SƠN HÀ CHẨM

Vệ Uẩn mang theo ba người Sở Du, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần đi bộ đến trước Thuận Thiên phủ.
 
 Mặc trang phục lộng lẫy đi bộ, đương nhiên sẽ kinh động đến bách tính vây xem, rất nhiều bách tính không biết chuyện gì xảy ra đi theo sau lưng bọn họ, muốn biết bọn họ đi đâu.
 
“Mặc y phục như thế, là mệnh phụ nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cáo mệnh nhất phẩm!”
 
“Ta biết phu nhân kia, đây không phải là thiếu phu nhân Vệ gia năm đó quỳ gối ở cửa cung sao!”
 
“Đúng đúng đúng,” Có người đáp lời: “Bây giờ nàng ấy đã là Đại phu nhân Vệ gia. Vậy người phía trước nàng ấy là ai?”
 
“Là Vệ Hầu gia!”
 
Có người sợ hãi kêu lên: “Là tiểu Hầu gia năm đó mang năm ngàn khinh kỵ binh đến thẳng vương đình Bắc Địch!”
 
Người kia kêu lên, đám người xôn xao, nhất thời nghị luận ầm ĩ.
 
Vệ Uẩn dẫn người nhà thong dong đi về phía trước, dường như chẳng quan tâm đến âm thanh ở bên cạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết được tên của Vệ Uẩn, dòng người càng ngày càng nhiều.
 
Năm đó sau khi cả Vệ gia còn sót lại Vệ Uẩn, mặt trận một đường co lại đến Thiên Môn quan, suýt chút nữa đánh vào Hoa Kinh, bây giờ bách tính Hoa Kinh vẫn nhớ rõ, Thiên Môn quan khói lửa cuồn cuộn, bách tính tranh nhau bỏ chạy ra bên ngoài, là vị thiếu niên lang này một thân khinh kỵ binh từ bên ngoài cung mà ra, thẳng đến cửa thành Hoa Kinh, dẫn tinh binh giết tới Thiên Môn quan, sau trận chiến kịch liệt, Thiên Môn quan đã được giữ lại.
 
Mặc dù không biết sự đấu tranh trong cung vào năm đó nhưng mọi người lại biết, người bảo vệ được Thiên Môn quan là Vệ Uẩn, lúc ở tiền tuyến khổ cực chèo chống, người lấy lực lượng một người để ép lui Bắc Địch rút quân về nước cứu gấp gáp là Vệ Uẩn, sau lần đó, hắn vẫn luôn ở tiền tuyến, nhiều lần lãnh binh đi vào thủ phủ, đánh cho Đại Sở xuất hiện ưu thế tuyệt đối, người dẫn một đường thu lại đất đã mất cũng là Vệ Uẩn.

 
Sau khi Vệ gia ngã xuống, Đại Sở bấp bênh, sau khi Vệ gia đứng dậy một lần nữa mới có thể phản kích, khôi phục sự vinh quang.
 
Lúc chiến loạn, Vệ Uẩn canh giữ phía trước; lúc bách tính không có chỗ ở cố định, Vệ gia mở kho cứu tế lương thực; lúc bách tính lưu vong khắp nơi, Vệ gia lấy Từ Châu mà mình thu được cho bọn họ việc làm và nơi ở.
 
Bách tính không hiểu sự đấu tranh trong triều đình, bọn họ không biết chuyện ngươi lừa ta gạt ở tầng cao kia, thế nhưng ân tình thấy được này lại thật sự tồn tại.
 
Bách tính vui vẻ đi theo sau lưng Vệ Uẩn, thiếu niên to gan gọi tên Vệ Uẩn nói: “Tiểu Hầu gia! Tiểu Hầu gia nhận ta làm thị vệ của ngài đi!”
 
Vệ Uẩn nghe thấy bách tính gọi tên hắn, gọi tên Vệ gia, tâm niệm hắn rung động, không tự chủ được mà quay đầu nhìn thoáng qua Sở Du.
 
Ngoại trừ đánh trận, chuyện còn lại đều là do Sở Du dùng danh nghĩa của Vệ gia để làm.
 
Hắn chống đỡ Đại Sở, nàng chống đỡ Vệ gia.
 
Giữa ánh mắt nhìn nhau, cổ họng Vệ Uẩn nghẹn ngào, hắn cảm thấy mình không thẹn với mọi người, lại duy chỉ có đối với người sau lưng này, hắn bỏ ra quá ít quá ít rồi.
 
Sở Du không thể hiểu rõ sự cảm kích trong mắt hắn, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ hỏi: “Hầu gia, sao vậy?”
 
Vệ Uẩn lắc đầu, hắn bước nhanh hơn, đi về phía trước.
 
Từ Vệ gia đến Thuận Thiên phủ chỉ có lộ trình một nén nhang, lúc đến trước cửa Thuận Thiên phủ, trời vừa mới sáng, xung quanh cũng đã có người bu đầy. Hôm nay có gánh hát ở cách đó không xa dựng đài hát hí khúc miễn phí, bách tính đều sang đây xem náo nhiệt, hôm nay đã sớm có rất nhiều người.
 
Vệ Uẩn dẫn ba nữ nhân dừng lại trước Thuận Thiên phủ, trước Thuận Thiên phủ có một cái trống lớn đứng thẳng, trống to kia vốn để dùng cho bách tính minh oan, chỉ có bản án vốn nên quản lý vượt ra khỏi năng lực cai quản, hoặc là án oan lớn quan trọng mới có thể gõ vào mặt trống này.
 
Vì không để cho bách tính tùy ý gõ trống, một khi Thuận Thiên phủ thụ lý thì người gõ trống phải đi qua tấm đinh trước, sau đó mới mở công đường thẩm án. Cho nên có rất ít người đến nơi này báo án.

 
Giờ phút này Vệ Uẩn đi lên phía trước, bách tính vây xem đều không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, xì xào bàn tán nói: “Là vụ án gì mà cần Vệ tiểu Hầu gia tới đây đánh trống?”
 
“Chẳng lẽ là vị vụ án Bạch Đế cốc năm đó sao?”
 
“Không phải năm đó đã làm sáng tỏ là khuyết điểm của tiền Thái tử sao, còn có oan gì mà nói rõ?”
 
Bách tính đang nói chuyện, dùi trống bỗng nhiên đánh lên mặt trống, tiếng trống vừa trầm lại ổn, vang vọng phủ nha của Thuận Thiên phủ.
 
“Vệ Uẩn của Trấn Quốc Hầu phủ,” Vệ Uẩn cất giọng mở miệng: “Đến Thuận Thiên phủ, cầu một công đạo!”
 
Tiếng trống không nhanh không chậm, một cái lại một cái, nghe thấy tiếng trống này, tất cả mọi người im lặng. Mặt trời từ ngọn núi bên cạnh từng chút từng chút mọc lên, ánh sáng từng tấc từng tấc chiếu vào trong thành. Ánh sáng kia lặng yên không tiếng động mà đến trong tiếng trống, bao phủ bách tính và hoàng thành này.
 
Người càng tụ tập càng nhiều, mà bên trong Thuận Thiên phủ thì không có ai dám đi mở cửa.
 
Thuận Thiên phủ doãn ở nội đường đi tới đi lui, lo lắng nói: “Vệ Uẩn này bây giờ có thân phận gì, ta có thân phận gì? Người hắn muốn cáo trạng nào có phải là người mà ta chọc nổi? Người đã đi lâu như vậy rồi mà bệ hạ cũng không đưa tin cho ta, sư gia, ngươi nói xem ta nên làm gì?”
 
Sư gia ngồi một bên nghiêm túc suy tư nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Đại nhân, chuyện này không đúng.”
 
“Ồ?”
 
“Ngài nói xem, trong hoàng thành này, người bây giờ có quyền thế hơn Vệ Hầu gia có được mấy người? Nếu hắn có oan khuất thì có thể trực tiếp tìm bệ hạ nói rõ, bây giờ đến đây tìm chúng ta là làm gì vậy?”
 
“Đúng,” Thuận Thiên phủ doãn sốt ruột nói: “Chuyện mà bản thân hắn cũng không quản được, ta có thể quản sao?”

 
“Cho nên Vệ đại nhân đây không phải là hướng về phía ngài mà tới,” Sư gia chậm rãi nói: “Hắn đây là hướng về phía bách tính mà tới!”
 
Thuận Thiên phủ doãn ngẩn người, sư gia tiếp tục nói: “Đại nhân, ngài còn nhớ chuyện năm đó Vệ đại phu nhân quỳ ở cửa cung không? Vệ gia hắn ở trong dân chúng có danh vọng cao như vậy, năm đó chính là dùng đến bách tính để ép tiên đế ra mặt, muốn ép đương nhiên cũng là ép vị kim thượng kia.
 
Thuận Thiên phủ doãn có chút không hiểu: “Hắn muốn ép bệ hạ làm gì?”
 
Sư gia cười khẽ: “Cái này, có lẽ phải chờ ý chỉ của bệ hạ đến mới biết được.”
 
“Vậy bây giờ ta nên làm gì?” Thuận Thiên phủ doãn hoàn toàn mất hết chủ ý, sư gia đong đưa cây quạt ngồi xuống, cười nói: “Yên lặng theo dõi biến đổi.”
 
Mà cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung, nghe thấy cấp báo của Thuận Thiên phủ ở bên dưới thì im lặng không nói.
 
Hắn ta biết Vệ Uẩn sẽ có hành động, nhưng lại không nghĩ tới hành động của Vệ Uẩn đến nhanh như vậy. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn ta… Vệ Uẩn là vì chuyện năm đó mà muốn phản rồi.
 
Triệu Nguyệt im lặng một lát, hắn ta nhấc bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Vệ gia Đại phu nhân Sở Du cho Cố Sở Sinh.”
 
Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đè ngọc tỉ xuống.
 
Sau đó Triệu Nguyệt trầm giọng, cắn răng nói: “Lập tức phái binh, đuổi bắt Diêu Dũng, đều đi theo trẫm đến Thuận Thiên phủ!”
 
Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng Triệu Nguyệt, lo lắng nói: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như vậy làm gì?”
 
“Bây giờ Vệ Uẩn chính là muốn nắm bím tóc của trẫm, trẫm có thể nào khiến hắn toại nguyện?”
 
Triệu Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
 
Hắn ta quá hiểu rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.
 
Bây giờ Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, thứ duy nhất hắn thiếu để phản chính là một lý do.

 
Vô lý mà phản, là họa nước loạn dân, dù cho là tay cầm tinh binh lương tướng, có thể nhất thời đánh hạ Hoa Kinh nhưng cũng ngồi không lâu. Với tính cách của Vệ Uẩn, hắn muốn động thủ, hắn muốn thiên hạ, làm sao có thể không cho mình một con đường lui.
 
Tùy ý giết vua là họa nước loạn dân, nhưng mà giết hôn quân thì gọi là thay trời hành đạo.
 
Hắn ta không thể cho Vệ Uẩn lý do này được.
 
Bây giờ Vệ Uẩn đương nhiên là muốn lấy chuyện Bạch Đế cốc để viết văn, sau đó để bách tính cảm thấy hắn ta ép Vệ gia. Nhưng nếu cướp được tiên cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, mình thì cắn chết không nhận chuyện Bạch Đế cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu hắn đừng khiến thiên hạ náo động.
 
Một phen như vậy, Vệ Uẩn cũng không có cách nào.
 
Dù sao thì hắn ta bây giờ cũng là Hoàng đế, là một Hoàng đế đã làm minh quân nhiều năm.
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn rất nhiều.
 
Nhưng hắn ta vừa ra khỏi cung người của Vệ Uẩn đã trực tiếp đi về phía Thuận Thiên phủ, trong đám người, một tiếng chim quyên kỳ lạ kêu lên, Vệ Uẩn nhìn phương hướng kia một chút thì biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.
 
Tiếng gõ trống của Vệ Uẩn bỗng nhiên lớn lên, hắn giống như không có kiên nhẫn, nâng cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên phủ không mở cửa? Là trống này của Thuận Thiên phủ đã mất tiếng, là sự trong sạch trong thiên hạ này đã mất, hay là trên đời này đã không có công đạo nữa?”
 
“Đại nhân!”
 
Vệ Uẩn gõ trống, hắn nén nước mắt, khàn giọng lên tiếng: “Bảy vạn nam nhi của Bạch Đế cốc ngươi muốn nhìn bọn họ oan ức như vậy mà đi, nhìn hung thủ giết bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ cầm đầu hại cho Đại Sở bấp bênh bây giờ ngồi trên ngai vàng, nhận sự triều bái của vạn người, nhìn người tốt trên đời này ôm hận nơi chín suối, kẻ ác thì thêm vinh hoa sao!”
 
Nghe thấy lời này, mọi người tại đây đều giật nảy mình.
 
Thuận Thiên phủ doãn và sư gia đưa mắt nhìn nhau.
 
“Phía trên ngai vàng…” Môi Thuận Thiên phủ doãn run rẩy, ông ta tựa như không thể tin: “Người hắn muốn tố cáo, là ai?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi