SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

An ủi qua Hạng Phỉ Phỉ, Lộ Nam về phòng ngủ, hôm nay cô cũng khá mệt.

Nằm trên giường, nghe tiếng mưa vỗ vào cửa sổ, hồi tưởng lại Lý Lị mất kiểm soát, Lộ Nam nhẹ nhàng thở dài một cái.

Lý Lị là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, theo cô biết, tiền lương chừng 10 nghìn tệ, còn có phụ cấp khác, hơn nữa tiền thưởng móc nối với thưởng cuối năm của văn phòng tỉnh, một năm thu vào chừng 200.000 tệ - sức mua của số tiền này không phải 10 năm sau có thể so sánh.

Nhưng một người ngày thường đẹp đẽ gọn gàng ở phòng làm việc, về nhà cũng phải đối mặt với gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi.

[Hôn nhân thật đáng sợ.]

[Đương nhiên, không có tiền cũng rất đáng sợ.]

Lộ Nam không hẳn chán ghét Lý Lị, nhưng cũng không hẳn thông cảm với chị ta.

Cho dù chị ta từng bóng gió mỉa mai cô, nhưng lúc đó có lẽ chị ta hiểu lầm ý tứ của văn phòng tỉnh và dự định của cô.

Lý Lị quá coi trọng chức vụ giám đốc Đoàn mua rượu Kinh Điển cấp tỉnh, chị ta lo lắng Chu Điềm nghỉ việc, văn phòng tỉnh sẽ đề bạt Lộ Nam mà không phải Trần Lộ.

Nếu người bị đề bạt là Trần Lộ - Trần Lộ vốn làm ban Đoàn mua rượu Hài Hòa, thăng chức cũng chắc chắn đảm nhiệm chức giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh, không hề tạo thành đe dọa với Lý Lị.

Lộ Nam thì bất đồng, văn phòng tỉnh có lẽ sẽ suy xét tới công trạng mà Lộ Nam phụ trách Phi Tường, khiến Lý Lị "nhường ngôi" cho Lộ Nam - Đồng đại khu, Trần Kiêu, giám đốc Vương rất coi trọng cô, ngay cả Lưu Đào cũng không hề có khúc mắc với Lộ Nam, ngược lại còn tán thưởng.

Rượu Hài Hòa ở tỉnh, không, phải nói ở cả nước, lượng tiêu thụ còn chẳng bằng 1/5 của rượu Kinh Điển, biểu hiện rõ nhất là năm ngoái, thưởng cuối năm của Chu Điềm ít hơn nhiều so với Lý Lị.

Lý Lị làm sao có thể sẵn sàng điều khỏi ban Đoàn mua rượu Kinh Điển chứ?

Cho dù đó chỉ là suy đoán của riêng chị ta, cho dù khả năng có chuyện này rất bé nhỏ.

Lộ Nam nghĩ: hôm nay Lý Lị ra mặt giúp mình, có một phần là muốn giải vây hộ, một phần khác là tỏ thiện ý - dù sao, chị ta đã biết, chí hướng của mình không ở chức vụ giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh. Thậm chí chị ta rất có thể đã nghe nói phong thanh Trần Kiêu sắp chuyển đi, như vậy thân phận của Trần Kiêu ở trong mắt những người có chức vụ như Lý Lị vẫn còn là bí mật ư? Tối nay tâm tình Lý Lị mất kiểm soát là thật, hay là thuận thế đây? Đây là một cơ hội yếu thế rất tốt.

Hồi tưởng lại một lượt những chuyện xảy ra tối nay, Lộ Nam vuốt ấn đường.

Bất kể thế nào, Lý Lị là một người rất biết xem xét thời thế.

Sau này chị ta chắc chắn sẽ không còn nói những lời ngấm ngầm hại người nữa, ngược lại khi nhắc tới Lộ Nam trước mặt các đồng nghiệp khác còn sẽ kể cô từng là một giám đốc Đoàn mua thành phố xuất sắc thế nào - cũng từng là cấp dưới của chị ta.

Lý Lị khác với Chu Điềm, chị ta thông minh hơn nhiều.

Chị ta và Lộ Nam không có mâu thuẫn "không chết không ngừng".

Cho nên, sau tối nay, Lộ Nam có thể duy trì quan hệ "từng là cấp trên cấp dưới hữu hảo", đã đủ rồi.

[Hơn nữa, Tổng Giám đốc cấp tỉnh sau này là nhảy dù tới, đối với văn phòng tỉnh hoàn toàn không biết gì hết, chưa chắc sẽ thưởng thức sinh viên được phá cách đề bạt như mình. Nếu như thật sự tính sổ rõ ràng với Lý Lị, cũng chẳng có ích lợi gì với mình.]

...

Hôm sau, họp tuần thứ Bảy.

Nghe xong chuyện Bùi Học Đống thăm dò và chuyện Trần tổng của Hao"ertai mở tiệc chiêu đãi - đương nhiên, Lộ Nam không nhắc tới nhạc đệm xảy ra trên đường đưa Lý Lị về nhà.

Phan Toa Toa khiếp sợ: "Nam Nam tuần này cậu trải qua thật nhấp nhô nha."

Lộ Nam đỡ trán: chứ còn gì nữa.

"Chu Lỗi ngáng chân tớ chẳng hề bất ngờ, dù sao hắn ta là kiểu người nham hiểm mà." Phan Toa Toa "chao ôi" một cái: "Kết quả cạnh tranh thứ Hai tuần sau mới thông báo à? Lỡ như hắn ta cáo trạng nặc danh thì sao?"

Lộ Nam lắc đầu: "Chức vụ Tổng Giám đốc cấp tỉnh còn đang trống, Chu Lỗi cho dù có ý kiến với thông báo thì cuối cùng cáo trạng của hắn ta cũng sẽ đưa tới tay Đồng đại khu. Hắn ta cho rằng tớ là "người" của Trần Kiêu, Trần Kiêu lại là "người" của Đồng đại khu, cho nên hắn không dám cáo trạng đâu, mặc kệ là công khai hay nặc danh, hắn đều sẽ không làm."

"Vậy thì tốt." Toa Toa thở phào một hơi: "Chứ không việc thăng chức của cậu bị loại rác rưởi này phá hoại, thật là đáng giận."

Nói tới đây, Toa Toa lại hết sức bát quái, hỏi: "Vậy giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh - xác nhận là Trần Lộ rồi à?"

"Ừ, chị Lộ không cần cạnh tranh, giám đốc Vương đề cử, cho nên thứ Hai tuần sau cũng thông báo luôn." Lộ Nam nói xong nhìn Toa Toa.

"Có lẽ là mọi chuyện coi như xác định, nếu không Lý Lị cũng sẽ không nghĩ tới việc đền bù quan hệ với cậu." Toa Toa quả nhiên cũng rất nhạy bén: "Xem ra, Tổng Giám đốc cấp tỉnh có lẽ sẽ do tổng công ty phái tới." Bằng không, Đồng đại khu cũng không cần nóng lòng sắp xếp xong chuyện điều động nhân sự vụn vặt này.

Lộ Nam giơ ngón tay cái khen: "Thông minh!"

"May mà không đặt quá nhiều tiền vào "cửa" giám đốc Vương. Xem ra, Lão Vương vẫn thiếu chút nữa." Toa Toa thở dài: "Cho nên, rốt cuộc, cậu muốn đi đâu vậy? Hai hôm nay tớ nghe nói, tỉnh chúng ta trống hai vị trí giám đốc thành phố, một là thành phố Cự Giang, một là thành phố Hoa An."

Lộ Nam suy nghĩ giây lát, ăn ngay nói thật: "Kỳ thực đi đâu cũng được, nhưng tớ muốn tới thành phố Hoa An hơn."

"Tốt quá, lúc trước tớ còn nghĩ, thành phố Cự Giang bao xa nha, hơn 400km. Thành phố Hoa An thì gần đây, cách Hải Lâm có 200km!" Phan Toa Toa hoan hô.

"Cậu nói như thể tớ ước gì được nấy ấy. Chuyện này còn phải nghe theo sắp xếp của lãnh đạo." Lộ Nam bật cười.

Phan Toa Toa lắc đầu: "Hừm, cậu phải tin tưởng vào vận may của mình, nếu cậu muốn tới Hoa An, như vậy khẳng định có thể."

"Được rồi, mượn lời hay của cậu."

Ăn cơm trưa với bạn tốt xong, lười biếng một lúc, sau đó về văn phòng thành phố mở họp tuần, họp xong, Lộ Nam nhìn di động, hôm nay họp tuần hơi kéo dài hơn so với thông thường, bây giờ cô duy trì tần suất ăn cơm tối với mẹ hai lần một tuần, muốn chạy sang CBD, bèn vội vã vẫy tay tạm biệt Toa Toa: "Tuần sau gặp."

Phan Toa Toa thản nhiên xua tay: "Đi mau đi mau, bằng không trễ một chút liền gặp kẹt xe." Trời mới biết, chập tối thứ Bảy mà cũng có kẹt xe, mấy năm nay tình hình giao thông trong nội thành Hải Lâm càng ngày càng khiến người ta phiền lòng, không biết tàu điện ngầm làm xong có thể cải thiện hơn không.

Bỗng phát hiện suy nghĩ của mình lại có vài phần ưu quốc ưu dân, Phan Toa Toa vội lắc đầu, cô thu dọn đồ, nhìn thấy người cần tìm, bèn kêu lên: "Anh Kiêu."

Trần Kiêu đứng lại.

"Tôi có chuyện muốn nói." Toa Toa trịnh trọng.

Những người chưa rời đi ánh mắt dáo dác, thậm chí còn có kẻ nhìn sắc mặt Dịch Vĩ.

Xem ra ai nấy đều tò mò ăn dưa.

Trần Kiêu liếc mọi người: "Tan làm không tăng ca, tư tưởng có vấn đề*!" Sau đó nói với Phan Toa Toa: "Vào đi." Chỉ về phía văn phòng mình.

*Ý chỉ nhân viên văn phòng thường đi làm 9h, tăng ca tới 9h, ngày làm 6 tiếng mới là thái độ đúng.

Phan Toa Toa lâu lắm không ở riêng với Trần Kiêu, xác thực thì, chỉ có đầu năm ngoái, khi mới bắt đầu chuyển tới nội thành, Trần Kiêu mang cô ấy đi thăm hỏi Nhà tiêu thụ, sau đó bọn họ làm gì có cơ hội ở riêng.

Lâu như vậy, đứng trong văn phòng anh ta, nghe anh ta nói: "Mời ngồi."

Nhìn đối phương vẫn đẹp trai như cũ, mày kiếm mắt sáng, Toa Toa cực kỳ xác nhận, Trần Kiêu với mình, đã là quá khứ.

Cô ngồi xuống ghế, Trần Kiêu hỏi: "Muốn uống nước không?" Làm bộ vươn tay lấy cốc giấy.

"Không cần, tôi chỉ nói mấy câu, nói xong liền đi." Phan Toa Toa nghiêm túc: "Nam Nam... Tôi muốn nói là Lộ Nam, cô ấy muốn tới thành phố Hoa An."

"Lộ Nam bảo cô tới nói với tôi?" Trần Kiêu ngồi đối diện nhìn mắt Phan Toa Toa, hỏi.

Phan Toa Toa lắc đầu: "Không phải, là tôi tự tới nói. Tôi cảm thấy, anh nên bồi thường cho cô ấy... chuyện video tư liệu thực tế lần trước, anh còn nợ cô ấy."

Trần Kiêu dựa lưng vào ghế, nhướn mày hỏi ngược lại: "Hử? Tôi cho rằng cô ấy có thể cạnh tranh thành công cũng tương đương với nhận được bồi thường rồi. Hơn nữa, bây giờ cô mới nói cũng muộn rồi."

Phan Toa Toa rất muốn kêu "dối trá", nhưng cô ấy nhịn, dù sao người đàn ông đối diện cũng vẫn là cấp trên của cô ấy: "Cạnh tranh thành công bởi vì năng lực cá nhân của cô ấy vô cùng xuất sắc, cô ấy dựa vào bản lĩnh của chính mình. Anh Kiêu, Trần Kiêu, nếu anh thật sự tán thưởng năng lực làm việc và nhân phẩm của Lộ Nam, vậy mời anh hãy chuyển lời cho Đồng đại khu về thành phố mà Lộ Nam muốn tới - chỉ cần chưa ra thông báo, liền còn có thể sửa đổi; anh đối nhân xử thế chu đáo như vậy, nhất định có cách thuyết phục Đồng đại khu, phải không?"

Trần Kiêu vốn đang nghiêm túc, nói chuyện thậm chí còn hơi giống vai ác bỗng nhiên bật cười: "Phan Toa Toa, bây giờ tôi tin, cô và Lộ Nam là bạn bè thân thiết thật sự."

"Nói thừa, tốt xấu chúng tôi cũng từng bàn luận về anh..." Phan Toa Toa buột miệng, dưới ánh mắt đùa cợt của Trần Kiêu liền càng nói càng nhỏ.

Có cấp trên nào chưa từng bị cấp dưới bàn luận không? Trần Kiêu không muốn biết chi tiết hơi lắc đầu, tỏ ra bất đắc dĩ: "Cô yên tâm, tôi sẽ nói với Đồng đại khu. Nhưng chuyện hôm nay cô tới tìm tôi, e rằng không giấu được Lộ Nam."

"Ngày mai là Chủ Nhật, đợi tới thứ Hai ra thông báo, mọi chuyện đã xong. Nam Nam nhiều nhất sẽ trách tôi hai câu rằng làm điều thừa, sẽ không thật sự tức giận." Phan Toa Toa là người rất hiểu chừng mực.

Trần Kiêu gật đầu: "Tốt."

Lúc Phan Toa Toa ra ngoài, còn vừa đi vừa ngoái lại dặn dò: "Nhất định phải gọi điện thoại luôn đấy."

"Được rồi." Trần Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh ta không nói rằng, từ vài hôm trước, anh ta cũng đã nói với với Đồng đại khu, để ông ta cố gắng sắp xếp Lộ Nam tới thành phố Hoa An.

Phan Toa Toa ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Từ Dao đang lấy nước, cười nhẹ với cô ta, sau đó xoay người ra ngoài: kẹt xe vạn ác, từ từ hẵng tới, ta còn phải ra khỏi thành phố nha!!!!!!

Từ Dao lấy nước xong, hết sức thần bí về văn phòng, nói với mọi người: "Mọi người đoán tớ nhìn thấy gì?"

Nhìn thấy gì?

Chu Linh Linh hỏi: "Chắc không phải là anh Kiêu với Phan Toa Toa âu yếm thân mật ở văn phòng đấy chứ? Không thể nha."

Hành chính Hà Man Lâm dù đã thầm hạ quyết tâm từ bỏ Trần Kiêu nghe thế, vẫn bất giác tái nhợt mặt.

Từ Dao lắc đầu: "Kính mờ, không thấy rõ, dù sao chỉ thấy hai người họ ngồi nói chuyện. Giọng cũng không to, em không nghe rõ. Em muốn nói là, ban nãy em thấy trên tay Phan Toa Toa đeo vòng hồng thạch!"

Hử?

Chu Linh Linh và Hà Man Lâm đều không nhịn được trợn mắt khinh thường Từ Dao một cái.

"Dạo này khí sắc của cô ấy rất tốt, mọi người không thấy thế sao?" Từ Dao rất nghiêm túc nói: "Phan Toa Toa lúc trước đều đeo thạch anh, bây giờ đổi thành hồng thạch, mọi người nói có phải... hồng thạch càng có hiệu quả hơn không?"

...

Sáng thứ Hai 9h, e-mail của mọi người đều nhận được điều động nhân sự mà Đồng đại khu gửi tới.

Tổng kết một chút điều lệnh liên quan tới văn phòng Hải Lâm còn khá nhiều:

1. Tổng công ty phái Ngô Xuyên, vốn ở ban Giám sát thị trường tới nhậm chức Tổng Giám đốc cấp tỉnh.

2. Lộ Nam nhậm chức giám đốc thành phố Hoa An.

3. Trần Lộ thăng chức giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh.

4. Cùng với một chuyện ngoài dự đoán mọi người nhất - chuyên viên nhãn hiệu Trần Kiêu của rượu Kinh Điển văn phòng thành phố Hải Lâm, chuyển về tổng công ty, đảm nhiệm Phó Tổng Giám đốc nhãn hiệu rượu Kinh Điển. Kế tiếp là lựa chọn thay thế Trần Kiêu, cũng từ tổng công ty tới, ban đầu làm tại ban Thị trường mở rộng của rượu Kinh Điển, tên Từ Văn Đào.

Dưới tin tức kinh thiên động địa này, ba điều động nhân sự bao gồm Lộ Nam nửa năm thăng liên tiếp hai cấp đều không khiến người khác chú ý.

Trần Kiêu sắp nhậm chức Phó Tổng Giám đốc nhãn hiệu rượu Kinh Điển là sự tồn tại thế nào?

Nếu phân chia các tầng cấp trong công ty TNHH tiêu thụ rượu trực thuộc tập đoàn Nguyên Xuyên thành các chữ cái ABCDEFG, Trần Kiêu vốn là nhãn hiệu chuyên viên đang cùng cấp bậc với giám đốc thành phố, ở mức D, nhưng anh ta sắp nhậm chức Phó Tổng Giám đốc nhãn hiệu thì xen vào giữa B và C, còn cao hơn chút so với chức Tổng Giám đốc cấp tỉnh, chỉ thấp hơn Đồng đại khu. Tốc độ thăng chức thế này còn nhanh hơn Lộ Nam nhiều! Quả thực là ngồi tên lửa bay lên trời.

Trần Kiêu rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trước đồn đại anh ta là người của Đồng đại khu, nhưng hiện tại xem ra tin đồn đều không đáng tin, bởi vì Đồng đại khu còn chưa có khả năng đề bạt Trần Kiêu tới tổng công ty.

Chẳng lẽ Trần Kiêu là người của Hạ tổng?

Lộ Nam nhìn mọi người suy đoán càng lúc càng thái quá, nhưng không có ai dám đoán theo hướng kỳ quái nhất, đại khái bởi vì Trần Kiêu khác họ với Chủ tịch?

Nhưng cô biết, thân phận của Trần Kiêu cũng không giấu được quá lâu, đợi khi anh ta về tổng công ty, phỏng chừng bên kia sẽ lan truyền, chậm nhất sau tết Âm, các đồng nghiệp văn phòng thành phố Hải Lâm sẽ biết?

Từng cộng sự với con trai Chủ tịch cũng là chuyện rất đáng nhắc tới.

Đồng thời, Lộ Nam cũng biết Phan Toa Toa hôm trước sau buổi họp tuần tới tìm Trần Kiêu, khác với nhóm Từ Dao đoán chuyện tư tình, ngay lập tức, Lộ Nam liền biết mục đích Toa Toa tới tìm Trần Kiêu nói chuyện.

[Con bé ngốc này! Sẽ không đe dọa Trần Kiêu đấy chứ?]

Chập tối thứ Hai, phòng tập quyền anh, Lộ Nam học buổi cuối cùng, huấn luyện viên nói Trần Kiêu có giờ học ngay sau đó, thế là cô bèn làm giãn cơ một lúc.

Nhìn thấy Trần Kiêu mặc đồ tập, cô nói thẳng: "Thứ Bảy, Toa Toa có phải..."

"Phải." Lộ Nam còn chưa dứt lời, Trần Kiêu liền trả lời khẳng định.

Lộ Nam bất đắc dĩ cười: "Anh Kiêu đừng chấp cô ấy, suy cho cùng, cô ấy làm thế vì em."

Trần Kiêu lẩm bẩm một câu: "Hai người đúng là bạn thân."

"Sao?"

"Không có gì. Anh nói, tập luyện một chút? Em tấn công anh phòng thủ." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi