May mắn thay Thẩm Vô Song nhanh chóng bình tĩnh lại, trong đầu hắn bỗng chốc vụt qua một sự việc.
Chuyện ở Bạch Đế Cốc đã sớm truyền khắp Bắc Địch, nó trở thành niềm kiêu ngạo trong các câu chuyện bên lề của người dân Bắc Địch. Sa thành chủ yếu là người từ bên ngoài nhập cư, bầu không khí không quá nồng đậm, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy người Bắc Địch kiêu ngạo nói về việc này.
Vào đêm biết được chuyện này, Thẩm Vô Song cũng từng say rượu một đêm, sau khi bị bắt đi tha hương tại dị quốc, nghe được tin tức của đất nước mình lưu lạc tới tận đây, cho dù không liên quan, cũng không tránh khỏi việc đau lòng.
Sự tức giận là điều không thể chối cãi, đồng thời tiếc thương cho sự bất hạnh của Vệ gia.
Xương sống của Đại Sở, cứ thế bị chặt đứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vốn tưởng rằng Vệ gia kết thúc rồi, rốt cuộc chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn mười bốn tuổi. Một thiếu niên trẻ tuổi nắm giữ con quái vật khổng lồ Vệ gia trong tay, không có bất cứ người nào có thể yên tâm về hắn, đồng thời cũng không muốn buông tha cho hắn.
Thẩm Vô Song cho rằng Vệ Uẩn đã sớm bị phế rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, Vệ Uẩn vẫn đang yên ổn ngồi đây……
Không.
Thẩm Vô Song chợt ý thức được, dáng vẻ này, nào có chút yên ổn?
Hắn lập tức nói: “Ngài bị người đuổi giết tới đây sao?”
“Không tính là vậy.”
Vệ Uẩn có chút mệt: “Chuyện cụ thể quá nhiều, ta ở chỗ này không liên quan gì tới triều cục.” Nói xong, Vệ Uẩn trầm mặc một lát: “Ngài có tính toán trở về Đại Sở không?”
Thẩm Vô Song không nói lời nào.
Trở về, sao hắn lại không nghĩ tới việc trở về?
Hắn còn thù giết huynh chưa báo, tất nhiên là phải quay về.
Sau một hồi, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Nếu ta muốn, ngài sẽ dẫn ta trở về sao?”
“Nếu ngài muốn quay về” Vệ Uẩn nhắm mắt lại: “Vệ mỗ sẽ bảo vệ ngài vô lo.”
“Được.”
Thẩm Vô Song mở miệng, quyết đoán nói: “Ta theo ngài trở về, sống hay chết ta nhận, mạng chó của Triệu Nguyệt, ta nhất định phải lấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn thấp giọng đáp ứng, lại nói: “Đại ca ngài chết như thế nào?”
“Được cá quên nơm” Thẩm Vô Song cười lạnh ra tiếng, sau đó nói: “Ngài nói sai một sự kiện, ta không phải Thẩm đại nhân, Thẩm y chính năm đó là đại ca ta.”
Vệ Uẩn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn suy đoán Thẩm Vô Song là Thẩm y chính cũng chỉ vì những dấu vết còn lại trong quá khứ.
Thẩm Vô Song rút một cây châm ra, lạnh nhạt nói: “Năm đó đại ca ta từng chịu ân huệ của trưởng công chúa, trở thành quân tử chi giao(*) với trưởng công chúa, vì thế mới vào hoàng cung làm thái y, đồng thời nhận được ân sủng của Thuần Đức Đế. Sau này xảy ra biến cố Tần Vương, Cố Sở Sinh hợp mưu cùng trưởng công chúa giao Triệu Nguyệt cho Thuần Đức Đế, sau khi uống thuốc giả chết liền tự sát ở trong cung, rồi sau đó đại ca ta nghiệm thi, còn trưởng công chúa cầu xin cho Triệu Nguyệt được chết toàn thây.”
(*): Tình bạn giữa những người quân tử
Vệ Uẩn gật đầu, lời nói của Thẩm Vô Song không khác suy đoán của hắn là bao.
Thẩm Vô Song ngồi xuống chiếc ghế sau lưng Vệ Uẩn, tiếp tục nói: “Đại ca ta cho Triệu Nguyệt thuốc giả chết, lại báo cáo nghiệm thi giả, nhìn người của trưởng công chúa đào huyệt lên nâng Triệu Nguyệt trở về phủ trưởng công, sau đó lại tự mình làm mặt nạ da người lấy cái tên Mai Hàm Tuyết cho Triệu Nguyệt, đại ca ta biết quá nhiều.”
“Trưởng công chúa phái người?”
Vệ Uẩn nhíu mày, Thẩm Vô Song cười nhạo ra tiếng: “Đại ca ta và trưởng công chúa có quân tử chi giao, trưởng công chúa sao có thể làm ra loại sự tình này?”
Nói xong, Thẩm Vô Song thấp giọng nói: “Là Triệu Nguyệt.”
Thẩm Vô Song nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ ý tứ của trưởng công chúa là để đại ca ta về nhà bào hiếu, chỉ cần không ở lại Hoa Kinh là được. Kết quả trên đường về nhà, Triệu Nguyệt phái người đuổi giết, thời điểm ta đuổi tới nơi, đại ca ta che chở cho tẩu tẩu và Kiều Kiều chạy thoát. Trước khi chết đại ca phó thác tẩu tử và Kiều Kiều cho ta, dưới sự trợ giúp của bằng hữu ta đưa bọn họ rời khỏi Đại Sở, lưu lạc tới Sa thành mở y quán.”
Vệ Uẩn nghe tới đây, biết Thẩm Vô Song che chở cho tẩu tử chạy trốn tới Sa thành, trong lòng hắn giật thót, định hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lời nói cũng không xuất khẩu.
Hai người nói chuyện đứt quãng, Sở Du đi tới trước cửa phòng, đứng ngoài cửa nói: “Thẩm tiên sinh, phu quân ta vẫn ổn chứ?”
Hiện giờ đã biết Thẩm Vô Song có liên quan tới Triệu Nguyệt, Sở Du càng thêm cẩn thận. Nghe thấy lời Sở Du nói, đáy lòng Vệ Uẩn run rẩy, chỉ trong một cái chớp mắt, ngọt ngào và áy náy đồng thời trào dâng. Trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng hắn cũng không biết nên đối mặt với hai tiếng “Phu quân” này của Sở Du như thế nào. Vệ Uẩn ngồi trong bồn thuốc tắm, cúi đầu, không nói một lời.
Thẩm Vô Song trả lời, vẫy tay nói: “Vào đi, giúp ta nâng người dậy.”
Vệ Uẩn sợ Sở Du lúng túng nên vội vàng đắm mình dưới nước. Thẩm Vô Song dùng ánh mắt hài hước liếc nhìn Vệ Uẩn, sắc mặt Vệ Uẩn bất động, Sở Du và Thẩm Vô Song đỡ hắn đứng dậy, đặt lên giường.
Sở Du lấy khăn ra lau khô thân mình cho Vệ Uẩn, sau đó lại lấy quần áo tắm rửa giao cho Vệ Uẩn, giúp đỡ Vệ Uẩn mặc lên người. Sau khi làm xong mọi chuyện, Thẩm Vô Song đi tới trước người Vệ Uẩn, vén quần Vệ Uẩn lên, chỉ vào huyệt vị vừa xoa bóp làm mẫu vừa nói với Sở Du: “Chỉ cần ấn như vậy.”
Sở Du lẳng lặng nhìn, Thẩm Vô Song ấn một đường từ mắt cá chân ấn đến đùi Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nhíu mày, giương mắt nhìn trộm Sở Du, chỉ thấy thần sắc Sở Du bình tĩnh, bộ dáng hoàn toàn không để bụng. Vệ Uẩn nhìn Thẩm Vô Song làm mẫu, Sở Du tiến lên để cho Thẩm Vô Song chỉ điểm một lát, Sở Du học rất nhanh. Thẩm Vô Song ở bên cạnh quan sát, gật đầu nói: “Được rồi, buổi sáng mỗi ngày, ngài cho hắn ăn uống nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó tới căn phòng này ngâm nước thuốc, buổi tối ta sẽ chuẩn bị sẵn thuốc, ngâm xong thì ấn huyệt vị như vậy nửa canh giờ.”
“Phải ngâm tới khi nào?” Sở Du vừa ấn, vừa lo lắng mở miệng hỏi. Thẩm Vô Song cũng không lừa nàng, bình tĩnh nói: “Ngâm tới khi hắn có cảm giác, hai người trì hoãn quá lâu, cái chân này muốn cứu trở về cũng không dễ dàng.”
Sở Du nhíu mày, nhưng mà nghĩ đến y thuật nổi tiếng của vị Thẩm y chính năm đó, nàng đành nhẫn nại.
Thẩm Vô Song nhìn trong chốc lát, thấy không có việc gì, nói: “Được rồi, ta còn bệnh nhân khác phải thăm khám”, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Thẩm Vô Song đi rồi, Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, thật cẩn thận nói: “Đau không?”
Vệ Uẩn lắc đầu, Sở Du nhíu mày: “Không có cảm giác sao?”
Vệ Uẩn cười rộ lên: “Tẩu đừng lo lắng, y thuật của Thẩm Vô Song tẩu có thể yên tâm, đệ không sao.”
“Tẩu yên tâm” Hắn bình tĩnh nhìn nàng: “Cho dù cái chân này bị phế đi, đệ vẫn sẽ bảo vệ được tẩu.”
“Ta nào có lo lắng chuyện này?”
Sở Du lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống chân Vệ Uẩn, thấp giọng nói: “Ta lo lắng cho đệ, tuổi đệ còn trẻ như vậy, nếu chân thật sự không được, tương lai phải trôi qua như thế nào ?”
“Chân đệ không được, không phải đệ vẫn là Trấn Quốc hầu sao?”
Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Không tranh không đoạt, đệ đưa tẩu tới sông Tị, không phải chúng ta đã mua rất nhiều đất ở đó sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đưa nhị tẩu và mẫu thân tới định cư tại đó.”
“Nói bừa.” Sở Du trừng mắt nhìn hắn: “Đến lúc đó cô nương tốt đều không muốn gả cho đệ.”
“Vậy đệ sẽ không cưới” Vệ Uẩn nhìn nàng, ý cười rõ ràng: “Tẩu tẩu đi cùng đệ đi.”
Hắn buột miệng bật thốt: “Đệ nuôi tẩu, nuôi cả đời.”
Động tác ấn huyệt của Sở Du cứng đờ, Vệ Uẩn phát hiện nàng xấu hổ, không dấu vết nói: “Còn có nhị tẩu và mẫu thân, cộng thêm 5 tiểu tử trong nhà, chúng ta ở sông Tị, trở thành bá chủ một phương, không phải vấn đề lớn.”
Sở Du cười ra tiếng, giương mắt nhìn hắn: “Chỉ có chút tiền đồ như vậy? Ta không tin.”
Sở Du nói xong, thở dài: “Không nói tới chuyện khác, Diêu Dũng còn chưa chết đâu, nếu đệ thật sự có thể buông bỏ mọi thứ thì tốt rồi.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn trầm mặc nhìn đầu ngón tay Sở Du múa lượn trên đùi mình.
Hắn không có bất cứ cảm giác gì, không cảm nhận được độ ấm của nàng, làn da nàng, hắn chỉ có thể phỏng đoán, đầu ngón tay nàng chắc hẳn rất khác với hắn.
Có lẽ đầu ngón tay nàng sẽ có vết chai khi luyện kiếm, nhưng cũng mang theo sự tinh tế đặc biệt của nữ tử, nhiệt độ cơ thể của nàng có lẽ cũng thấp hơn nữ tử bình thường, bởi vì nàng thể hàn và luôn sợ lạnh. Đầu ngón tay nàng xẹt qua, chắc hẳn sẽ có cảm giác run rẩy, một đường từ trên đùi hướng lên trên, luồn lách vào trong não.
Ánh mắt hắn dừng trên đầu ngón tay nàng, nỗ lực khống chế được bản thân không được suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, Diêu Dũng chưa chết, Triệu Nguyệt cũng còn đó.”
“Liên quan gì tới Triệu Nguyệt?”
Sở Du không chút để ý mở miệng, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười: “Có một việc, đệ phải suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra, cho nên hiện tại mới nói với tẩu tẩu.”
Sở Du thấp giọng lên tiếng, ý bảo đang nghe, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc trước Tô Xán nói với đệ, là Triệu Nguyệt hiến kế cho Bắc Địch, để bọn chúng thiết kế mai phục tại Bạch Đế Cốc.”
Sở Du hơi sửng sốt, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vệ Uẩn nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng: “Đệ suy nghĩ thật lâu, Triệu Nguyệt làm như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì. Thẳng tới khi gặp được tẩu, tẩu nói với ta hắn ta lên làm hoàng đế, ta trái lo phải nghĩ, đại khái cũng hiểu được ý đồ của hắn ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắn ta biết Diêu Dũng an bài người ở quân doanh Bắc Địch, vì thế hắn ta hiến hiểm kế cho Bắc Địch, để Bắc Địch lợi dụng người này truyền tin tức cho Diêu Dũng, nhưng mà Bắc Địch cố ý truyền sai số lượng binh sĩ. Hắn ta biết tính cách Diêu Dũng yếu đuối tiếc binh, kiểu gì cũng sẽ lui binh, vì thế phụ huynh đệ mới chết.”
“Vệ gia đổ, phụ tá đắc lực của hoàng đế liền mất đi một tay, nhưng không nói tới điều này, lúc ấy Vệ gia và Diêu Dũng cùng xuất chinh, Vệ gia chết toàn bộ, Diêu Dũng lại bình yên vô sự, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Cho nên thù của Vệ gia và Diêu Dũng, từ thời điểm Vệ gia toàn chết đã bị ấn định. Hiện tại thậm chí đệ còn suy nghĩ, trưởng công chúa nguyện ý ra mặt cứu đệ, có phải cũng do Triệu Nguyệt âm thầm thúc đẩy hay không. Triệu Nguyệt thúc đẩy trưởng công chúa cứu đệ, cho đệ thời gian thu phục Vệ gia, sau đó đệ sẽ bắt đầu đối nghịch với Diêu Dũng, đệ ép Diêu Dũng mưu phản, kết quả là gì?”
“Diêu Dũng phản bội Thuần Đức Đế, danh chính ngôn thuận phụ tá một người khác, vì thế Triệu Nguyệt xuất hiện vào lúc này, chính là cho Diêu Dũng một lý do. Mà đệ phản bội Thuần Đức Đế, đẩy Diêu Dũng vào hiểm cảnh, chính là cho Triệu Nguyệt cơ hội để hắn mang theo Diêu Dũng công thành giết chết Thuần Đức Đế.”
“Tẩu xem, mỗi một sự kiện, tất cả mọi người đều lưỡng bại câu thương, chỉ có Triệu Nguyệt là ngư ông đắc lợi, theo tẩu rốt cuộc là Diêu Dũng xấu, hay là Triệu Nguyệt xấu?”
Vệ Uẩn cười lạnh: “Hắn ta thúc đẩy từng bước một, thậm chí đệ còn suy nghĩ, tẩu nói xem Thẩm Hữu, rốt cuộc là người của Diêu Dũng, hay là người của Triệu Nguyệt?”
Sở Du hơi sửng sốt, Vệ Uẩn rũ đôi mắt: “Diêu Dũng đâu phải người sẽ cứu người khắp nơi? Diêu Dũng cũng nào có tâm tư bồi dưỡng gian tế cài vào Bắc Địch? Ngay cả khi Diêu Dũng có bồi dưỡng thì sao một gian tế có thể dễ dàng bị người phát giác như vậy? Hơn nữa sau khi bị người phát hiện, lại vừa lúc tại một thời điểm vô cùng thích hợp, xuất hiện trong tầm nhìn của đệ, nói cho đệ chân tướng năm đó, đẩy đệ ra đối đầu với Thái Tử và Diêu Dũng?”
“Nhưng Thẩm Hữu…… không giống……”
Sở Du có chút không xác định, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Đệ chưa nói Thẩm Hữu là người xấu.”
“Tẩu biết quân cờ tốt nhất là gì không?” Vệ Uẩn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo sự thương xót: “Là chính bản thân hắn cũng không biết mình là một quân cờ. Tất cả những gì Thẩm Hữu nói đều là sự thật, nhưng hắn còn giấu diếm một chuyện.”
“Năm đó người cứu hắn không phải Diêu Dũng, mà là Triệu Nguyệt. Cho nên sau khi nói chân tướng với ta xong, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc quay về bên người Diêu Dũng, ngược lại an ổn ở lại Vệ gia để chuộc tội. Nếu lòng hắn mang ác ý, chắc chắn đã sớm bị chúng ta phát hiện.”
“Đáng tiếc, hắn là người tốt.” Vệ Uẩn thở dài, nhớ tới Vương Lam và Thẩm Hữu, trong giọng nói mang theo sự tiếc hận: “Chỉ là người như vậy, luôn sống không tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:【 Đoạn kịch nhỏ 】
Sở Du: Nói tới nói lui, đột nhiên cảm thấy đây là khoảnh khắc ngọt ngào nhất giữa chúng ta.
Thẩm Vô Song: Nhìn ta, mặt đen!