SƠN HÀ CHẨM

Trên đường vào hoàng cung, Sở Du bắt đầu suy nghĩ lần này hoàng đế ép mình tiến cung là có ý định gì.
Mục tiêu cuối cùng của hoàng đế đương nhiên là Vệ Uẩn. Ép Vệ Uẩn xuất chiến hẳn là  tính toán hiện giờ của hoàng đế. Hiện giờ Yến Châu thuộc quản lý trực tiếp của hoàng đế vẫn luôn án binh bất động, để khi xảy ra chuyện sẽ kịp thời bảo về hoàng đế. Trên tiền tuyến là ba nhà Tống Thế Lan, Diêu Dũng, Sở Lâm Dương, nhưng cả ba nhà đều không chịu ra lực, cả đám người đánh thái cực với nhau, chắp tay nhường lại giang sơn. Hiện giờ đương nhiên hoàng đế sẽ nghĩ biện pháp ép mọi người ra tay.
Ông bắt cóc Liễu Tuyết Dương là đã có thể bức Vệ Uẩn, nếu nàng tiến cung sẽ cũng lúc uy hiếp được Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương.
Sở Du hiểu được đại khái tâm tư hoàng đế, trong lòng bắt đầu tính toán.
Nàng theo thái giám tiến vào Ngự Thư Phòng, mới vừa bước vào, liền thấy Liễu Tuyết Dương thấp thỏm ngồi đối diện hoàng đế, đang chơi cờ cùng Thuần Đức Đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Tuyết Dương đứng ngồi không yên, rõ ràng đã nhận thấy tình huống không thích hợp, tuy nhiên bà không dám thể hiện ra mặt, chỉ có các nước cờ là rối tinh rối mù. Bên cạnh đó Thuần Đức Đế lại thập phần kiên nhẫn, nói với Liễu Tuyết Dương: “Phu nhân không cần lo lắng, trẫm sẽ không làm khó phu nhân, phu nhân có thể ở trong cung trò chuyện với Hoàng Hậu, trước kia ngài và Hoàng Hậu tình như tỷ muội, cũng không phải chưa từng ngủ lại trong cung, hôm nay vì sao lại câu nệ như thế?”
Liễu Tuyết Dương lộ vẻ xấu hổ, đúng lúc Sở Du theo thái giám tiến vào, cung kính đặt đôi tay ở giữa trán, dập đầu nói: “Dân nữ Vệ Sở thị khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thanh âm Sở Du vững vàng, leng keng hữu lực. Thuần Đức Đế hạ cờ, đợi một lát, thấy Liễu Tuyết Dương vẫn luôn nhìn Sở Du, lúc này ông ngẩng đầu nói: “Vì sao không đánh?”
“Bệ hạ……” Liễu Tuyết Dương căng da đầu nói: “Ngài xem người con dâu ……”

“Dân nữ Vệ Sở thị, khấu kiến bệ hạ!”
Sở Du cao giọng, nhắc nhở Thuần Đức Đế.
Thuần Đức Đế kẹp quân cờ, lạnh lùng nói: “Trẫm cho ngươi nói chuyện sao?!”
Sở Du quỳ rạp trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Dân nữ biết bệ hạ vội vàng triệu kiến như thế, tất có chuyện quan trọng, cho nên có chút nóng vội, mong bệ hạ thứ lỗi.”
“Nóng vội?” Thuần Đức Đế thả quân cờ vào trong hộp, cả giận nói: “Trẫm sợ rằng trong lòng ngươi căn bản không có người hoàng đế là trẫm, cố tình nhục nhã trẫm!”
“Bệ hạ nói đùa.”
Sở Du bình tĩnh nói: “Bệ hạ là quân, dân nữ là dân, sao dám nói tới nhục nhã?”
“Được rồi, đừng giở giọng quan ra với trẫm.”
Hoàng đế phất tay, thái giám bước lên, làm tư thế “mời” Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương có chút khó xử, Thuần Đức Đế ngẩng đầu nhìn qua, cuối cùng Liễu Tuyết Dương vẫn mím môi, bà không có can đảm làm trái ý hoàng đế, đành phải xoay người rời đi.
Chờ Liễu Tuyết Dương đi rồi, thái giám bên cạnh dâng cho hoàng đế một ly trà, Thuần Đức Đế thổi lá trà nói: “Trẫm gọi ngươi tới, là có ý gì, có lẽ ngươi đã suy nghĩ cẩn thận?”

“Dân nữ hiểu” Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng cũng không rõ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi còn vấn đề gì không rõ?”
Thuần Đức Đế nhíu mày, Sở Du quỳ gối không ngẩng đầu, nhưng thanh âm lại thập phần rõ ràng: “Bệ hạ triệu dân nữ vào cung, chắc hẳn là muốn mượn cơ hội này hoàn toàn khống chế Sở gia và Vệ gia. Nhưng hiện tại trên chiến trường rõ ràng có Diêu Dũng và Tống gia chắn ở phía trước, vì sao bệ hạ không ép buộc bọn họ, ngược lại quay sang giam lỏng dân nữ? Hiện giờ Vệ gia chỉ còn lại một mình tiểu hầu gia, bệ hạ nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới được hay sao?”
“Hoang đường!” Thuần Đức Đế rống giận: “Làm tướng lên trận giết địch, sao tới miệng ngươi lại biến thành đuổi tận giết tuyệt?! Vệ gia các ngươi, luôn miệng nói trung quân báo quốc, trẫm niệm tình Vệ gia trung nghĩa, tha cho Vệ Uẩn một mạng, hiện giờ hắn hồi báo ta như thế nào?!”
“Chiến trường xuất hiện nhiều đào binh như thế” Rõ ràng Thuần Đức Đế đã nghẹn tới cực hạn rồi: “Ngươi cho rằng trẫm không biết chuyện gì xảy ra sao?! Các ngươi coi trẫm là tên ngốc sao?! Sớm biết Vệ gia ngươi có tâm tư mưu nghịch như vậy, trẫm sao có thể dung túng cho các ngươi?!”
Thuần Đức Đế đứng dậy, giận dữ hét lớn: “Còn chất vấn vì sao trẫm không bức Diêu tướng quân?! Các ngươi chỉ ước gì Diêu tướng quân ra tiền tuyến chém giết tới mức ngươi chết ta sống, đến lúc đó không có người bảo vệ hoàng thất, các ngươi liền có thể thay thế đúng không?!”
“Bệ hạ” Sở Du ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ông: “Nhiều năm như vậy, ấn tượng của  Vệ gia ở trong lòng bệ hạ là như thế sao?”
Nghe được lời này, Thuần Đức Đế bình tĩnh hơn một chút, ông nhìn Sở Du, chậm rãi nói: “Vệ Trung đương nhiên là không giống vậy. Lòng trung thành của Vệ gia các ngươi, ta cũng không hoài nghi, nhưng Vệ Uẩn thì khác!”

Thuần Đức Đế nghiến răng nghiến lợi: “Hắn đâu? Đừng cho là ta không biết hắn giở trò gì!”
Sở Du không nói chuyện, nàng chỉ cười khẽ.
Thuần Đức Đế nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Dân nữ đang cười bệ hạ hồ đồ! Nếu ngài tin Vệ gia, vậy vì sao không tin tiểu hầu gia. Ngài hận tiểu hầu gia không ra chiến trường, nhưng ngài nên nhớ rõ, Vệ gia chết như thế nào chết ở trên chiến trường?! Hiện giờ Diêu Dũng là chủ soái, ngài lại lệnh cho tiểu hầu gia đi lên, chính là ép hắn đi chịu chết !”
“Nói hươu nói vượn!” Thuần Đức Đế gầm lên: “Diêu tướng quân trung tâm vì nước, cho dù các ngươi và hắn có khoảng cách, nhưng thân là tướng lãnh một quốc gia, làm sao có thể ích kỷ như vậy?”
“Ích kỷ?” Sở Du trào phúng ra tiếng: “Bệ hạ để tay lên ngực tự hỏi, trận chiến ở Bạch Đế Cốc, là ai làm việc ích kỷ?”
“Các ngươi thì biết cái gì!”
Thuần Đức Đế có chút không kiên nhẫn nói: “Trẫm tự có suy tính của mình, vì sao các ngươi không thể thấu hiểu cho suy nghĩ của trẫm? Ta biết các ngươi oán hận vì trận chiến Bạch Đế Cốc, trong trận chiến đó đúng là Thái Tử đã tham công liều lĩnh, việc này trẫm sẽ tự gây phiền toái cho hắn ở mặt khác. Các ngươi nhất định phải ép hoàng gia thừa nhận, sai lầm của Thái Tử hại chết bảy vạn binh lính sao?!”
“Cho nên Vệ gia phải gánh tội danh này sao?!” Sở Du nâng cao thanh âm, quát lên: “Đã gánh chịu còn phải tâm không oán hận, chí công vô tư, cam tâm tình nguyện đi chịu chết sao?!”
“Trẫm lệnh cho hắn lên chiến trường đều có sắp xếp của trẫm, hắn là nhi tử của cố nhân, trong lòng các ngươi trẫm xấu xa tới mức đó sao?!”
Thuần Đức Đế tức giận thở dốc dồn dập, sau một lát liền bắt đầu ho khan, thái giám bên cạnh nhanh chóng chạy đi tìm thái y, một phen lăn lộn này, Thuần Đức Đế cũng hao tổn sức lực.

Ông suy yếu nói: “Thôi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, mẫu thân ngươi cũng đang ở trong cung, ngươi đi tìm bà ấy đi.”
Nghe được lời này, trong mắt Sở Du hiện lên một tia lạnh lẽo, nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ tiến cung, không phải đảm đương trách nhiệm làm con tin cho bệ hạ.”
Thuần Đức Đế chậm rãi quay đầu, nhìn Sở Du quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Thần nữ vào cung là có chuyện muốn thương lượng với bệ hạ. Thần nữ tập võ từ nhỏ, cũng từng theo phụ thân chinh chiến sa trường. Ngài giữ thần nữ ở trong cung, đơn giản là vì bức bách phụ huynh cùng tiểu thúc củng cố ranh giới cho ngài, nhưng hiện giờ phụ huynh đã tận lực, tiểu thúc lại đang ôm bệnh nhẹ, không bằng thần nữ xuất quân thay bệ hạ thủ thành, bệ hạ thấy thế nào?”
Thuần Đức Đế lẳng lặng nhìn nàng, Sở Du ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế: “Bệ hạ muốn phụ huynh thần nữ làm gì, thần nữ đều có thể làm được.”
Sở Du nói rất rõ ràng, muốn ép Sở Lâm Dương Sở Kiến Xương và Vệ Uẩn là điều không thể, nhưng những chuyện đó nàng đều có thể thay họ đi làm.
Thuần Đức Đế không nói lời nào, Sở Du tiếp tục nói: “Bệ hạ, hiện giờ chỉ cần đạt được mục đích, dùng ai mà chẳng được? Phụ huynh và tiểu thúc của thần nữ là người làm đại sự, ngài cho rằng, mấy tánh mạng nữ tử có thể so sánh với nghiệp lớn của bọn họ sao?”
Thuần Đức Đế có chút dao động, Sở Du đánh giá thần sắc của ông, đang định nói gì nữa, liền nghe Thuần Đức Đế nói: “Chuyện trẫm muốn làm thật ra không khó.”
Ông nhìn Sở Du, ánh mắt mang theo chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Trẫm phái ngươi đi bảo vệ Phượng Lăng ít nhất một tháng. Một tháng sau, nếu Thiên Thủ Quan bị phá, trẫm sẽ dời đô về Phượng Lăng.”
Sở Du nghe được lời này, nhíu mày. Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm cho ngươi hai vạn binh mã, ngươi đi thủ thành, bảo vệ Phượng Lăng” Hoàng đế ý vị thâm trường: “Trẫm sẽ trở lại.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi