Đường Thận rầu rĩ: “Cảm ơn sư huynh đã cho đệ đi nhờ.”
Vương Trăn: “Có gì to tát đâu.”
Không gian trong kiệu bất giác trở nên yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Đường Thận lên tiếng trước: “Lần nay sư huynh về Kim Lăng lâu thế, phải chăng có việc khẩn phát sinh?”
Mấy ngày đầu quả thật Đường Thận tưởng Vương Trăn giận cậu nên mới về Kim Lăng để lánh mặt. Nhưng tầm năm, sáu ngày sau thì cậu nghĩ thông, Vương Trăn hiển nhiên không thể rời kinh đơn giản như thế được. Vương Tử Phong về Kim Lăng là chuyện bình thường, nhưng chàng không đời nào đi một mạch mười ngày chỉ vì chuyện tình cảm.
Vương Trăn liếc Đường Thận, đã bao giờ chàng thôi say mê dáng vẻ vừa thông minh lại vừa thận trọng của cậu đâu? Chàng đáp bằng một cái tên: “Ngân khế trang bộ Binh Cô Tô.”
Đường Thận ngỡ ngàng: “Hóa ra sư huynh về Kim Lăng vì chuyện đó ư?”
Vương Trăn hỏi ngược lại: “Không phải vì chuyện ấy thì còn vì chuyện gì?”
Đường Thận im bặt.
Cậu cứ tưởng Vương Trăn tức giận về Kim Lăng vì những gì cậu nói. Giờ xem ra, chuyện chẳng hề liên quan đến cậu. Vương Trăn đã có ý định về Kim Lăng từ đầu, chàng mượn cớ về quê thăm nhà để bí mật hành động, đó mới thực sự là mục đích của chàng.
Cảm giác chua chát vọt lên, nghẹn ứ trong ngực cậu. Biết Vương Trăn không về quê vì giận mình, Đường Thận thở phào nhẹ nhõm. Nhưng huynh ấy không bỏ đi vì mình, vậy trong suốt mười ngày vắng huynh ấy, mình ở Thịnh Kinh nhung nhớ, nghĩ ngợi miên man là sao đây? Và, có thật là Vương Tử Phong… chẳng mảy may bận lòng chuyện mười ngày trước không?
Lòng Đường Thận rối như tơ vò, bao nhiêu tâm tư tình cảm chỉ chực tuôn trào trên môi, vậy mà cậu chẳng cất nổi thành lời.
Vương Trăn xốc màn kiệu: “Hình như đến Thái Kỳ trai rồi này.”
Đường Thận: “Dạ?”
“Nhớ hồi năm năm trước tiểu sư đệ mới đến Thịnh Kinh, ta hay mua bánh ngọt Thái Kỳ trai cho đệ. Hồi đó đệ mới lớn có ngần này, hẵng còn con nít.” Vương Trăn dành cho Đường Thận cái nhìn thật dịu dàng. Trong ánh mắt chàng, niềm ái mộ đã nhường chỗ cho sự bao dung và xúc động. Chàng sai phu kiệu: “Đi mua ít bánh ngọt về đây.”
Cỗ kiệu dừng lại, phu kiệu nhanh nhẹn mua một gói bánh ngọt nóng hổi dâng lên Vương Trăn.
Vương Trăn: “Tiểu sư đệ vẫn thích ăn bánh ngọt chứ?”
Đường Thận đáp theo bản năng: “Thật ra đệ chẳng thích ăn bánh ngọt bao giờ.”
Vương Trăn sửng sốt: “Thế à… Hồi đó ta thấy tiểu sư đệ nhận rất nhiều, cứ tưởng rằng đệ thích.” Chàng đóng gói bánh lại, cười khẽ: “Ra vậy, chẳng qua là bởi ta cho. Được người lớn cho nên không dám khước từ, tiểu sư đệ đành phải ăn hết lần này đến lần khác nhỉ?”
Đường Thận tròn mắt, cậu bỗng nhận ra mình lại lỡ lời rồi.
Người khác nghe Đường Thận nói thế chắc sẽ chẳng nghĩ ngợi nhiều, còn Vương Trăn lại hiểu rằng hồi xưa, Đường Thận nhận hết bánh ngọt chàng đưa chẳng qua vì muốn làm vui lòng chàng, không dám từ chối ý tốt. Giờ Vương Trăn muốn giữ thể diện cho Đường Thận nên mới nói giảm thành vì “người lớn cho”.
Vương Trăn cất bánh ngọt vào ngăn ngầm trên kiệu, nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện nữa.
Ngoài cửa sổ, tuyết càng lúc càng dày, chẳng hiểu vì sao, tốc độ của phu kiệu cũng lề rề hơn hẳn so với bình thường.
Lòng Đường Thận bồn chồn lo âu, cuối cùng, cậu không kiềm chế nổi nữa, bèn cất tiếng gọi: “Sư huynh à…”
Vương Trăn dường như không nghe thấy.
“Sư huynh ơi…”
Vương Trăn vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Đường Thận nghiến răng: “Tử Phong sư huynh!”
Vương Trăn mở choàng mắt, ngạc nhiên nhìn cậu: “Gì thế?”
Đường Thận: “Huynh vẫn còn giận đệ.”
Vương Trăn tròn mắt ngạc nhiên: “Ta giận đệ bao giờ?”
Đường Thận: “… Không giận thật ư?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Cỗ kiệu tiếp tục tiến về phía trước, đang đi thì xóc một cái, mu bàn tay hai người tình cờ đụng vào nhau. Nhiệt độ cơ thể Đường Thận xưa nay vẫn khá cao, trong khi tay Vương Tử Phong thì hơi lạnh. Khi da thịt chạm nhau, Đường Thận ngây người, cậu chưa kịp phản ứng, Vương Trăn đã lặng lẽ dịch tay ra chỗ khác.
Bỗng chốc, trái tim Đường Thận như chìm vào hố băng, cậu có cảm giác một thùng nước lạnh căm vừa dội xuống đỉnh đầu cậu giữa trời đông giá buốt, rét cóng cả người.
Đường Thận thảng thốt nhận ra, sau khi trở về từ Kim Lăng, sư huynh thay đổi mất rồi. Sư huynh… hình như không thích cậu nữa.
Từng phân cảnh kí ức vụt lên trước mắt cậu.
Năm năm trước, lần đầu gặp gỡ bên ao sen, cậu khéo mồm khéo miệng dùng hết sức mình tiếp cận chàng, chỉ để lưu lại một ấn tượng khó phai.
Kể từ đó, chính chàng dẫn cậu đi từng bước vào bể quan trường sâu hun hút, thay cậu phạt bỏ mọi chông gai dọc đường.
Huynh ấy là Vương Tử Phong kia mà, làm sao huynh ấy không biết mình vẫn lợi dụng huynh ấy chứ!
Huynh ấy đã biết từ sớm rồi.
Thoạt đầu, cậu cố gắng bám lấy chàng vì cậu cần bàn đạp, cậu muốn mượn sức chàng để một bước lên trời. Nhưng người tính chẳng bằng trời tính, cậu kính trọng sư huynh, ngưỡng mộ sư huynh, cậu không thể sống cạn tàu ráo máng. Thế là cậu bắt đầu thật tâm xem chàng như người huynh trưởng, như người chí hữu của bản thân.
Người thương cậu nhất trên đời này, ngoài Vương Tử Phong ra thì còn có thể là ai?
Trên lầu Hư Cực, chàng vấn lòng cậu: “Đồng môn là bằng, đồng chí là hữu.”
Tại thành Thứ Châu, chàng không quản đường xa cực nhọc, vòng tay ôm cậu vào lòng, cứu cậu khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.
Vương Tử Phong từng say mê một bức tranh. Chàng coi nó như báu vật mà nâng niu trân trọng, không tài nào xa lìa. Tuy vậy suốt bao năm qua, chàng chưa từng hạ quyết tâm định đoạt số phận bức tranh ấy. Khi đó, Đường Thận chỉ nghĩ sư huynh của mình có bí mật. Giờ đây rốt cuộc cậu đã sáng tỏ, bức tranh kia chính là cậu, mà người yêu tranh thì chính là Vương Trăn.
Vương Trăn đem lòng yêu cậu đã lâu, nhưng nẻo đường này nhọc nhằn quá, chàng không nỡ bắt cậu nếm trải cùng mình, thế nên chàng cứ gắng nhịn trong thầm lặng chứ không bao giờ thể hiện ra.
Vì mình mà huynh ấy phải dằn lòng suốt ngần ấy năm. Mình đã không làm được gì thì chớ, lại còn hết lần này đến lần khác làm huynh ấy tổn thương.
Huynh ấy hỏi mình: Em có thấy tấm chân tình của ta không?
Hai mắt Đường Thận bỗng cay sè.
Cậu đã thấy từ lâu lắm rồi mà. Năm năm qua, dẫu ngày hay đêm, từng phút từng giây, cậu vẫn luôn thấy tấm chân tình Vương Tử Phong dành trọn cho cậu!
“Sư huynh…”
Vương Trăn nhắm mắt y như cũ, không hề trả lời.
Đường Thận nóng ruột hô lên: “Sư huynh!”
Vương Trăn định bụng nghe gọi thêm tiếng nữa thì mở mắt liền. Có câu một vừa hai phải, đùa dai quá chỉ tổ phản tác dụng, phen này còn phải ủ mưu dần dần.
Đường Thận sẽ sàng gọi: “Vương Tử Phong…”
Vương Trăn hơi bất ngờ, chàng nhận ra hình như trò đùa này đi quá xa rồi. Chàng đang định mở mắt, thì bỗng dưng có luồng nhiệt nóng hổi áp lên má. Đến giờ phút này còn mưu mẹo nào mà ủ? Vương Trăn mở bừng mắt. Đường Thận bối rối không dám nhìn chàng, môi cậu mím chặt, ngón tay rụt hết vào trong ống tay áo.
Thật ra ngay lúc đặt môi hôn, Đường Thận đã hối hận rồi.
Nếu đúng là Vương Trăn không thích cậu thì hành động này chỉ tổ khiến mối quan hệ giữa hai người hỏng bét.
Quả nhiên, sau cái hôn, Vương Trăn không hề tỏ ra vui sướng. Chàng nhìn cậu mà tuyệt nhiên không bộc lộ chút cảm xúc nào. Trước ánh mắt của chàng, trống ngực Đường Thận đập thình thịch, cậu cắn răng, phân trần: “Sư huynh đừng để bụng, tại đệ đường đột. Đệ cũng… đệ cũng không ngờ. Xin sư huynh chớ bận lòng.”
“Ta không nên bận lòng ư?”
Đường Thận: “Vâng, xin sư huynh đừng tức giận…”
Vương Trăn bỗng bật cười, chàng nhẹ nhõm thốt lên: “Ta mà lại không nên bận lòng? Không bận lòng kiểu gì mới được đây!”
“Đường Cảnh Tắc, em là của ta rồi nhé.”
Đường Thận kinh ngạc ngẩng lên nhìn Vương Trăn. Cậu chưa kịp thấy rõ, một nụ hôn cháy bỏng đã sà tới, lấp kín hết thảy ngôn từ.
Dường như mọi thứ đã được an bài sẵn như nó vốn thế, Vương Trăn mơn man bờ môi Đường Thận, hôn thật nâng niu. Chàng hôn như thể đó là lẽ đương nhiên, là đạo lí đất trời không di dịch được, tự nhiên và nhuần nhuyễn đến ngỡ ngàng. Đường Thận được hôn mà ngay đơ cả người, chẳng biết phải làm gì nữa.
Rất lâu sau, Vương Trăn mới thả Đường Thận ra, ngón tay chàng không thôi mân mê bờ môi cậu.
“Ta mừng quá.”
Đường Thận há hốc miệng, không nói được chữ nào.
Vương Trăn thành tâm thổ lộ: “Vốn dĩ ta đã thôi mong mỏi, đã thôi ước ao xa vời. Có ngờ đâu bỗng dưng em lại nói thế, làm thế… Cảnh Tắc à, em bảo ta phải kìm lòng bằng cách nào đây? Thật đấy, ta không kìm nổi lòng mình đâu.” Dứt câu, chàng liền cúi đầu hôn cậu tiếp, nhưng có bàn tay đã ngăn chàng lại ngay tức thì.
Vương Trăn ngẩn người, tiện môi thơm chụt vào lòng bàn tay Đường Thận, hếch mắt: “Sao?”
Cơn sốc đã qua, bộ não thông thái của Đường Thận cuối cùng cũng vận hành trở lại.
Rõ ràng mình mới nói mỗi một câu mà Vương Tử Phong đã phản ứng như vậy, hoàn toàn không để mình có cơ hội bắt bẻ. Đó đâu phải phản ứng của người hết thích mình? Cái thái độ hờ hững lạnh tanh vừa nãy đâu?
Đường Thận hơi ngứa miệng rồi đấy. Cậu nghiến răng nghiến lợi lườm chàng, hỏi: “Sư huynh này, tự dưng ta có một thắc mắc nho nhỏ, huynh vui lòng giải đáp hộ ta chứ?”
Vương Trăn: “Ồ, thắc mắc gì?”
“Sao hôm nay sư huynh thờ ơ với ta thế hả?”
Vương Trăn ngạc nhiên: “Thờ ơ ư? Làm gì có, sao tiểu sư đệ lại nói vậy?”
Đường Thận: “…”
“Sư huynh vừa mới bảo, vốn dĩ huynh đã thôi mong mỏi, không định bàn lại…” Đường Thận ngập ngừng một thoáng mới nói tiếp, “Không định bàn lại chuyện ấy với ta nữa kia mà.”
Vương Trăn thở dài, ánh mắt chàng thiết tha: “Đúng thế, chỉ là ta không ngờ rằng tiểu sư đệ cũng phải lòng ta đấy thôi.”
Đường Thận: “…”
Đường Thận: “Vậy ta hỏi một câu nữa, sư huynh bảo hôm nay tuyết rất to, vì tiện đường nên huynh mới ghé qua cho ta đi nhờ đúng không?”
Vương Trăn mỉm cười, nhìn Đường Thận không chớp mắt, chừng như chàng đã biết Đường Thận định nói gì tiếp, nhưng chàng không quan tâm, chỉ dịu dàng “Ừ” một tiếng.
Đường Thận tức tối: “Huynh tiện đường đâu ra? Chắc sư huynh không biết, trước khi gặp huynh, ta vừa mới từ nha môn bộ Hộ về. Quan sai bộ Hộ bảo huynh vào cung đó! Huynh tiện đường, huynh tiện đường chỗ nào? Tiện đường kiểu gì từ hoàng cung đến Ngự sử đài cho ta đi nhờ hả?”
Vương Trăn ngạc nhiên và sung sướng quá đỗi: “Tiểu sư đệ đến nha môn bộ Hộ à? Tìm ta đúng không?”
Đường Thận: “…”
Đường Thận thẹn quá, cáu um: “Vương Tử Phong!!!”
Vương Trăn ôm chầm lấy cậu, cười phá lên, chẳng còn xíu tác phong tự tại văn nhã nào của công tử thế gia. Trên gương mặt chàng dâng tràn niềm hạnh phúc, một niềm hạnh phúc không gì kìm giữ nổi. Tiếc thay, niềm vui sướng của Vương đại nhân chẳng thể kéo dài mãi, kiệu đi chậm mấy, chung quy cũng đến điểm dừng.
Đường Thận cựa mình ra khỏi vòng tay chàng ngay tức thì, thoăn thoắt xuống kiệu đi về nhà. Mới đi được một bước đã nghe tiếng Vương Trăn gọi theo từ đằng sau: “Tiểu sư đệ.”
Đường Thận quay lại, Vương Trăn vén màn kiệu lên, cười với cậu âu yếm.
“Đóa thược dược ta tặng em, em có thấy không?”
Đường Thận ngây người.
Dòng sông Vị với sông Trăn, thủy triều vào khoảng mùa xuân dẫy đầy. Khắp vùng con gái con trai, hoa lan mới bẻ cầm tay trao lời…
Chắc là vui thú mênh mông, rủ nhau sánh bước đi chung hai người…
Lại nhân dịp ấy vui cười, tặng nàng thược dược ghi lời ái ân.
Vương Trăn cười phởn phơ, lần này chàng không phải sợ cậu biết nữa, nói thẳng với phu kiệu ngay trước mặt Đường Thận: “Không cần đi chậm như hồi nãy đâu, cứ đi như bình thường ấy.”
Phu kiệu: “Vâng.”
Đường Thận: “…”
Thế là một mình Vương Tử Phong ung dung lướt đi, Đường Thận ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về nhà. Một canh giờ sau, Đường Thận ngẩng mặt lên trời thở dài: “Vương Tử Phong ơi là Vương Tử Phong, thế quái nào mà ta lại tin trò xí gạt của huynh chứ!
Và thế là Đường đại nhân đã dùng trải nghiệm của bản thân để chứng minh cho toàn thể quần chúng nhân dân một chân lý: Cứ hễ Vương Tử Phong nói thì đến cái dấu chấm câu cũng cấm được tin!
Hay hay hay