SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH [ĐỖ CẬN - LÂM TỬ DƯƠNG]


Đỗ Cận đọc báo, nhìn thấy cơ thể tr@n trụi của Tả Tiểu Lôi và Nghiêm Âm gần như phát điên chỉ cảm thấy giống như đang mơ, năm ngoái Tả Tiểu Lôi vênh váo tự đắc mà khi dễ cô, chưa tới ba tháng, cô ta đã rơi vào kết quả như vậy.
Trong lòng Đỗ Cận không thể thông cảm cho Tả Tiểu Lôi, chỉ có thể nói ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, lúc đó không phải không muốn báo thù mà là thời gian chưa tới.
Tuy vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy Mục Khiêm Thư không khỏi liên quan đến chuyện này.

Nhưng lúc cô ở cùng Mục Khiêm Thư, anh chưa bao giờ nhắc đến việc này, anh không đề cập đến, cô cũng không hỏi.
Nghiêm Âm xin nghỉ một tuần, chị Viên tạm thời lên chức trưởng phòng, may mắn các đồng nghiệp đều thông cảm chuyện của Nghiêm Âm, trên cơ bản đều tập trung sức lực làm việc, không hề bàn tán gì.
Cuối năm vừa rồi Trương Mẫn được gia đình giới thiệu cho một người đàn ông, vừa qua năm mới đã thường xuyên đứng dưới công ty đợi Trương Mẫn tan tầm.

Trương Mẫn còn nói khi nào có thời gian sẽ giới thiệu cho Đỗ Cận biết, Đỗ Cận nghĩ cô còn chưa có giới thiệu Mục Khiêm Thư cho Trương Mẫn, về công về tư Trương Mẫn thật sự là một người bạn tốt.
Một tháng sau kể từ khi đón năm mới, Đỗ Cận cảm thấy cuộc sống đã bắt đầu khôi phục như ban đầu rồi.

Khoảng thời gian trước đó lúc cô nhìn thấy tin tức của Tả Tiểu Lôi đến nay cũng đã trôi qua hơn nửa tháng, tất cả mọi người đều không nhắc lại chuyện Tả Tiểu Lôi nữa, thời điểm có mặt Nghiêm Âm cả tên cô ta cũng không dám nhắc tới.
Mấy ngày nay Nghiêm Âm liên tục gọi chị Viên vào văn phòng, mỗi lần chị Viên đi ra, sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận phơn phớt.

Trương Mẫn nhìn chị Viên bước ra khỏi văn phòng Nghiêm Âm, cười hỏi: “Chị Viên có việc gì vui à?”
Chị Viên không che giấu được sự vui vẻ, giả vờ giả vịt nói: “Nào có tin tốt gì, toàn nói mò.”
Anh chàng trẻ tuổi bên cạnh Trương Mẫn nói tiếp: “Chị Viên, chẳng lẽ không phải chị muốn thăng chức sao?”
Chị Viên ngẩng đầu liếc nhìn cậu trai trẻ kia, lại không có oán trách gì, khóe miệng chỉ mỉm cười nói: “Thằng nhóc cậu nói nhiều thật đấy.”.


truyện tiên hiệp hay
Cậu con trai kia lại nói tiếp: “Vâng vâng, về sau phải chờ chị Viên dạy bảo nhiều!”
Anh chàng trẻ này vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, so với Đỗ Cận nhỏ hơn một tuổi, họ Lâm, ánh mắt rất tốt, chỉ vừa mới đên đây hai tuần ngắn ngủi mà đã tìm hiểu hết chuyện nhà của đồng nghiệp.

Đỗ Cận cảm thấy cậu ta không hợp với nghề thiết kế, cậu ta nên đi làm chó săn thì hơn…
Trương Mẫn ra sức bĩu môi nhìn Đỗ Cận, giống như đang nói, nhìn đi, lại vuốt mông ngựa rồi, Đỗ Cận bật cười.

Trong văn phòng ai không biết chị Viên sắp được ngồi lên vị trí trưởng phòng, nghe nói Nghiêm Âm trở về công ty, chuyện đầu tiên chị ta làm chính là đề đơn xin từ chức, tuy bộ phần nhân sự có thể thông cảm với chuyện của Nghiêm Âm, nhưng Nghiêm Âm vẫn kiên quyết rời khỏi cương vị công tác.
Tối hôm qua Đỗ Cận đã hỏi Mục Khiêm Thư chuyện này thật ra là thế nào, lại bị một câu nói không biết nội tình của anh mà chấm dứt.

Đỗ Cận nghĩ lại, Mục Khiêm Thư bận rộn như vậy, sao có thời gian quan tâm đến việc này.
Nghiêm Âm đi ra khỏi văn phòng, đánh mắt nhìn Đỗ Cận đang ngẩn người, sau đó gọi cô vào phòng.
Đỗ Cận ngẩng đầu, tỏ ra rất giật mình, nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Âm lại bước vào văn phòng cô mới vội vàng đứng lên đi theo vào.
Tấm hình trên bàn làm việc của Nghiêm Âm đã không còn, chỉ có một chiếc máy tính trơ trọi, Đỗ Cận cúi thấp đầu: “Trưởng phòng, chị gọi tôi?”
Nghiêm Âm ngồi xuống, chỉ vào cái ghế sau lưng Đỗ Cận: “Ngồi đi.”
Giọng nói của Nghiêm Âm có chút khàn khàn, vành mắt còn hơi hồng, Đỗ Cận đoán có lẽ chị ta vẫn chưa vượt qua được chuyện kia.
“Trưởng phòng, chuyện kia tôi không biết nói như thế nào, hy vọng chị chú ý giữ gìn sức khỏe thai nhi, chúng tôi đều rất lo lắng cho chị.” Lời nói này của Đỗ Cận là thật lòng, tuy trước kia Nghiêm Âm luôn làm khó cô, nhưng chuyện xảy ra như vậy, trong lòng Đỗ Cận vẫn rất đồng cảm với chị ta.
Đỗ Cận nghĩ đến bản thân cũng đã từng vì tình yêu mà đau thương, quả thực sống không bằng chết, chỉ sợ so với cô, Nghiêm Âm càng đau lòng hơn.

Nghiêm Âm ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn cất lên: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Đỗ Cận nhìn thấy Nghiêm Âm lấy ra một điếu thuốc, thuần thục châm bật lửa, làn khói bay lên che khuất mặt chị ta: “Chuyện trước kia, thật xin lỗi.”
Đỗ Cận nghe một người phụ nữ kiên cường như Nghiêm Âm lại nói xin lỗi với mình, trong lòng lập tức tràn ngập sự chua xót khó tả, cô khoát khoát tay: “Không sao đâu, thật đấy.”
Qua làn khói Nghiêm Âm nhìn khuôn mặt mơ hồ của Đỗ Cận, trong lòng lại ảo não một lúc, chị ta tin lầm người, lại có thể được tha thứ, đây cũng là một bài học kinh nghiệm, ai bảo bình thường chị ta không phân biệt được đâu là người đâu là chó.

Chỉ là chị ta chỉ có thể nói một câu xin lỗi này mà thôi, chị ta cũng chưa từng cùng Đỗ Cận nói chuyện vui vẻ.
Nghiêm Âm và Đỗ Cận ngồi một hồi lâu vẫn không có mở miệng, Nghiêm Âm gõ bàn làm việc nói: “Cô ra ngoài đi.”
Đỗ Cận vâng lời đứng lên, nhìn Nghiêm Âm lại nhịn không được nói: “Trưởng phòng, chị tạm thời đừng hút thuốc lá nữa.

Đối với phổi của chị không tốt đâu.

Vả lại chị còn có đứa bé.”
Nghiêm Âm nghe thấy, nước mắt lại doanh tròng, đúng vậy, chị còn có con trai, chị không thể để con chị đã mất cha lại phải mất mẹ, chị phải kiên cường.
Cánh cửa ken két đóng lại, Đỗ Cận vừa bước ra đã bị đồng nghiệp xúm lại: “Này, không sao chứ, tìm cô có chuyện gì thế?”
Đỗ Cận nhún nhún vai: “Không có việc gì, chỉ là tâm sự thôi.”
Mọi người chậc một tiếng, Trương Mẫn đi theo sau lưng Đỗ Cận: “Không phải tìm cô để trút giận à?”
Đỗ Cận cốc đầu Trương Mẫn: “Đừng đoán mò, chị ấy vừa nói xin lỗi với tôi rồi.”
“Cái gì? Cái này còn khủ ng bố hơn.” Trương Mẫn hét lên một cách quái dị, Đỗ Cận lắc đầu cười ngồi vào vị trí.

Chưa đến hai ngày bộ phận nhân sự đã đưa xuống thông báo chính thức, Nghiêm Âm rời khỏi cương vị công tác, trong lòng Đỗ Cận có chút buồn, chị Viên nói cho bọn cô biết, Nghiêm Âm muốn trở về tự mình quản lý công ty, gia nghiệp của gia đình chị ta, hơn nữa chị ta đã hoàn thành thủ tục ly hôn với chồng.
Chị Viên nói vẻ mặt của chồng Nghiêm Âm lúc đó rất chán nản, nghe nói chồng chị ta đã đứng đợi trước cửa nhà một đêm, hi vọng dùng khổ nhục kế để Nghiêm Âm tha thứ, kết quả hôm sau liền bị quản gia đuổi đi.
Không muốn làm người xem náo nhiệt, Đỗ Cận vẫn quan tâm người như cũ, hai ngày này không có việc gì Đỗ Cận đều pha cho Nghiêm Âm một ly trà sâm, tuy ngoài miệng Nghiêm Âm không nói cảm ơn, nhưng biểu lộ đã hòa hoãn hơn nhiều.
Bắt đầu từ ngày mai chị Viên chính thức nhậm chức, đây là tin tức tốt nhất trong năm, cậu trai trẻ kia đề nghị đến KTV tưng bừng một trận.

Đầu tiên là chúc mừng chị Viên thăng chức, thứ hai là để tạm biệt Nghiêm Âm.
Lúc tan việc, Nghiêm Âm ra khỏi văn phòng, đem đỗ đạc đã thu xếp xong chuẩn bị rời đi, chị Viên gọi Nghiêm Âm lại: “Trưởng phòng!”
Nghiêm Âm vừa định lên tiếng lại phát hiện bây giờ bản thân đã không còn là trưởng phòng nữa rồi, chị Viên chạy đến trước mặt Nghiêm Âm kéo tay chị ta: “Đi thôi, tối nay cùng nhau happy một bữa.”
Nghiêm Âm nhìn khuôn mặt phấn chấn của các đồng nghiệp, trong lòng lộ ra mấy phần sầu thảm, chị ta rời đi bọn họ một chút cũng không cảm thấy buồn sao?
Chị Viên bê hộp giấy trên tay Nghiêm Âm: “Hôm nay chúng ta cùng đi, lâu rồi chúng ta đã không uống rượu cùng nhau.”
Vành mắt Nghiêm Âm lập tức đỏ, chị ta cùng làm việc với chị Viên lâu nhất, lúc chưa kết hôn còn thường xuyên cùng nhau uống rượu đùa giỡn, là bạn rất tốt, nhưng từ khi chị ta kết hôn lại thăng chức, hai người không còn cùng nhau dùng cơm nữa, từ quan hệ chị em thân thiết đã biến thành cấp trên cấp dưới.
Nghiêm Âm nhìn cổ tay bị chị Viên kéo, nhiều năm như vậy, chị ta cũng đã già đi rồi.
“Ừ, được.” Nghiêm Âm đồng ý, dắt tay chị Viên, mặt mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta không say không về!”
Không khí trong văn phòng lập tức được kéo lên, Đỗ Cận nhìn thấy đồng nghiệp nam mới tới quyết định quán KTV sẽ tới, cô và Trương Mẫn vội vàng thu dọn một phen chuẩn bị xuống lầu.
Một trận vui đùa ầm ĩ, trong công ty chỉ còn người bộ phận bọn họ, như vậy cũng tốt, tránh khỏi việc chen chúc trong thang máy, có khi lại không vào được.
Đỗ Cận đi cùng Trương Mẫn nhìn đồng nghiệp cãi nhau đến tận nơi chờ thang máy, thanh âm cãi nhau của mấy đồng nghiệp chợt đồng loạt im lặng, Đỗ Cận khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Mục Khiêm Thư đang đứng cùng Lý Á chờ thang máy, lưng thẳng tắp.
Mục Khiêm Thư mặc một bộ âu phục màu đen, kết hợp cùng cà vạt đỏ và sơ mi trắng, đứng yên lặng như vậy lại như tranh vẽ.
Mi thanh mục tú, khí chất sáng ngời.

Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên hiện ra tám chữ này, lại nhìn Mục Khiêm Thư, anh đã quay đầu nhìn thấy bọn cô.
Nghiêm Âm nhìn các đồng nghiệp vừa rồi còn hào hứng bừng bừng, nhìn thấy Mục Khiêm Thư thì ngậm miệng nín thinh, lúc làm báo cáo chị ta đã trông thấy Mục Khiêm Thư một hai lần, đối với khuôn mặt lạnh lùng của anh như vậy đã có chút miễn dịch.


Còn Đỗ Cận, mỗi ngày cô đều nhìn thấy, càng không thể quen thuộc hơn.
Vẻ mặt của mấy người còn lại như ăn phải ruồi, Đỗ Cận cười phì một tiếng.

Mặc dù Mục Khiêm Thư cả lông mày cũng không có giơ lên, nhưng khóe miệng vẫn phủ lên một nụ cười khẽ.
“Mục tổng, xin chào.” Nghiêm Âm dẫn đầu chào hỏi, các đồng nghiệp cũng nhao nhao cúi đầu chào, còn có một cô gái khuôn mặt đỏ bừng đứng sát Đỗ Cận, Đỗ Cận khều cô gái kia: “Sao thế?”
“Đỡ đỡ tôi với, ôi trời thật không thể tin, đây mới là nam thần…” Thanh âm mềm mại của cô gái kia lọt vào tai Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận nghẹn muốn nội thương.
Nam thần… Ừ, từ này quả thật rất chính xác.
Tháng máy vừa đến, tất cả mọi người đều không muốn đi vào, Mục Khiêm Thư đột nhiên quay người nói chuyện với Lý Á, hơn nữa còn đi về phía văn phòng, Đỗ Cận nghe thấy mọi người thở dài một hơi, sau đó lại cãi nhau đi vào thang máy.
“Hú hồn, làm tôi sợ muốn chết…” Cô gái vừa mới đứng cạnh Đỗ Cận mở miệng, vừa nói xong lập tức mấy người bên cạnh phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cảm thấy ánh mắt kia của tổng giám đốc quá sắc bén rồi, xem chút nữa tôi đã không cầm được mà…”
“À, thì ra là em thích kiểu như vậy.

Về sau anh cũng muốn làm người cao ngạo lạnh lùng!” Anh chàng trẻ tuổi hiện tại đang theo đuổi cô gái bên cạnh Đỗ Cận, nghe thấy cô ấy nói thích mẫu người như này liền lập tức nói chuyện.
“Anh? Anh thật sự nghĩ anh lạnh lùng chứ không phải lạnh phát rét à?” Cô gái không chút lưu tình nghĩ cách đâm chọt cậu trai kia, cậu ta lầm bầm hai tiếng liền quay đầu đi, ngẩng cao đầu một cách triệt để.
Những đồng nghiệp khác nhìn thấy đều sôi nổi cười đùa, cậu trai kia bị cười cũng xấu hổ, liền lên tiếng cười lại.
Đỗ Cận phát hiện Trương Mẫn ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, điều này rất không hợp với phong cách của cô ấy, thường thì cô ấy phải là người nói nhiều nhất chứ.
“Sao cô không nói chuyện?” Đỗ Cận tò mò nhìn ánh mắt tránh trái tránh phải của Trương Mẫn, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.
“Nói chuyện? Ha haa… Tôi có nói mà, tổng giám đốc thật là đẹp trai!” Trương Mẫn diễn một nụ cười cứng ngắc, Đỗ Cận nhìn ra được, chẳng lẽ Mục Khiêm Thư đã từng cùng Trương Mẫn có gì đó sao?
Đỗ Cận cảm giác bản thân nhất định là chưa ăn cơm, bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Trương Mẫn lặng lẽ đem trái tim bỏ vào trong bụng, cô thật không hợp làm gián điệp, nhìn thấy ông chủ lại lúng ta lúng túng rõ ràng như vậy, lo lắng Đỗ Cận sẽ nhìn ra điểm gì không đúng, may mắn cô gái này dây thần kinh thô nên không nhìn ra được gì….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi