SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Hôm sau họp sáng, sau khi mọi người báo cáo xong, giám đốc Vương cũng thuận tiện hỏi Lộ Nam một câu.

Bận rộn một ngày Lộ Nam không hoảng hốt, nhanh chóng thuật lại nội dung công việc hôm qua.

"Cảm giác thế nào?" Giám đốc Vương cười tủm tỉm.

Lộ Nam trả lời: "Còn có rất nhiều thứ để học hỏi ạ."

Giám đốc Vương trước buổi họp đã tìm Lý Lị và Chu Điềm, hai người họ đều có ấn tượng khá tốt với Lộ Nam.

Lúc này, giám đốc Vương hài lòng gật gù, vừa lòng Lộ Nam biết cầu thị, bắt trọng tâm báo cáo công việc, cũng vừa lòng thái độ khiêm tốn của cô, bèn quay sang nhìn Trần Kiêu ngồi phía bên phải: "Anh Kiêu, thấy thế nào?" Đừng hiểu lầm, giám đốc Vương đương nhiên lớn tuổi hơn Trần Kiêu mới tốt nghiệp ĐH, anh ta gọi như vậy chỉ là biểu thị hội nghị kết thúc, bây giờ xem như thời gian tán gẫu.

Quả nhiên, những người còn lại đều thu dọn đồ, chuẩn bị ra ngoài chạy nghiệp vụ, không hề để ý giám đốc Vương gọi ai là anh - dù sao giám đốc Vương ngoài việc công đều hòa đồng như vậy.

Trần Kiêu cười nói: "Hôm nay tôi dẫn Lộ Nam."

Anh ta nói xong câu này, Phan Toa Toa ngồi cạnh đang gập laptop chợt khựng lại.

Lộ Nam gật đầu: "Vâng, anh Trần." Cũng không hỏi đi đâu, không hỏi làm gì, chỉ nhanh chóng thu thập sổ và bút, nhìn Trần Kiêu, biểu lộ chính mình có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Giám đốc Vương nhại Lộ Nam, méo giọng kêu: "Anh Trần dễ nghe hay là anh Kiêu dễ nghe?"

"Anh Long đừng đùa tôi nữa." Trần Kiêu cất tablet, nhẹ nhàng gõ bàn, nhìn Lộ Nam ngơ ngác bèn nghiêm mặt nói: "Đi thôi."

Phan Toa Toa mau lẹ quét đồ trên bàn vào túi, vội vã theo sát Trần Kiêu và Lộ Nam ra khỏi phòng, đuổi kịp tới thang máy.

"Trần Kiêu, anh định đi quảng cáo Phi Tường à? Tôi tiện đường, để tôi đưa anh một đoạn?" Phan Toa Toa tựa hồ vô tình hỏi.

Trần Kiêu thoạt đầu sửng sốt, tiếp theo ngước mắt lên cười: "Được thôi, cảm ơn cô."

Lộ Nam ung dung quan sát hết thảy.

Tới bãi đỗ xe, Lộ Nam hết sức chủ động mở cửa sau chui vào.

Trần Kiêu lễ phép mỉm cười, tự nhiên ngồi ghế phụ.

Trong xe mở nhạc jazz, Audi xám bạc ra khỏi ga ra, hòa vào dòng xe cộ cuồn cuộn trên đường.

Phan Toa Toa khởi động xe, tâm tình dường như khá tốt, dọc đường hàn huyên với Trần Kiêu về những điều thú vị trong công việc, cuộc sống hàng ngày, thi thoảng còn nhớ tới Lộ Nam ngồi phía sau, chêm vài câu, để Lộ Nam cũng tham gia vào.

"Cho nên, anh thuyết phục được Dương tổng?" Phan Toa Toa hỏi mơ hồ.

Trần Kiêu chọc chọc tay vịn xe bằng da, trả lời vài phần bất đắc dĩ: "Cái gì cũng không giấu được pháp nhãn của cô."

Phan Toa Toa vội vàng giải thích một câu: "Lúc giám đốc Vương gọi chú tôi hỏi về hồi khoản, tôi vô tình nghe thấy anh ta nói, gần đây nội thành dự định ký Nhà tiêu thụ mới của rượu Kinh Điển. Nghĩ dạo này anh luôn tới chỗ đó, mới đoán được như vậy."

"Không sao, còn chưa chắc chắn, nên chưa muốn lộ ra trong văn phòng, tối qua Dương tổng gọi điện cho tôi, cũng gần như quyết định rồi, bảo tôi tới chơi, có lẽ sẽ ký hợp đồng trong mấy ngày này. Cũng không có gì phải che giấu... Nhưng mà, tốt nhất vẫn đợi chắc chắn mới nên nói ra, hai người đẹp cảm thấy đúng không?"

Phan Toa Toa cảm giác đắc ý vì đoán được chân tướng, cũng vui mừng vì được anh ta nhờ: "Yên tâm, anh nói gì với tôi, tôi nhất định sẽ không nói với người thứ ba." Lời này hơi mang vài phần mờ ám.

Trần Kiêu dường như không rõ điệu bộ thân mật của cô ta, quay lại hỏi hàng sau: "Lộ Nam, cô..."

Lộ Nam gật đầu: "Kiêu ca yên tâm, tôi biết rồi."

...

Phan Toa Toa vô cùng thân thiết đưa Trần Kiêu và Lộ Nam (nhân tiện) tới cửa quảng cáo Phi Tường, còn quyến luyến hỏi: "Dù sao buổi sáng tôi cũng rảnh, hay là tôi vào cùng nhé."

Trần Kiêu cười: "Tôi và Dương tổng bàn chuyện, Lộ Nam là tới tham quan học tập, nếu cô cũng vào, người ta thấy tôi kèm hai người đẹp, trong lòng không biết nghĩ gì đâu. Cô đi làm việc đi, làm sớm tan sớm."

"Được, vậy tôi đi trước. Nếu còn thừa thời gian, xem xem có thể ăn trưa cùng nhau không?"

Trần Kiêu có lệ: "Đợi lát nữa xem."

Lộ Nam theo sát Trần Kiêu xuống xe, lúc đóng cửa nhanh chóng nói tiếng cảm ơn.

Xuống xe, Trần Kiêu quen thuộc làm thẻ ra vào, nói với Lộ Nam: "Công ty quảng cáo Phi Tường là đối tác quảng cáo của văn phòng Hải Lâm, thường chế tạo banner quảng cáo, đồ dùng khi có hoạt động của công ty chúng ta."

"Tuần trước Dịch Vĩ đã dẫn tôi tới một lần, từng gặp chị Bùi." Lộ Nam biểu thị bản thân không phải không biết gì hết.

Trần Kiêu gật đầu: "Vậy tốt, đi thôi."

Lần trước Lộ Nam đi cùng Dịch Vĩ, chỉ là tới kho hàng kéo đồ, sau đó tới chỗ bà chủ kiêm tài vụ chị Bùi ký biên lai.

Lần này đi cùng Trần Kiêu, đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, ông chủ công ty quảng cáo Dương tổng đích thân nghênh đón ở cửa văn phòng.

Dương tổng ước chừng 40 tuổi, vóc người cao to, tướng mạo đẹp đẽ, giọng sang sảng, hoàn toàn không có cảm giác trung niên dầu mỡ, hiển nhiên ông ta rất quen thuộc với Trần Kiêu: "Giám đốc Trần, nào, ngồi đi, uống trà nhé."

Trần Kiêu hết sức tự nhiên ngồi xuống: "Dương tổng, hôm nay tôi tới bàn luận một chút hợp đồng tiêu thụ của chúng ta."

"Là thế này, giám đốc Trần." Dương tổng loay hoay trà cụ bằng tử sa, rót một chén trà nhỏ cho Lộ Nam và Trần Kiêu: "Mấy hôm nay tôi suy nghĩ cẩn thận, về kim ngạch hợp đồng, có thể tăng thêm, 4 triệu không dễ nghe lắm, thêm một triệu thì hơn - vậy ký với công ty 5 triệu, hơn nữa còn mở một cửa hàng trưng bày, có điều..."

Lúc này "có điều" gì cũng là bình thường.

Trần Kiêu rửa tai lắng nghe.

Dương tổng nói: "Nhưng tôi muốn ký hợp đồng mọi kênh phân phối, hơn nữa về phương diện xưởng trợ cấp, tôi muốn giám đốc Trần giúp tôi tranh thủ thêm càng nhiều ưu đãi."

"Dương tổng..." Trần Kiêu cười khổ: "Công ty có quy định ghi rõ chi phí hỗ trợ thế nào cho Nhà tiêu thụ có quy mô ra sao."

"Cậu không cần giả vờ, chúng ta hợp tác 3, 4 năm rồi, mặc dù trước đây tôi chỉ chế tạo đồ quảng cáo cho công ty các cậu, nhưng trích lợi nhuận ngành rượu và mô hình tiêu thụ tôi vẫn hiểu một ít. Văn phòng thành phố năm nay rất cần ký Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển chất lượng tốt đúng không? Mà tôi lại vừa khéo có lòng tin tưởng với rượu Nguyên Xuyên. Chúng ta ăn nhịp với nhau, song thắng!" Dương tổng nói thẳng: "Tôi biết cậu còn có thể xin thêm ưu đãi."

Trần Kiêu liếc nhìn Lộ Nam, cô tức thì ngầm hiểu, cầm ấm trà tử sa lên đảo khách thành chủ rót chén trà cho Dương tổng: "Dương tổng, nếu ngài đã nói thế, vậy anh Trần khẳng định sẽ nghĩ cách cố gắng đạt được yêu cầu. Dù sao trên đường tới, anh Trần còn kể rằng, Dương tổng vẫn luôn rất ủng hộ công việc của anh ấy..."

Trong lúc này, Trần Kiêu cầm tablet, trượt màn hình, thường mở qua mở lại bảng tính.

Lộ Nam phối hợp với Trần Kiêu, để anh ta có thể có càng nhiều thời gian suy tính, đây cũng là ý nghĩa mà Trần Kiêu đưa cô tới hôm nay.

Làm một tân nhân (mặc dù không muốn nhấn mạnh, nhưng tân nhân trẻ tuổi, cũng đẹp), ở những trường hợp đàm phán không chính thức như vậy, cho dù nói sai đôi câu cũng không bị để ý. Thích hợp làm người hỗ trợ, thậm chí khi đối phương trả giá quá mức, liền làm nũng vài câu cũng không đắc tội người khác.

Đồng thời, Lộ Nam biết, Trần Kiêu chẳng qua đang làm ra vẻ mà thôi, trước khi tới có lẽ anh ta không phán đoán được Dương tổng sẽ chủ động tăng giá trị hợp đồng, nhưng khẳng định đoán được ông ta sẽ cò kè mặc cả phương diện trợ cấp chi phí.

Cho nên, lúc này Trần Kiêu tính toán là ba phần thật bảy phần giả.

Anh ta đang tính trong vòng chính sách công ty, Nhà tiêu thụ ký hợp đồng 5 triệu nên có trợ cấp gì, cùng với còn có thể tăng điều khoản trợ cấp nào, sau khi tổng hợp lại không đối đầu với chính sách bảo vệ giá xuất xưởng.

5 triệu khẳng định hấp dẫn hơn 4 triệu, vậy phải nhượng bộ thế nào mới khiến Dương tổng và lãnh đạo công ty hài lòng?

Đây không phải chui chỗ trống, mà là một loại thủ đoạn đàm phán, biểu thị rằng Trần Kiêu rất cố gắng tranh giành lợi ích cho Nhà tiêu thụ, thúc đẩy ký kết hợp đồng.

Dù sao, những thứ có thể tăng lên là trợ cấp tiền thuê cửa hàng, lắp đặt thiết bị, tiền thuê nhân viên..., đều là trợ cấp có thể điều chỉnh được. Cũng không phải trả bằng tiền mặt, mà bằng hình thức bổ sung rượu... cho nên còn có rất nhiều khoảng trống để thảo luận.

Lời tác giả: Nhìn ra chưa.

Phan Toa Toa có ý với Trần Kiêu.

Dịch Vĩ lại có ý với Phan Toa Toa.

...

Nói thế nào nhỉ, câu chuyện cần phải triển khai từ từ.

Tôi cảm thấy bàn tay vàng của Lộ Nam đã rất nhiều rồi.

Nếu như nữ chính vừa lên sân khấu đã vô địch, vậy truyện này còn viết thế nào nữa - ai cũng không xứng chơi với cô ấy.

Đúng không? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi