều Huy cũng nhìn cô.

Nghề chính của công ty Diệp Trân Ny là quần áo và dệt vải, là những thứ mà cô chưa từng tiếp xúc, cô cũng không có hứng thú lắm, cô thích thiết kế nhà ở hơn. Khương Mộ Vân trầm tư một chút rồi mới nói: “Mẹ, con ủng hộ chuyển mẹ về hưu, nhưng mà con không có hứng thú với công ty của mẹ, năng lực quản lý của con cũng có hạn. Tạm thời con vẫn nên quay về làm trợ lý cho giám đốc Mạnh, ở lại học hỏi thêm từ anh. Nếu có một ngày con không thể ở lại đó nữa thì con sẽ đến chỗ mẹ.”

Nói xong, cô còn tinh nghịch nháy mắt với Mạnh Triều Huy, như muốn nói: Giám đốc Mạnh, anh xem đi, tôi chính là một best-seller, nhanh nhanh quý trọng trợ lý của anh đi.

Mạnh Triều Huy nắm tay Khương Mộ Vân dưới bàn, đề nghị: “Dì Diệp, thật ra ngài có thể thuê một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý công ty, con có thể giúp ngài tìm người.”

Diêu Tinh Tinh cười nói: “Xem ra A Mộ không nỡ rời xa Triều Huy, Trân Trân, cậu đừng ép người khác nữa.”

Diệp Trân Ny cười, thở dài bảo: “Ài, đúng là con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà.”

Khương Mộ Vân cơ hơi xấu hổ giải thích: “Không phải đâu, nào có liên quan đến anh ấy chứ, con học ngành kiến trúc, làm ở chỗ anh ý mới đúng chuyên ngành chứ.”

“Được rồi đừng giải thích nữa, giải thích nữa là che giấu đấy.” Diệp Trân Ny trêu ghẹo cô.

Khương Mộ Vân hất tay Mạnh Triều Huy ra, cô nắm lấy tay Diệp Trân Ny làm nũng: “Mẹ, đã bảo không phải mà.”

Diệp Trân Ny vỗ tay cô: “Vâng vâng, không phải không phải. Thật ra mẹ với dì Diêu thấy hai đứa không nỡ xa nhau như vậy cũng vui lắm.”

“Cứ với tình trạng này thì chúng ta sắp được ôm cháu trai rồi.” Diêu Tinh Tinh cười híp mắt nói.

**

Thật ra từ lúc trở về từ Mỹ, Khương Mộ Vân đã gặp phải một vấn đề rắc rối, cô thực sự muốn kết hôn với Mạnh Triều Huy. Bọn họ mới ở bên nhau có hơn một tháng thôi, kết hôn chớp nhoáng như vậy thì không hay lắm, cô biết tính Mạnh Triều Huy, anh sẽ cảm thấy có gì đó không ổn ngay. Đó cũng là lý do vì sao mà anh vẫn đang giữ yên lặng không có động tĩnh gì.

Nhưng mà phải làm sao đây? Cô muốn kết hôn với anh, muốn hợp pháp sinh khỉ con cho anh, nếu anh không chủ động thì để cô chủ động vậy.

Khương Mộ Vân vò đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời. Mặt trời lặn, xe máy, bãi cát, năm họ mười tám tuổi, vài ba ký ức đẹp giữa trời hè. Cô định cưỡi Hồng Ngọc yêu dấu của mình đưa anh đến bãi biển đó thêm một lần nữa, bảo anh nhắm mắt đợi cô viết xong chữ “Marry me” trên bờ cát, rồi mới để anh mở mắt.

Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cô vô cùng hào hứng, đáng tiếc thay hoạt động team building cuối tuần của công ty đã làm gián đoạn kế hoạch của cô.

Team building lần này của công ty có sự tham gia của ba bốn trăm người, khí thế rất lớn, thân là giám đốc và trợ lý họ không thể không tham gia.

Địa điểm tổ chức team building được chọn tại công viên Thiên Nga Sầm Lâm, có một khu rừng lớn được bao quanh bởi một đồng cỏ rộng, đồng cỏ rộng được bao quanh bởi một hồ nước trong vắt, rất thích hợp để tổ chức team building.

Buổi sáng thứ bảy, đại bộ phận trong công ty đã đến công viên Thiên Nga Sầm Lâm.

Mạnh Triều Huy còn có chút chuyện phải xử lý, Khương Mộ Vân và anh hơn ba giờ chiều mới xuất phát, đến công viên thì đã hơn sáu giờ tối.

Lúc hoàng hôn, mặt trời lặn trên mặt nước trong xanh, ánh sáng vàng chói lọi, đàn thiên nga bơi trong làn sóng xanh, tư thế uyển chuyển, ngọn gió ấm áp từ bên kia thổi tới, dịu dàng mà lại nóng cháy.

Mọi người tạo thành một vòng tròn nhỏ với mười người là một đơn vị, ở giữa là vỉ nướng, chất đầu các loại đồ uống thức ăn, những vòng tròn nhỏ tạo thành một vòng tròn lớn, một sân khấu sáng lấp lánh được dựng lên giữa bãi cỏ, đủ mọi màu sắc từ ánh đèn điểm xuyết cho xung quanh sân khấu.

Mọi người cười đùa vui vẻ.

Lương Lượng thấy bọn họ liền vẫy tay chào, Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân đi về phía hắn.

Khi họ đến gần hơn, Lương Lượng và Mạnh Triều Huy đã trao đổi ánh mắt với nhau.

Trịnh Văn Hữu ở bên cạnh, hắn thấy Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy vừa tới cũng không ăn nữa, lập tức đưa thịt nướng trong mâm cho họ, rất vui vẻ chạy tới đưa cho Khương Mộ Vân.

“Giám đốc Mạnh, trợ lý Khương, hai người ăn cái này trước đi, vừa mới nướng xong đấy ạ.” Chàng trai cười ngu ngơ.

Khương Mộ Vân đang muốn nhận thì Mạnh Triều Huy đã nắm lấy tay cô: “Không cần, tự bọn tôi sẽ nướng.”

Trịnh Văn Hữu sững sờ nhìn giám đốc Mạnh nắm tay trợ lý Khương một cách tự nhiên, mà trợ lý Khương không hề từ chối người ta, sau một lúc sững sờ hắn mới hồi thần, lắp bắp nói: “À, à, vâng, đã biết.”

“Em xem tiết mục, tôi đi nướng thịt cho em.” Mạnh Triều Huy nói rồi đi nướng thịt.

Anh mặc áo đuôi tôm trông rất anh tuấn, đứng trước bếp nướng nghi ngút khói, một tay cầm hơn mười mấy xiên thịt trên vỉ nướng, tay kia phết dầu lên thịt, nhìn bức tranh này có hơi kỳ quái.

Nhưng mà biểu cảm của anh rất chuyên chú, dần dần làm cho mọi người nhìn thế nào cũng tức cười.

Khương Mộ Vân vừa chống cằm nhìn anh, cô lại thành simp rồi, anh rất đẹp trai, đứng nướng thịt mà cũng nghệ thuật như vậy đúng là động lòng người quá đi.

Các màn biểu diễn trên sân khấu đã bắt đầu, tập đoàn có rất nhiều nhân tài, mỗi người đều có một tài năng riêng, cái gì mà ca hát khiêu vũ làm kịch ngắn, kéo đàn nhị, đàn tỳ bả, nói tướng thanh, có rất nhiều tiết mục, bầu không khí sôi động hẳn lên.

Hơn một tiếng sau các tiết mục dần đi vào hồi kết, Khương Mộ Vân vừa ăn vừa xem, trong lúc vô tình đã ăn no nê.

“Kế tiếp mời giám đốc Mạnh biểu diễn tiết mục của mình ạ.” Lương Lượng trên vũ đài bỗng nhiên cao giọng thông bố.

Khương Mộ Vân nghe vậy, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía anh, anh thực sự muốn đi biểu diễn hả?

Mạnh Triều Huy mỉm cười đến gần cô, còn thì thầm nói nhỏ bên tai: “Nhớ vỗ tay cho tôi đấy.”

Khương Mộ Vân gật đầu, mặt mày vui vẻ: “Vâng, giám đốc Mạnh cố gắng lên!”

Giữa sự cổ vũ của hơn 300 người, Mạnh Triều Huy bước lên sân khấu, cầm cây guitar bên cạnh, ngồi trên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn, điều chỉnh độ cao của mic nhìn Khương Mộ Vân rồi nháy mắt với cô.

Khương Mộ Vân lập tức đứng lên, dùng sức vỗ tay, tuy có đau có rát nhưng cô vẫn hét lên cổ vũ, cho anh đủ mặt mũi.

Các nữ nhân viên khác thấy vậy, cũng không chịu kém cạnh, ai cũng hoan hô hét chói tay vì anh cổ vũ.

Lương Lượng không biết lôi từ đâu ra mấy cái que phát sáng nhanh chóng phân phát cho quần chúng, mỗi người cầm hai que.

Ánh chiều tà le lói, mặt trời đã lặn xuống bên sườn núi kia, những ngôi sao đang dần sáng lên trên bầu trời, trăng sáng treo cao, rắc ánh sáng trong, nước hồ lấp lánh.

Ánh đèn màu lấp lánh trên vũ đài, Mạnh Triều Huy mặc bành tô, tóc đen mày rậm, cặp mắt đào hoa hơi nhếch lên, đôi môi đỏ mọng tạo nên một vòng cung xinh đẹp, anh đẹp trai đến mức kì cục, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn, giai điệu êm tai vang lên.

Mọi người dần yên tĩnh lại, vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh, nhất là các nữ nhân viên, mắt ai cũng có trái tim, hưng phấn đến mức không thể kiềm chế.

Khúc nhạc dạo qua đi, Mạnh Triều Huy hát chay, tiếng hát trầm thấp du dương.

“May mắn lớn nhất cả đời này chính là để tôi gặp được em. Vừa hay em thương tôi và rồi tôi cũng yêu em. Ở cái tuổi mười tám tươi đẹp, tôi gặp được em xong cũng không kìm được lòng mà muốn bên em. Niềm hoan lạc lớn nhất đời này là đã đợi được em, là em đưa tôi ra khỏi chốn bùn lầy đó, từ khi đôi ta trao tín vật tình cảm sâu đậm cũng bắt đầu từ đây, nửa đời còn lại của tôi chính là em…”

Ba bốn trăm nhân viên vừa vẫy que phát sáng vừa kêu gào tên tổng giám đốc, lấp lánh lấp lánh, sáng hơn cả sao trời.

Khương Mộ Vân lắng nghe tiếng hát, rồi cô chợt nhận ra lời hát của anh là câu chuyện của hai người, khóe mắt cô không khỏi có hơi ướt, tự nhiên trong lòng cô có linh cảm anh không chỉ lên đó để hát một bài hát.

Sau phần điệp khúc, phần cao trào nhất đã đến.

Mạnh Triều Huy buông cây đàn ghi ta xuống, tay anh cầm mic, vừa đi về phía Khương Mộ Vân vừa hát, giọng anh trầm bổng cực kỳ dịu dàng: “Tôi hy vọng năm mươi năm sau nữa, em vẫn còn ở bên tôi, cùng em ngồi trên chiếc xích đu cảm nhận sự dịu dàng của nắng chiều, nghe làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nghe nước sông chầm chậm chảy qua, ngồi tán gẫu về những năm tháng đã qua, cái lúc mà đôi ta vừa mới nói lời thương. Tôi mong rằng năm mươi năm sau em còn quấn quýt bên tôi chẳng rời, dù khi tóc mai đã bạc, vẫn muốn nghe em gọi tôi là Triều Triều, tôi sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay em, em lẳng lặng tựa vào lòng tôi, khung cảnh ấy, liệu có phải là trăm năm hạnh phúc.”

Nước mắt không ngừng tuôn ra, Khương Mộ Vân có hơi lúng túng, cô sững sờ nhìn Mạnh Triều Huy đang đứng trước mặt mình.

Khi Mạnh Triều Huy hát đến nốt cuối cùng, bầu trời đột nhiên nổ tung, lách tách những chùm pháo hoa nhiều màu sắc được bắn lên, pháo hoa hình trái tim thắp sáng cả bầu trời, thắp sáng cả bãi cỏ mặt hồ.

Mạnh Triều Huy lấy một chiếc hộp màu xanh đậm từ trong túi ra, anh mở ra rồi quỳ một gối xuống, mãi một lúc sau mới nói: “A Mộ, em sẽ lấy tôi chứ?”

Nước mắt Khương Mộ Vân tuôn như thác lũ, tay cô run run lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, nhưng vì quá kích động nên cô cầm không chắc, chiếc nhẫn rơi xuống bụi cỏ, Khương Mộ Vân vội vàng ngồi xuống tìm nhặt, nước mắt càng rơi càng dữ dội, nhẫn đâu rồi, làm sao bây giờ, nhẫn đâu?

Mạnh Triều Huy lanh tay lẹ mắt nhặt nhẫn lên, anh an ủi cô: “Nhẫn ở đây rồi em.”

Anh kéo cô đứng dậy lại hỏi cô thêm lần nữa: “A Mộ, em có bằng lòng lấy tôi không? Năm mươi năm sau, sáu mươi năm nữa, cả đời này, chúng ta sẽ bên nhau sớm sớm chiều chiều nhé?”

Khương Mộ Vân gật đầu thật mạnh: “Em bằng lòng lấy anh!”

Mạnh Triều Huy đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay trái mảnh khảnh trắng nõn của cô, hai tay anh đặt trên eo cô, ôm cô vào lòng, anh thủ thỉ bên tai cô: “A Mộ, tôi yêu em!”

Khương Mộ Vân ôm lấy cổ anh, đôi mắt trăng liềm cong lên, trong veo như nước: “Em cũng yêu anh, Triều Triều à em muốn ở bên cạnh anh, sớm sớm chiều chiều quấn quít bên nhau, chuyện này đẹp biết bao.”

Mặt mày Mạnh Triều Huy hào hứng hẳn lên, rực rỡ như sao, anh cúi đầu hôn cô một cái thật sâu.

Lúc đầu các nhân viên còn ngây ra như phỗng, mãi sau mới chợt hiểu, sau đó là la hét vỗ tay chúc mừng cho bọn họ. Đương nhiên cũng có vô số nhân viên nữ, nhân viên nam tan nát cõi lòng.

Khói lửa rực rỡ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, toàn bộ bầu trời, đồng cỏ, hồ nước ở Công viên Thiên Nga Sầm Lâm trở nên vô cùng sống động đẹp mắt.

Sau khi trở lại khách sạn, Mạnh Triều Huy dứt khoát không ở trong phòng riêng của mình đi thẳng đến chỗ của Khương Mộ Vân.

Dù sao thì anh đã cầu hôn thành công dưới sự chứng kiến của toàn thể nhân viên trong công ty, cô sẽ sớm trở thành cô dâu của anh.

Cảm giác rất tuyệt, bây giờ không ai dám động đến mây nhỏ của anh nữa.

“Đúng là lúc nào cũng bị anh đoạt trước.” Khương Mộ Vân tựa vào đầu vai Mạnh Triều Huy, nhẹ giọng lên án.

Mạnh Triều Huy ôm ngang cô lên: “Cầu hôn là chuyện dành cho anh, em chỉ cần nói em bằng lòng là được.”

Khương Mộ Vân không phục: “Nào có chuyện dành cho anh dành cho em, hơn nữa anh còn không nói trước cho em, anh xem hôm nay em mặc đồ thể thao xấu như thế nào. Anh thì hay rồi mặc âu phục chỉnh tề, bảo sao em bảo anh về khách sạn đổi đồ mà anh không chịu, anh là tên khốn nạn!”

Mạnh Triều Huy cười: “Cho dù em có mặc đồ thể thao thì vẫn có rất nhiều nhân viên nam lén chụp ảnh em, em cũng quá đẹp rồi.”

Khương Mộ Vân hờn dỗi: “Cho nên anh cố ý cầu hôn em trước mặt mọi người, cái con sói già đuôi to này nữa.”

“Cừu nhỏ thông minh quá.” Mạnh Triều Huy cúi đầu hôn môi cô: “Bây giờ sói già đang đói bụng cừu nhỏ ạ.”

Khương Mộ Vân cười tránh đi: “Ôi, tốt xấu gì cũng phải để cừu nhỏ tắm rửa sạch sẽ trước khi bị đưa lên thớt.”

Mạnh Triều Huy lắc đầu, bàn tay to vươn vào trong quần áo của cô: “Không, tôi không đợi được nữa~”

**

Sau màn cầu hôn, Mạnh Triều Huy đã đưa Khương Mộ Vân đi lấy giấy chứng nhận vào thứ hai trước, phải có mối quan hệ hợp pháp.

Một tháng sau, vào cuối tháng bảy, nắng gắt chói mắt, không khí oi bức, gió luồn qua ngọn cây mang theo hương hoa dịu dàng.

Tại khách sạn Thiên Hằng cao cấp nhất ở Doanh Châu, hôn lễ của Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy sắp được tổ chức.

Phòng yến hội có thể chứa hàng ngàn người, khách quý chật nhà, khách mời đến đều là những người nổi tiếng của thành phố Doanh Châu, không giàu thì cũng có địa vị lớn.

Khương Mộ Vân vốn không muốn làm lớn như vậy, thế nhưng Diệp Trân Ny khăng khăng muốn dồn hết thảy những thành quả mà bà có được sau bao năm cho con gái, điều này vô hình đã gây áp lực lên Mạnh Triều Huy.

Không phải bà không tin Mạnh Triều Huy, chỉ là bà muốn làm hậu phương vững chắc cho con gái mình, bà không muốn để con gái mình phải chịu ấm ức, cho dù là Mạnh Triều Huy cũng không được.

Mạnh Triều Huy cũng ủng hộ Diệp Trân Ny, sao anh lại không muốn mang đến cho Khương Mộ Vân một hôn lễ hoành tráng, nó phải là một hôn lễ thật lãng mạn, phải là hôn lễ khó quên trong đời, bà và anh ăn ý tạp nên buổi hôn lễ long trọng như ngày hôm nay.

Công ty của Mạnh Triều Huy đã cử ra năm mươi đại diện nhân viên đến tham dự hôn lễ, nhiều người trong số đó là nữ nhân viên đã từng nói do Khương Mộ Vân ăn may mới có được Mạnh Triều Huy.

Nhưng mãi cho đến bây giờ, họ mới biết tin cô là cô con gái duy nhất của Diệp Trân Ny – giám đốc tập đoàn Diệp, mà Diệp Trân Ny đã tặng 51% cổ phần cho Khương Mộ Vân làm của hồi môn, giá trị của cô có thể lên tới năm tỷ, còn cao hơn Mạnh Triều Huy một chút.

Cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, lập tức thay đổi sắc mặt, đua nhau khen trợ lý Khương và giám đốc Mạnh là một cặp trời sinh.

Trong phòng khách, Khương Mộ Vân một thân một mình đứng ở trước gương, chỉnh sửa lại khăn đội đầu.

Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng, mái tóc dài mượt mà được búi gọn gàng ở sau đầu, để lộ vầng trán mịn màng và một chiếc khăn voan nhẹ phủ lên mái tóc đen.

Dáng vẻ xuất chúng, ngũ quan tinh xảo thanh lệ, rất thích hợp mặc váy trắng, trông cực kỳ xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa ngọc lan nở rộ.

Cốc cốc cốc, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó có người mở cửa bước vào.

Khương Mộ Vân không quay đầu lại, cười sẵng giọng: “Tại sao anh lại vào được hả, không hôn nữa đâu, em mới thoa son xong.”

Người đến không tiếng động, Khương Mộ Vân cười xoay người, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, xong cũng khôi phục như thường: “Tân Thần là anh sao.”

Cô vốn định mời Tân Thần, nên đã thử quanh co lòng vòng trước mặt Mạnh Triều Huy, nhưng vẻ mặt anh lập tức thay đổi, dâm chua đổ bình, nên cô đành thôi.

Tân Thần nhìn cô không chớp mắt, khổ sở mở miệng: “Mộ Vân, nếu như trước đây chúng ta không chia tay, liệu chúng ta còn có ngày hôm nay không?”

Khương Mộ Vân không chút do dự thẳng thắn nói: “Có lẽ là không anh ạ, thật ra chúng ta không quá hợp nhau, nếu trước đây không chia tay thì chúng ta cũng sẽ chia tay vào một ngày nào đó.”

Bóng lưng thẳng tắp của Tân Thần thoáng chốc sụp xuống, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn lại thẳng lưng, móm môi cười, áng nước trong mắt thoáng cái biến mất: “Mộ Vân, trước kia em là phong cảnh đẹp nhất trong đời anh, là thứ mà anh sẽ khắc ghi trong lòng. Anh chúc em khỏe mạnh, chúc em hạnh phúc, mãi hạnh phúc!”

Nói rồi hắn đặt món quà trên tay lên bàn.

“Cảm ơn.” Khương Mộ Vân đảo mắt.

Tân Thần xoay người, Khương Mộ Vân chân thành nói: “Tân Thần, ngoại trừ âm nhạc, thế giới này còn rất nhiều người tốt chuyện tốt. Anh nhớ quan tâm đến những người xung quanh mình. Em cũng chúc anh hạnh phúc!”

Tân Thần không quay đầu, khẽ gật đầu một cái, sau đó mở cửa rời đi.

Sau khi Tân Thần đi một lúc, Mạnh Triều Huy liền tiến vào.

Nhìn cái vẻ mặt khó chịu, mặt mũi lạnh lùng, Khương Mộ Vân liền biết anh đã đứng ngoài nghe lén được hết.

“Anh sao thế? Lại ghen hả?” Khương Mộ Vân muốn cười.

Mạnh Triều Huy mở hộp quà trên bàn lên nhìn, bên trong là đôi khuyên hoa ngọc lan, cả vật trắng bóng, thanh lệ thoát tục, nhìn sơ qua cũng biết giá trị không nhỏ.

“Tặng em đôi khuyên ngọc lan là có ý gì?” Mạnh Triều Huy hỏi.

Khương Mộ Vân cười ra tiếng: “Em có biết gì đâu, chẳng qua nó chỉ là một món quà cưới thôi.”

Mạnh Triều Huy lôi điện thoại ra tra mạng, lạnh lùng đọc thành tiếng: “Khuyên tai hoa ngọc lan đại diện cho thứ tình cảm trong sáng kiên định, rất hợp với các cặp đôi, ngụ ý là nắm tay nhau đến già, không rời không bỏ.”

Khương Mộ Vân: “…”

“Em muốn nhận thật hả?” Mạnh Triều Huy cất đôi khuyên vào trong hộp, còn đặt mạnh lên bàn.

Khương Mộ Vân: “…”

“Trả lại quà tặng đính hôn có vẻ hơi xui. Không thì để em tặng nó đi nhé, tặng cho em họ nhỏ nhà em, năm nay con bé mới thi lên đại học, em đang lo không biết nên tặng gì cho con bé.” Đầu Khương Mộ Vân xoay mòng mòng, nhanh chóng nghĩ ra cách.

Vẻ mặt Mạnh Triều Huy hơi bớt giận, tiến lên ôm eo cô: “Vừa rồi ai kia nói sẽ không bao giờ quên em, vậy em thì sao? Ai cũng bảo tình đầu là thứ khó quên nhất.”

Khương Mộ Vân đau hết cả đầu: “Em đương nhiên không giống với người ta, em đã quên anh ấy từ lẩu từ lâu rồi. Anh đừng có ghen nữa, thật ra anh nên cảm ơn anh ấy đấy.”

Đầu lưỡi Mạnh Triều Huy chạm răng: “Tôi cảm ơn hắn?”

“Không có so sánh thì sẽ không có đau thương. Chỉ khi so sánh anh với anh ấy, em mới biết thế nào là tình yêu, thế nào là chồng, thế nào mới là một đời một người…” Mắt thấy nghi lễ sắp tiến hành, Khương Mộ Vân chỉ đành vắt óc tính kế lừa anh, không lát nữa mặt anh nhăn lại người ta sẽ tưởng cô bức hôn anh.

Quả nhiên Mạnh Triều Huy vẫn là bé dễ dỗ, thoáng chốc tâm trạng anh từ đáy vực đã bay lên tận trời xanh, anh còn ôm mặt muốn hôn cô.

Khương Mộ Vân đẩy anh ra: “Đừng nghịch nữa, tôi em cho anh hôn hết.”

Sau khi nghi lễ kết thúc, họ trở về biệt thự nhà Mạnh Triều Huy.

Thím Trương nấu chè đậu xanh thứ mà Khương Mộ Vân thích nhất.

Khương Mộ Vân vốn vừa khát vừa mệt, nên khi thấy chè thím đưa liền rất vui vẻ bưng lên, đang định uống thì lai thấy buồn nôn muốn ói, cô đặt bát xuống rồi lắc đầu bảo: “Thím Trương con mệt quá nên uống không nổi.”

Thím Trương cười nói: “Không sao hết, con nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”

Lúc Thím Trương đi, Khương Mộ Vân ngơ ngác ngẩn người một lúc, cô cứ cảm thấy có gì không ổn, nhưng cô không hiểu nó là gì.

Mạnh Triều Huy tắm xong liền đi ra, anh giục Khương Mộ Vân nhanh đi tắm, Khương Mộ Vân thầm cười, anh quá vội vàng rồi, có phải là chưa làm qua đâu.

Khương Mộ Vân tắm xong ra ngoài liền bị Mạnh Triều Huy – kẻ đang đợi bên ngoài – kéo vào lòng, anh ôm ngang người cô rồi sải bước về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Cô rơi vào chiếc giường mềm mại, Mạnh Triều Huy đè lên, môi răng quấn quít, không khí dần nóng lên, chỉ trực nổ tung.

Đêm nay Mạnh Triều Huy rất vui vẻ nên anh uống hơi nhiều rượu, mùi rượu và mùi sữa tắm hòa vào nhau tạo ra mùi thơm rất đặc biệt, nhưng Khương Mộ Vân lại nhíu mày cô thấy không thích mùi này, ngửi xong muốn ói.

Khi tay anh mơn trớn vùng bụng bóng loáng bằng phẳng của cô, trong nháy mắt Khương Mộ Vân nghĩ đến một khả năng, cô nắm lấy bàn tay đang di chuyển xuống phía dưới của anh: “Triều Triều, không được, từ từ đã!”

Mạnh Triều Huy dừng lại, nghi ngờ nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Khương Mộ Vân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt ửng hồng của cô nóng bừng lên, cô bảo: “Em, em cảm thấy mình có thể có rồi.”

Mạnh Triều Huy còn chưa kịp phản ứng: “Có cái gì?”

Khương Mộ Vân nắm chặt tay anh đặt lên bụng mình: “Có thể là em có em bé rồi.”

Mạnh Triều Huy sợ đến mức vội vàng bật dậy, anh ngồi bên mép giường, trời ạ, ngộ nhỡ anh đè chết cục cưng thì sao!?

“Th… Thật hả? Em có em bé rồi?” Mạnh Triều Huy cẩn thận đỡ Khương Mộ Vân ngồi dậy, anh ôm cô vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hoang mang, lo lắng, đủ các loại biểu cảm khác nhau.

Nói thật, anh không thích trẻ con lắm, nhưng nếu đó là con của anh và Khương Mộ Vân thì anh lại rất chờ mong cực kỳ, nhưng cũng vô cùng lo lắng, lo lắng mình không đủ tốt để làm một người bố.

Khương Mộ Vân: “Kinh nguyệt của em đã muộn mất ba mươi lăm ngày rồi. Kinh em đều lắm, bình thường sẽ có vào khoảng ngày hai mươi tám, hơn nữa hai ngày nay em cứ ngửi thất mùi gì đó không quen là lại thấy buồn nôn.”

“Vậy bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Mạnh Triều Huy lật đật xuống giường, chuẩn bị thay quần áo.

Khương Mộ Vân: “Anh đừng vội quá, bây giờ cũng muộn rồi, đừng quấy rầy đến mẹ bọn mình. Không thì giờ anh ra mấy tiệm thuốc để mua que thử thai, hai đứa mình thử trước.”

Mạnh Triều Huy gật đầu: “Được, em ở nhà đợi tôi, tôi sẽ về nhanh.”

Mạnh Triều Huy thay quần áo xong lại cúi người hôn lên môi cô, lặng lẽ nhìn xuống bụng cô: “Em đừng đi lung tung nhé, nhớ chú ý an toàn, anh sẽ về sớm.”

Khương Mộ Vân ngoan gật đầu: “Vâng, anh cứ yên tâm, em sẽ tự lo cho mình.”

Mạnh Triều Huy đi xuống phòng khách thấy Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh chưa đi nghỉ, hai người thấy anh liền hỏi anh đi đâu, anh chỉ tùy ý nói: “A Mộ muốn ăn bánh dứa Thang Ký, con đi mua cho em ấy.”

Diệp Trân Ny có hơi ngại, nói với Diêu Tinh Tinh: “A Mộ đúng là hơi không hiểu chuyện, đêm tân hôn lại sai Triều Huy đi mua cái này cái kia, để mai tớ nói con bé.”

“Nói cái gì mà nói, tìm chồng để làm gì? Tìm chồng để chiều mình, nó mà không chiều thì nó tới số với tớ!” Diêu Tinh Tinh cười híp mắt nói.

Mạnh Triều Huy lái xe đến một hiệu thuốc ở gần đó, mua que thử thi rồi nhanh chóng chạy về.

Khương Mộ Vân đi tới đi lui trong phòng ngủ, cảm thấy vô cùng lo lắng.

“A Mộ, của em đây.” Mạnh Triều Huy đóng cửa phòng, đưa cái túi lớn cho cô thở hổn hển.

Khương Mộ Vân: “… Anh mua hết các loại que thử thai trong hiệu thuốc hả?”

Mạnh Triều Huy gật đầu, không thấy chuyện mình làm có gì đó lạ lùng: “Ừ.”

Mười phút sau, Khương Mộ Vân cầm ba que thử thai bước ra từ phòng tắm, trên mặt không có biểu cảm gì.

Mạnh Triều Huy cho rằng cô nhớ nhầm liền ôm cô rồi nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao hết, cùng lắm thì đêm nay chúng ta cố gắng hơn nhé!” (Khôn như anh quê em đầy:))

“Triều Triều, chúng ta sắp làm bố mẹ rồi.” Khương Mộ Vân đưa que thử thai cho anh nhìn, cô ôm chặt lấy anh, giọng nói có hơi run: “Nhưng mà em thấy sợ, em sợ mình không thể làm một người mẹ tốt.”

Đầu óc Mạnh Triều Huy nhất thời trống không, anh thấy cảm giác không chân thực, anh sắp thành bố rồi!

“Không sao hết, tôi sẽ ở bên em, chúng ta cùng nhau học cách, học làm một người bố người mẹ tốt.” Mạnh Triều Huy hôn lên tóc cô.

Tám tháng sau, Khương Mộ Vân đau ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng hạ sinh Mạnh Tiểu Triều.

Trong ba ngày ba đêm kia Mạnh Triều Huy không dám chợp mắt, lòng như đao cắt, thậm chí còn phải trốn đi để len lén khóc, đồng thời anh cũng thề chỉ cần một đứa con, nhất quyết không để Khương Mộ Vân sinh thêm một đứa nữa.

Nhưng Khương Mộ Vân một lòng muốn có hai đứa con, vậy là cô tìm đủ loại cách nhưng chưa lần nào thành công, thế là cô chỉ còn cách chiêu bẩn, cô lén chọc thủng bao cao su, cuối cùng lại có thêm một bé nữa.

Hai năm rưỡi sau, Khương Tiểu Mộ ra đời.

Bé trai Tiểu Hướng cùng họ với bố, còn bé gái Tiểu Mộ cùng họ với mẹ, một nam một nữ, sớm tối bên nhau.

Vài năm sau, vào một ngày xuân đầy nắng, một nhà sáu người bao gồm thím Trương chú Vương có một buổi dã ngoại trong sân lớn biệt thự.

Khương Mộ Vân vừa quay về nhà để lấy mũ chống nắng, thì hai bé con đã òa khóc, thấy Khương Mộ Vân trở về lập tức chạy đến với đôi chân ngắn cũn, mỗi người ôm một bên chân, bắt đầu lên án tố cáo Mạnh Triều Huy.

Tiểu Mộ mới hơn ba tuổi, đã có thể nói lưu loát: “Mẹ ơi, huhuhu, bố là người xấu, bố, bố quá đáng lắm!”

Khương Mộ Vân ngồi xổm xuống dịu dàng sờ đầu nhỏ bé: “Bố con quá đáng như thế nào hả?”

“Con muốn để mẹ làm cô dâu của con, nhưng bố không cho, huhuhu, bố xấu quá!” Tiểu Mộ hơi bĩu môi, bé giận lắm.

Tiểu Triều đã năm tuổi, không chỉ nói rõ ràng mà còn vô cùng logic, giọng bé vang lên: “Tiểu Mộ, em ấy là con gái, mẹ cũng là con gái, nên mẹ sẽ không thể trở thành cô dâu của em ấy được. Nhưng mà con là con trai, mẹ có thể trở thành cô dâu của con mà bố lại không cho. Bố nói mẹ là cô dâu của bố rồi nên không thể làm cô dâu của con.”

Khương Mộ Vân bật cười, Diệp Trân Ny, Diêu Tinh Tinh cũng cười.

Mạnh Triều Huy mong chờ nhìn cô, cặp mắt đào hoa ầng ậng nước, trông cực kỳ ấm ức.

Khương Mộ Vân từ xa đã nhìn thấy anh, cong môi cười ngọt ngào, mỗi tay ôm một bé: “Bố các con nói đúng mà, mẹ đã là cô dâu của bố rồi, không thể làm cô dâu của mấy đứa nữa. Điều hạnh phúc nhất cả đời mẹ là làm cô dâu của bố con, mấy đứa có muốn mẹ hạnh phúc không?”

Hai bé gật đầu lia lịa.

Tiểu Mộ bảo: “Thế thì thôi bọn con không muốn tranh cô dâu với bố nữa.”

Tiểu Triều nói: “Bọn con muốn mẹ hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc!”

Khương Mộ Vân hôn một cái thật mạnh lên từng cái má phúng phính của hai bé: “Cảm ơn hai bảo bối của mẹ nha, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì mẹ sẽ mãi mãi hạnh phúc!”

Hai bé gật đầu hiểu ý, sau đó chạy về phía Mạnh Triều Huy, vô cùng vui vẻ nói với anh: “Bố ơi mẹ là cô dâu của bố, mãi mãi là cô dâu của bố!”

Mạnh Triều Huy dang tay về phía hai bé, hai bé thi nhau nhào tới.

Mỗi tay Mạnh Triều Huy ôm một bé, bế hai bé đi vòng quanh bãi cỏ.

Hai bé hét lên: “Bố ơi, quay nhanh hơn đi, quanh nhanh hơn đi!”

Tiếng cười khúc khích của họ giống như làn gió lay động chiếc chuông gió, trong sáng vui vẻ, non nớt vô tư.

Trời quang mây trắng, gió xuân dịu dàng, hoa phượng tím nở rộ, cành vươn thẳng, những cánh hoa khẽ đung đưa, ngâm xướng khúc thư tình ngày xuân.

Khương Mộ Vân nhìn bọn họ cười đùa, đôi mắt trăng liềm cong lên, cũng cười hạnh phúc.

May mắn biết bao khi em được gặp anh, ở cạnh anh, sớm sớm chiều chiều, bên nhau trọn đời.

_

Đôi lời tác giả: Bài hát mà Triều Triều hát là bài 《 Năm mươi năm sau 》do tui cải biên lại.

Đôi lời của iem: Mọi thứ đều ổn trừ chuyện tình yêu giữa Diệp Trân Ny và Khương Nhuận Sinh =)) đọc xong ngoại truyện chỉ thấy buồn cho chuyện tình của họ, yêu nhau đến thế mà lại âm dương cách biệt, tiếc hơn là hai người còn chưa kịp cởi bỏ khúc mắc thẳng thắn nói chuyện với nhau. Chuyện tình họ đẹp mà cũng tàn nhẫn quá, một kẻ ôm tâm hồn lãng mạn với một một kẻ thực tế đến tàn nhẫn; cũng buồn cho người em chưa chào đời của Khương Mộ Vân nữa. Buồn cho Tân Thần nữa =)))

Tái bút: 10.237 chữ dài ỉa =))))))))))

Tái bút lần 2: Giới thiệu chuyện cho tác giả:

Câu chiện tiếp theo 《 Sao lại không chịu thích tui 》, kể về tình yêu thầm kín từ hai phía, lâu ngày xa cách mới gặp lại, lần nữa viết lên một câu chuyện đẹp. Dự kiến ra mắt vào tháng 3 năm 2022 =))

1, Năm mười lăm tuổi, Liễu Thanh mới gặp được Tạ Vân, cậu thiếu niên kia giống hệt với cái tên của mình, nồng nhiệt chói mắt. Tóc đen với hàng lông mày anh tuấn, lúc cười rộ lên thì lại trông rất tùy tiện kiêu ngạo, cậu thường ngoắc ngoắc tay bảo: “Ném bóng qua đây nào.”

Năm mười bảy, cậu chuyển đến lớp cô, là người khiến toàn bộ nữ sinh đỏ mặt nóng tai khi nhắc đến. Nhưng cậu lại luôn lảng vảng bên cạnh cô, là người ôm cô khi cô gặp vấn đề: “Liễu Thanh Thanh, đừng khóc nữa tôi giúp cậu nhé.”

Thế giới u tối của Liễu Thanh cuối cùng cũng có một tia sáng, mãi cho đến khi cô nghe được câu nói của cậu: “Tôi sẽ không thích cậu ấy, chẳng qua là tôi thấy cậu ấy tội nghiệp thôi.”

Ngày hôm sau, Tạ Vân nhiệt liệt tỏ tình với cô trong ngày đông lạnh giá, còn cô hung hăng giội nước đá vào mặt cậu.

2, Mười năm sau, với tư cách là ngôi sao đang nổi tiếng, Tạ Vân đã kể chuyện hồi anh tỏ tình bị dội nước trong phỏng vấn. Khi được hỏi anh sẽ làm gì khi cô gái đó muốn quay lại? Anh cười thản nhiên: “Không quay lại với người cũ, ai quay lại người đó là chó.”

Khi gặp lại, Liễu Thanh chấp nhận buổi xem mắt của gia đình, cô gặp người ta đúng ba lần liền quyết định kết hôn, nhưng lại bị Tạ Vân ôm từ phía sau: “Liễu Thanh Thanh, tôi vẫn thích em lắm! Em không được kết hôn với người khác!”

Liễu Thanh: “Không phải anh bảo không quay lại với người cũ sao?” Tạ Vân ghé vào tai cô làm một câu: “Gâu~”

Liễu Thanh: “…”

3, Trong một lần cứu giúp người bệnh, Tạ Vân xả thân cứu người bị thương, cả người toàn là máu, anh ngã vào lòng Liễu Thanh.

Người lạnh lùng trầm ổn nhìn nhiều chuyện sinh tử như Liễu Thanh lại khóc như mưa: “Tạ Vân, anh phải kiên trì đấy, chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ đồng ý hết.”

Tạ Vân mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Đồng ý với tôi cái gì?” Liễu Thanh: “Làm bạn gái của anh.”

Tạ Vân môi cười vui: “Tôi không muốn em làm bạn gái tôi, tôi muốn em kết hôn với tôi.” Liễu Thanh: “Được, kết hôn hết.”

Tạ Vân: “Không được đổi ý.” Liễu Thanh: “Quyết không đổi ý.”

Tới bệnh viện rồi mới biết máu trên áo anh là của người khác.

Liễu Thanh: “…”

Nam minh tinh bề ngoài đẹp trai phóng túng, bên trong dịu dàng thâm tình X nữ bác sĩ vẻ ngoài yếu ớt kiều mị bên trong lạnh lùng cứng rắn.

Tái bút lần 3: Ừm thì tháng 8 năm 2023 sẽ beta lại:Đ

– Xong ngoại truyện –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi