SƠN HÀ CHẨM

Tất cả mọi người không dám tiến lên, nhanh chóng đi bẩm báo với Cố Sở Sinh.
 
Vệ Uẩn đợi một hồi thì trông thấy Cố Sở Sinh từ hành lang bên ngoài dẫn người đi tới. Hắn ta mặc quan phục màu đỏ thẫm, rõ ràng là vừa mới hạ triều không lâu, hắn ta dẫn người tới trước mặt Vệ Uẩn, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, khom mình hành lễ nói: “Không biết Vệ đại nhân đến Cố phủ ta để làm gì?”
 
“Mẫu thân ngươi đến Vệ phủ ta cầu thân, ngươi biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vệ Uẩn chuyển ánh mắt từ trên bảng hiệu qua, nhìn về phía Cố Sở Sinh. Vẻ mặt Cố Sở Sinh thản nhiên: “Biết.”
 
“Ta nhớ tẩu tẩu ta đã từng từ chối ngươi.”
 
“Nàng cũng đã đồng ý với ta.”
 
Cố Sở Sinh nhìn thẳng vào Vệ Uẩn: “Lúc ngươi không có ở đây, là ta che chở cho nàng, che chở cho Vệ phủ.”
 
“Ngươi che chở?” Vệ Uẩn trào phúng lên tiếng: “Ngươi và Triệu Nguyệt cấu kết với nhau làm việc xấu, hãm hại Vệ phủ rơi vào mức nguy nan, quay đầu lại thì trợ giúp, còn muốn Vệ phủ ta mang ơn?”
 
“Hầu gia quá coi trọng ta rồi.” Cố Sở Sinh xua xua tay, để tất cả người bên cạnh đều lui ra, hắn ta đi đến trước bàn, ngồi ngay ngắn, đưa tay châm trà cho mình: “Mâu thuẫn của Vệ phủ và bệ hạ không phải do ta tạo thành, Vệ phủ rơi vào nguy nan cũng là chuyện sớm muộn, Cố mỗ chẳng qua là một thần tử, có thể nào dựa vào sức một người đã khiến bệ hạ muốn diệt Trấn Quốc Hầu phủ lớn như ngươi?”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh giương mắt, bình tĩnh nói: “Không bằng Hầu gia ngồi xuống trước, ta và ngươi trao đổi cẩn thận.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn im lặng một lát, trong lòng hắn biết rõ Cố Sở Sinh muốn làm gì, hắn ngồi vào trước bàn, để Cố Sở Sinh rót trà cho hắn. Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Hầu gia có biết vì sao đêm qua lại có cục diện như vậy không?”
 
“Ngươi nói đi.”
 
“Mấy ngày trước, ta cầu hôn Vệ Đại phu nhân với bệ hạ, bệ hạ đồng ý. Rõ ràng là ngươi sắp trở về, đêm qua hắn lại làm ra một màn như vậy, ngươi nghĩ xem, nếu như chuyện này thành thì sẽ có kết quả gì?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Sở Sinh: “Ta sẽ giết ngươi.”
 
Cố Sở Sinh cười: “Đúng vậy. Nếu như đêm qua chuyện thành thì với tính tình của Vệ Uẩn ngươi, sao ngươi có thể cho phép sự nhục nhã như vậy được? Ta dây dưa với Đại phu nhân, một lòng cầu hôn không sai, nhưng nếu như dùng thủ đoạn hủy đi một đời người như vậy, đó chính là ti tiện đến cực điểm.”
 
Cố Sở Sinh nói, trong mắt cũng có ý lạnh. Hắn ta phủi ống tay áo, hất tay áo dài ra, rũ lông mày xuống gảy lá trà vào trong hồ, bình tĩnh nói: “Bây giờ Triệu Nguyệt muốn đối phó với ngươi, hắn sợ ta phản nên có thủ đoạn như vậy. Ta muốn cưới Đại phu nhân là thật lòng, Hầu gia, cả đời này ta không cầu cái gì khác,” Trong giọng nói của Cố Sở Sinh mang theo chút rung động: “Chỉ cầu Đại phu nhân. Năm đó ta đã bỏ lỡ nàng, nguyện ý dùng cả đời để bù đắp, Hầu gia, ta biết ngươi cũng có ý với nàng, thế nhưng giang sơn và mỹ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi không phân rõ sao?”
 

Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta biết bây giờ Hầu gia về Kinh là muốn làm gì, cũng biết Hầu gia có ý phát động, bây giờ ta là thân tín của Triệu Nguyệt, vào Nội các cũng là kết cục đã định, ta nguyện lấy đầu trên cổ Triệu Nguyệt để đổi mối hôn sự này với Hầu gia.”
 
Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn nhàn nhạt uống trà, Cố Sở Sinh trầm giọng xuống: “Hầu gia, người làm việc lớn, phải bỏ được.”
 
“Vậy còn ngươi?”
 
Vệ Uẩn trực tiếp hỏi lại, Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ta thế nào?”
 
“Ta muốn thành đại sự, ngươi không muốn?”
 
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh ngẩn người, đời trước khi địa vị cực cao, cảnh tượng dắt ấu đế đi lên trên tế đàn, vạn dân triều bái lơ lửng mà qua trước mắt, hắn ta cười khẽ rồi rũ mắt lắc đầu.
 
“Ta không cần.”
 
“Cuộc đời ta, đi đến vị trí hôm nay chỉ là vì Đại phu nhân. Năm đó Hầu gia chê ta thân phận thấp, thế là ta đi đến vị trí Nội các bây giờ, bây giờ Hầu gia muốn đầu của Triệu Nguyệt, ta cũng nguyện ý mang tới cho Hầu gia. Mọi hành động việc làm, chỉ cầu một người.”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh lùi về sau một bước, hắn ta khom người xuống, hành đại lễ: “Mong rằng Hầu gia thương xót chân tình của ta.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
 
“Cố Sở Sinh, ngươi quá xem thường ta rồi.” Cố Sở Sinh có chút nghi hoặc, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên mặc áo trắng đội kim quan trước mặt.
 
Hắn của hôm nay và Vệ Uẩn đời trước có sự chênh lệch quá lớn, đời trước lúc Vệ Uẩn mười chín tuổi, hắn luôn một thân áo đen, hông đeo trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, một thân sát khí lan tràn ở cung đình.
 
Mà Vệ Uẩn bây giờ là áo trắng tay áo dài, kim quan khảm châu, trong lúc giơ tay nhấc chân kèm theo một loại cao quý trang nghiêm lắng đọng của thế gia danh môn trăm năm. Hắn sống dưới ánh mặt trời, thẳng thắn vô tư, tự có gánh vác của nam nhi.
 
“Thù của ta và Triệu Nguyệt, tự ta sẽ báo, đầu trên cổ hắn, chính ta sẽ lấy. Cố Sở Sinh, ta xưa nay không nghĩ tới việc muốn thiên hạ này, muốn giang sơn cửu đỉnh này. Chỉ là hai nhà Lý Triệu của hắn giết cả nhà ta dồn ép không tha, ta mới đi đến hôm nay.”
“Thứ ta muốn không phải là vinh quang trèo lên hoàng vị,” Vệ Uẩn để chén trà xuống, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Thứ ta muốn là thiên hạ thái bình.”
 
“Vậy thì có gì khác nhau!”
 
Cố Sở Sinh lạnh lùng lên tiếng: “Chung quy là muốn đi đến vị trí đó thì đi con đường tốt nhất không tốt sao?”
 

“Tốt,” Vệ Uẩn quả quyết đáp lời, giương mắt nhìn hắn ta: “Nhưng con đường đó chỉ có thể là ta đi, không có đạo lý để người không liên quan đến đổi lấy. Huống chi, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, nếu ngay cả người nhà mà ta cũng không bảo vệ được thì ta lại có thể bình thiên hạ cái gì?”
 
Nói xong, Vệ Uẩn đứng dậy, cúi đầu nhìn Cố Sở Sinh, hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta đến chính là muốn nói cho ngươi biết, Sở Du nàng ấy đã bước vào Vệ gia ta thì sống là người Vệ gia, chết là quỷ Vệ gia, ngươi hãy tiêu trừ những tâm tư vô sỉ kia của ngươi đi, lần sau nếu như còn đến dây dưa,” Cảm giác áp bách trong giọng nói của Vệ Uẩn bỗng nhiên xuất hiện: “Việt này tuyệt đối không tốt rồi.”
 
Nói xong, Vệ Uẩn xoay người rời đi, Cố Sở Sinh ngồi sau lưng hắn, cười lạnh thành tiếng.
 
“Ca ca của ngươi đều đã chết rồi, nàng ấy tính là người của ai? Vệ gia ngươi còn thật sự muốn vây nhốt nàng ấy cả đời hay sao?”
 
Vệ Uẩn dừng bước lại, một lát sau, hắn chậm rãi xoay đầu lại, vẻ mặt trấn định, kiên định mà rõ ràng mở miệng nói từng câu từng chữ: “Người của Vệ Uẩn ta.”
 
“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh bỗng nhiên đứng dậy: “Ngươi cái đồ điên cuồng làm tổn hại nhân luân này!”
 
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn rất không thèm để ý mà cười: “Vậy thì thế nào?”
 
“Ta thích nàng, ta ái mộ nàng, ta đối với nàng ngày nghĩ đêm nhớ như si như cuồng. Năm đó ngươi nói với ta là ta nhỏ tuổi, không hiểu rõ mọi mong muốn chân chính trong lòng mình, bây giờ đã qua bốn năm, ta đã nhìn khắp đại giang Nam Bắc này, Cố Sở Sinh,” Vệ Uẩn kiên định lên tiếng: “Ta chỉ thích nàng ấy.”
 
“Nàng là trưởng tẩu của ngươi!”
 
Giọng nói của Cố Sở Sinh mang theo ý rung động: “Nếu như người còn có chút để ý đến thanh danh của nàng, coi như ta cầu xin ngươi, đừng làm chuyện như vậy. Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi hà tất…”
 
“Câu nói này, sao ngươi không hỏi chính ngươi?”
 
Giọng nói Vệ Uẩn bình thản: “Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều không kể xiết, ngươi lại hà tất phải như vậy?”
 
Cố Sở Sinh lại không nói ra lời, Vệ Uẩn lẳng lặng chờ một lát, không đợi hắn ta lên tiếng nữa, hắn nhàn nhạt nói: “Nếu không có việc khác, Vệ mỗ cáo từ. Đợi ngày ta thành thân, còn mời Cố đại nhân vui lòng đến dự.”
 
Nói xong, Vệ Uẩn xoay người rời đi. Không có ai cản hắn, hắn một người bình tĩnh hồi phủ, đến trước Vệ phủ, hắn ném đao trả cho thị vệ, vừa mới vào viện tử thì nhìn thấy Sở Du tiến lên đón, nàng lo lắng nói: “Ta nghe nói chàng đến Cố gia, chàng đây là đi làm gì vậy?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn trực tiếp đi vào nhà, Vãn Nguyệt bưng chậu nước lên cho Vệ Uẩn rửa tay rồi lặng yên không tiếng động mà cho hạ nhân lui xuống.
 
Sau khi Vệ Uẩn rửa tay, hắn đi về phía bàn, cầm một quả táo rồi nằm nghiêng trên giường nhỏ, tung quả táo nhìn Sở Du: “Ta đi tìm Cố Sở Sinh.”
 

“Chàng tìm hắn làm gì?”
 
Sở Du nhíu mày: “Ngày mai chàng phải đi Thuận Thiện phủ, bây giờ đừng làm bậy nữa, hôm nay đang êm đẹp, chàng đến phủ hắn làm gì?”
 
“Nàng qua đây,” Vệ Uẩn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Sở Du nhô đầu qua, Vệ Uẩn đưa mặt tới: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.”
 
Sở Du cười lạnh một tiếng, nàng không chút do dự mà quất một bàn tay tới, nhẹ nhàng đẩy mặt của Vệ Uẩn nghiêng qua: “Học được tác phong của đăng đồ tử* ở chỗ nào? Nói thì nói, không nói thì ta tự đi tra.”
 
*Dùng để miêu tả người dâm tặc háo sắc.
 
Nói xong nàng đứng dậy muốn đi, Vệ Uẩn thấy Sở Du thật sự giận rồi thì nhanh chóng giữ chặt nàng nói: “Phu nhân tốt, ta sai rồi, ta nói ngay.”
 
“Sửa lại xưng hô của chàng cho ta!”
 
Sở Du nhíu mày: “Kêu phu nhân của ai vậy?”
 
“Nàng chính là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, cái này ta cũng gọi sai rồi?”
 
Vệ Uẩn mở to mắt, vẻ mặt vô tội, Sở Du đưa tay muốn đánh hắn, lần này Vệ Uẩn nhanh tay, hắn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, ngửa đầu nhìn nàng.
 
“Phu nhân đoan trang khéo léo trước sau như một, sao ở chỗ ta lại coi trời bằng vung như vậy?”
 
Giọng nói hắn nhu hòa: “Không biết là ngoại trừ ta, phu nhân còn từng đánh những người khác giống như vậy không?”
 
“Ngoại trừ chàng, còn có ai có hành vi phóng túng không biết liêm sỉ như vậy?” Sở Du nhìn đôi mắt chứa ý cười của người này, tim nàng đập hơi nhanh, trên khuôn mặt lại ráng chống đỡ, Vệ Uẩn gật đầu, chân thành nói: “Vậy ta an tâm rồi.”
 
“Chàng đây là đạo lý gì vậy?” Sở Du không thể nhịn được cười: “Chàng bị đánh mà chàng còn đắc ý?”
 
“Đúng vậy đó,” Vệ Uẩn tựa đầu vào trên người nàng, ôm lấy eo nàng: “Chứng minh trong lòng tẩu tẩu, ta quả nhiên là có một không hai.”
 
Hắn nũng nịu như vậy cũng có một chút bóng dáng thuở nhỏ. Trong lòng Sở Du mềm nhũn, ngược lại cũng không đẩy hắn ra: “Rốt cuộc là chàng đi làm gì?”
 
“Mẫu thân Cố Sở Sinh đến cầu thân.”
 
“Ta biết.”
 
“Nói chuyện không dễ nghe, ta mắng đuổi đi rồi. Bà ta nói nàng không gả đi được, gả cho Cố Sở Sinh vốn được tính là không tệ rồi.”
 
Sở Du hơi sững sờ, nhớ tới tính tình xem con mình là đệ nhất thiên hạ của Cố mẫu, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như vậy, chàng không cần vì thế mà đánh mất phong độ.”

 
“Ta mắng bà ta xong còn không quá hả giận, ngẫm lại Cố Sở Sinh kia quấn chặt lấy nhiều năm như vậy, ta tới nhà cảnh cáo hắn, nếu còn dây dưa với nàng nữa, ta sẽ giết chết hắn.”
 
Sở Du cười khẽ, nàng cảm thấy Cố Sở Sinh của đời này có lẽ là lần đầu tiên bị người ta làm khó dễ như vậy.
 
Tay nàng vuốt tóc Vệ Uẩn, nàng ôn hòa nói: “Chàng đó, vẫn quá trẻ con.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, không biết là hắn nhớ tới cái gì mà ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói: “Tối hôm qua… còn đau không…”
 
Sở Du cũng có chút không được tự nhiên, nàng quay đầu đi: “Không sao nữa.”
 
“Ta làm không tốt…” Vệ Uẩn có chút mất tự nhiên nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”
 
Sở Du buồn bực không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Thật ra thì cũng được…”
 
Mặc dù không nhớ rõ cụ thể nhưng cảm giác thân thể không lừa người. Sở Du cảm thấy trong phòng có chút khô nóng, nàng rút người ra, quay đầu đi châm trà, nói với Vệ Uẩn: “Chàng trở về, nên làm gì thì làm đi, ta sắp xếp chuyện ngày mai một chút.”
 
Vệ Uẩn cúi đầu đáp lời, nhưng hắn ngồi hồi lâu không nhúc nhích.
 
Sở Du quay đầu lại, có chút khó hiểu: “Còn có chuyện gì?”
 
Vệ Uẩn cúi đầu, nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói: “Nàng… nàng có thể hôn ta một chút không?”
 
Sở Du cứng đờ, nàng uống trà, liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy dáng vẻ hắn chính là không hôn không đi, Sở Du cứng người đi qua, cúi đầu hôn một cái lên mặt hắn, sau đó nói: “Đi nhanh lên đi.”
 
Vừa dứt lời, nàng liền bị người ta cầm tay.
 
“Không phải kiểu này,” Vệ Uẩn có chút xấu hổ: “Là… kiểu đưa đầu lưỡi ra ấy.”
 
Sở Du ngẩn ngơ, một lát sau, nàng thấy người này đứng lên, nâng mặt nàng, có chút chột dạ nói: “Có phải là nàng không biết không?”
 
Nói xong, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, hắn nhẹ nhàng hôn nàng, khàn giọng nói: “Không biết thì ta dạy cho nàng.”
 
Một lát sau, vẻ mặt Sở Du chết lặng.
 
Chỉ kỹ thuật hôn này của chàng thì chàng muốn dạy ai vậy?!

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi