Sở Du không nói chuyện, nàng lẳng lặng chăm chú nhìn trưởng công chúa, trong nháy mắt, dường như nàng nhìn thấy hình ảnh lúc trước nàng quỳ gối trước cửa cung, trưởng công chúa sửa sang lại xiêm y, vén tóc ra sau tai, nói một câu “Trận chiến bổn cung muốn đánh, chưa từng thua”.
Hai nữ tử lẳng lặng đối diện nhau, dường như hai bên đều nhìn thấy được mây gió xoay vần từ trong mắt của đối phương.
Trưởng công chúa nhìn thấy giang sơn mà mình muốn từ trong mắt Sở Du, Sở Du cũng nhìn thấy sự trả thù của mình từ trong mắt trưởng công chúa.
“Ngươi tin không?”
Sau một hồi, trưởng công chúa lên tiếng, thần sắc bình tĩnh: “Ngươi nguyện ý tin ta?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du không lên tiếng, nàng buông tay trưởng công chúa ra, đứng dậy, ánh mắt trưởng công chúa dừng trên người nàng, trong mắt mang theo vài phần dao động. Rồi sau đó chỉ thấy nàng lui hai bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người, hai đầu gối quỳ xuống, tay áo rộng mở, đôi tay giao trước người, khom lưng cúi sát đầu trên mặt đất.
Trưởng công chúa nhìn động tác của Sở Du, ánh mắt thâm trầm, Sở Du quỳ trên mặt đất, trầm ổn mở miệng: “Nguyện đi theo chủ tử.”
Trưởng công chúa đứng dậy, bình tĩnh nói: “Triệu Nguyệt sẽ phái Vệ Uẩn đi phương bắc, nhưng ngươi phải lưu lại.”
“Ta biết.”
“Có ta ở đây.” Bàn tay trưởng công chúa đặt trên trán nàng, ánh mắt nhìn thẳng ra trước cửa. Tơ lụa lạnh lẽo rũ xuống bên má nàng, Sở Du cảm nhận được nhiệt độ trên trán, nghe nàng ấy bình tĩnh lên tiếng: “Bảo vệ Vệ gia bình an vô sự.”
Khi Sở Du đi tới Tê Phượng Cung, Vệ Uẩn được thái giám dẫn đường, đi tới Ngự Thư Phòng.
Triệu Nguyệt đang luyện thư pháp trong phòng, sau khi Vệ Uẩn tiến vào, hắn ta ngẩng đầu lên, ôn hòa cười nói: “Tiểu Hầu gia tới rồi?”
Hắn ta nói lời này không hề mang theo cái vẻ của hoàng đế, phảng phất như hắn vẫn còn là trai lơ phủ trưởng công chúa, nụ cười dịu dàng mềm mại.
Vệ Uẩn cung kính hành đại lễ, Triệu Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy: “Ái khanh mau mau đứng dậy.”
“Vi thần tới muộn, còn thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Vệ Uẩn cúi đầu lên tiếng, che khuất cảm xúc trong mắt, Triệu Nguyệt thở dài: “Ái khanh một mình đột nhập vào quân địch cách xa ngàn dặm, nơi đầu trận tuyến rối loạn, trẫm cảm kích còn không kịp, sao có thể trách tội?”
Nói xong, Triệu Nguyệt tiếp đón Vệ Uẩn ngồi xuống: “Mau ngồi xuống đi, trẫm biết khanh vừa mới trở về, nhất định rất mệt mỏi. Tuy nhiên trẫm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chỉ có thể để khanh bị liên lụy.”
“Cống hiến sức lực vì đất nước, vốn là việc thần nên làm.”
Triệu Nguyệt vừa lòng gật đầu, không có nhiều lời râu ria muốn nói, bắt đầu dò hỏi Vệ Uẩn việc Bắc Địch.
Hắn ta hỏi rất tỉ mỉ, đường đi tới thành trì Bắc Địch, phong thổ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải hỏi cẩn thận từng chút một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước mắt Vệ Uẩn là quan viên tìm hiểu sâu nhất về Bắc Địch, ngày trước hầu hết những hiểu biết về Bắc Địch phần lớn đến từ thương nhân lui tới, nhưng mà số lượng thương nhân giữa hai bên không nhiều. Thật vất vả mới có một vài thương nhân tương đối hiểu biết về Bắc Địch, nhưng xuất phát từ các phương diện suy tính nên có nhiều điều giấu giếm, hơn nữa thời gian thay đổi, tư liệu ngày trước phần lớn đều không đủ kịp thời, không đủ tinh tế. Bởi vậy nhiều năm như thế, Đại Sở vẫn luôn rơi vào thế bị động phòng thủ.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, quan trọng nhất chính là quân tình, Vệ Uẩn và Triệu Nguyệt đều tự động bỏ qua chuyện Diêu Dũng, trước tiên trao đổi tin tức trên chiến trường cho nhau. Một hỏi một đáp như vậy tới đêm khuya, chờ Triệu Nguyệt hỏi rõ ràng mọi chuyện xong, hắn ta thở hắt ra nói: “Theo như lời khanh nói, Tô Tra Tô Xán vốn đối địch với nhau, các bộ lạc tại Bắc Địch cũng không hòa thuận, quân đội Bắc Địch rút lui khỏi Đại Sở e rằng chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Thần chắc chắn sẽ khiến bọn họ lui binh.” Vệ Uẩn nhìn Triệu Nguyệt, tựa như quên hết mọi hiềm khích, nghiêm túc nói: “Nhưng mà bệ hạ cảm thấy, lúc này, chỉ cần khiến bọn chúng lui binh là đủ rồi sao?”
Triệu Nguyệt không nói chuyện, hắn ta cúi đầu nhấp ngụm trà, một lát sau, hắn ta nhẹ nhàng cười: “Vậy tiểu Hầu gia còn muốn làm gì?”
“Bọn chúng khinh thường Đại Sở ta như thế, nếu chỉ bắt bọn chúng lui về là đủ rồi, chờ bọn chúng nghỉ ngơi chỉnh đốn quân đội xong, bọn chúng sẽ không tới xâm lược tiếp sao?”
“Khanh muốn bọn chúng phải trả giá đại giới.”
“Chẳng lẽ không nên sao?”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Triệu Nguyệt không lên tiếng, một lát sau, hắn ta cúi đầu, rót nước sôi vào trong lá trà.
Trước nay hắn ta vẫn luôn yêu thích pha trà, hiện giờ cũng đưa thói quen vào trong cung.
“Khanh có biết nếu tiếp tục đánh, phải tốn bao nhiêu tiền bạc không?”
Vệ Uẩn mím môi: “Hàng năm Bắc Địch động võ với chúng ta, bọn chúng gần như không bao giờ mang theo lương thảo, đi tới đâu cướp được tới đó.”
“Khanh cũng nghĩ như vậy?”
Triệu Nguyệt giương mắt nhìn hắn, Vệ Uẩn gật đầu: “Quân lực phía sau Bắc Địch bị phân tán, chúng ta đánh bại từng nhóm một, kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu binh lực. Bệ hạ chỉ cần cho thần người và ngựa, vấn đề lương thảo, thần sẽ tự mình giải quyết.”
Triệu Nguyệt không nói chuyện, dường như hắn ta đang cân nhắc, Vệ Uẩn nhìn hắn ta: “Bệ hạ định cứ cách một khoảng thời gian sẽ đánh với Bắc Địch một trận, hay định giải quyết vấn đề trong một lần?”
Triệu Nguyệt vẫn không nói gì, hắn ta đặt ly trà trước mặt Vệ Uẩn, Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Được, thần không nói chuyện này, chẳng lẽ bệ hạ không có ý tưởng gì sao? Khi bệ hạ tại vị, nếu Đại Sở có thể diệt trừ Trần Quốc, sát nhập Trần Quốc vào quốc thổ, đây sẽ là thành tựu bậc nào! Chẳng lẽ bệ hạ không muốn trở thành thánh quân?”
Nghe được lời này, thần sắc Triệu Nguyệt giật giật.
Bất cứ một vị đế vương nào đều hy vọng mình có thể trở thành vị đế vương thiên cổ trong truyền thuyết, nhưng mà có Tần Thủy Hoàng Đế ở phía trước, chuyện này khó mà làm được, vì thế lui một bước mà suy nghĩ, có thể sáng tạo ra một vùng trời thịnh thế khiến người đời khen ngợi, cũng là chuyện không tồi.
Quốc thổ của đất nước luôn là tiêu chuẩn để đánh giá một đế vương, cho dù là người như Triệu Nguyệt cũng khó tránh khỏi việc động tâm.
Nhưng mà sau một hồi suy tư, hắn ta vẫn nói: “Trẫm cảm thấy có thể chờ thêm mấy năm.”
Hắn ta gõ gõ bàn, chậm rãi nói: “Hiện giờ trẫm và Cố Sở Sinh đang nỗ lực giải quyết vấn đề tài chính dân sinh, trên chiến trường, kỳ thật chỉ cần có thể ngưng thì ngưng đi, trẫm không có nhiều yêu cầu……”
“Thần có một yêu cầu.”
Vệ Uẩn lạnh giọng mở miệng, Triệu Nguyệt giương mắt nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: “Muốn báo thù?”
Vệ Uẩn thay đổi sắc mặt, Triệu Nguyệt cười ra tiếng: “Tiểu Hầu gia, khanh vẫn quá trẻ tuổi, quân tử báo thù mười năm không muộn, vì sao tiểu Hầu gia không thể chờ thêm một chút?”
Chờ cái gì?
Trong nháy mắt, những lời này gần như buột miệng thốt ra, cũng may Vệ Uẩn kịp thời ngăn chặn. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Thù nhà của thần, ngoại trừ Diêu Dũng, mọi chuyện đều đã sớm kết thúc trong nửa tháng đốt đèn tại vương đình Bắc Địch rồi. Nếu là vì thù nhà, tại sao thần không ngừng chiến lúc này mà đi tìm Diêu Dũng gây phiền toái?”
Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn, hắn ta chấp nhận lý do này.
Một lý do quá mức quang minh vĩ đại, hắn ta không cảm thấy dối trá.
Vệ Uẩn nhìn ra sự tán đồng trong mắt Triệu Nguyệt, tiếp tục nói: “Thần kiên trì muốn đánh, bởi vì giờ khắc này, chính là thời cơ tốt nhất. Hiện giờ Tô Tra và Tô Xán nội loạn, tháng trước dưới sự quấy rầy của thần các bộ lạc cũng bắt đầu bất mãn với vương đình Bắc Địch. Nói thật với bệ hạ, trước khi tới đây, thần đã kiểm tra sổ sách Hộ Bộ, trận này có thể đánh hay không, trong lòng thần hiểu rõ.”
Triệu Nguyệt cong môi cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, Vệ Uẩn cũng không thèm để ý, hắn nhìn thẳng vào Triệu Nguyệt: “Sở dĩ bệ hạ không muốn tiếp tục đánh, còn không phải là sợ thần phát triển lực lượng của mình tại biên cảnh, tạo thành uy hiếp cho ngài hay sao?”
Triệu Nguyệt nhíu mày: “Những lời này khanh nghe ai nói? Khanh là danh tướng tương lai, tâm địa chính trực, trẫm sẽ không nghi kỵ khanh như vậy.”
“Bệ hạ” Vệ Uẩn cúi đầu nhấp ngụm trà: “Chỉ có hai người chúng ta ở đây, hà tất gì phải nói mấy lời làm bộ làm tịch này làm gì?”
“Hoa Kinh là thần đánh, Diêu Dũng cũng là thần thiết kế, ngôi vị hoàng đế này của bệ hạ ngồi lên cũng không tính là quang minh chính đại. Ngài dùng thủ đoạn như vậy ngồi lên ngôi vị hoàng đế, giờ lại nói chuyện chính trực với ta, cũng quá buồn cười đi?”
“Khanh nói phải.”
Trong lời nói của Triệu Nguyệt tất cả đều lạnh băng, nhưng hắn ta vẫn duy trì nụ cười nói: “Vậy rốt cuộc khanh muốn thế nào?”
“Chuyện thứ nhất, thần muốn đầu chó của Diêu Dũng.”
Triệu Nguyệt gõ gõ bàn, gật đầu: “Người này, ta vốn định sẽ giao lại cho khanh xử lý.”
“Chuyện thứ hai, thần muốn bệ hạ sắc phong tẩu tẩu thần làm nhất phẩm cáo mệnh, ban cho tẩu ấy tất cả quân công mà tẩu ấy xứng đáng.”
Không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ đưa ra yêu cầu này, Triệu Nguyệt có chút sững sờ. Sau một hồi, hắn ta chậm rãi bật cười: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”
“Chuyện thứ ba.” Vệ Uẩn nhìn hắn ta chằm chằm: “Thần muốn bệ hạ toàn lực phối hợp, không nói tới việc tiêu diệt Bắc Địch, ít nhất cũng phải giết cho Bắc Địch mười mấy năm không khôi phục được nguyên khí, không có cách nào quấy rầy Đại Sở.”
Triệu Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
“Vệ Uẩn” Hắn ta nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho ngươi dũng khí dám lên giá với trẫm như vậy?”