SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Chương Lễ thoạt đầu hơi quẫn bách, nhưng sau cũng mặc kệ, vui vẻ chè chén với Tưởng Sở Thiên, hồi tưởng quãng thời gian du học thú vị. Nhưng anh ta nhớ ăn không nhớ đánh, biết Lộ Nam lát nữa không gọi lái thay, liền ra vẻ hào phóng: "Vậy cô đừng uống nữa, để tôi với Tưởng Sở Thiên uống thôi."

Trò chuyện hào hứng, anh ta khoác lác: "Nếu anh biết Tưởng Sở Thiên có bản lĩnh này, hôm đó đã trực tiếp tìm em."

Lộ Nam cúi đầu rũ mắt: phải, không biết cái sọt đó do ai chọc.

"Giám đốc Lộ, cô bảo hôm nay mời đàn em của tôi ăn cơm, ngoại trừ cảm ơn, còn có chuyện gì?" Chương Lễ cao giọng hỏi.

Nếu không phải trước đó Lộ Nam đã nói qua với Tưởng Sở Thiên, e rằng bây giờ sẽ rất khó xử.

[Nói chuyện không suy nghĩ, tới chết vẫn là thiếu niên!]

Cô thầm lắc đầu, nói chính sự với Tưởng Sở Thiên: "Là thế này, tôi biết thành phố Hoa An có rất nhiều hiệp hội nghề nghiệp, còn có khá nhiều thương hội. Tiểu Chương tổng muốn hỏi một chút anh có cách nào tiến cử anh ta với họ không." Vốn dĩ cô định bắt đầu đàm phán từ việc tặng rượu và tài trợ rượu cho bữa tiệc, thuận tiện móc nối quan hệ, không ngờ Chương Lễ và Tưởng Sở Thiên còn có quan hệ này, vậy có thể đi đường thẳng.

Chương Lễ khiếp sợ: "Giúp tôi... tiến cử?"

Sao tôi không biết có chuyện thế này?

Lộ Nam không để ý tới Chương Lễ ngơ ngác, ngược lại hỏi thăm với Tưởng Sở Thiên bây giờ thành phố Hoa An có tổng cộng bao nhiêu hiệp hội nghề nghiệp.

Hiệp hội nghề nghiệp - lần trước Tưởng Sở Thiên lên tiếng xin giúp đỡ chính là group hiệp hội đồ dùng khách sạn. Khu thành cũ cải tạo thành những khu nhà riêng cao 4.5 tầng, 5.5 tầng, một loạt cửa hàng bán đồ giống nhau tập trung ở cùng một tiểu khu, tự xưng "phố chuyên bán xxx", bởi vậy sinh ra rất nhiều hiệp hội nghề nghiệp.

Tại Hoa An, hiệp hội nghề nghiệp không chỉ là hư danh. Nó có điều lệ và chế độ quản lý nghiêm khắc, hàng năm thu phí hội viên, dưới Hội trưởng còn có 2-3 Phó hội trưởng thường trực, xuống nữa là 9-11 quản lý, sau đó mới là hội viên bình thường. Muốn vào hội phải thông qua xét duyệt tư cách, bao gồm xét duyệt giấy phép buôn bán, cửa hàng thực tế... Tất nhiên, muốn vào hội phải nộp tiền.

Nhưng đừng vì lý do này mà cảm thấy hiệp hội ngành nghề chỉ dựa vào thu tiền để lấy kinh phí tổ chức - vai trò của nó lớn hơn nhiều.

Bởi vì thành phố Hoa An có đặc thù xây dựng khác biệt, những cửa hàng ở đây ít khi rao bán, đa số người địa phương đều là chủ nhà cho thuê, ban đầu còn ở cùng thôn, khó tránh khỏi sẽ có hành vi liên kết với nhau tăng giá tiền thuê nhà ào ạt.

Hiệp hội ngành nghề tồn tại, có thể liên hợp với các hộ kinh doanh, thương lượng với chủ nhà (là hộ đền bù ở bản địa) về tiêu chuẩn thuê cửa hàng, cách thức tăng giá; còn phụ trách truyền đạt thông báo và tin tức, bao gồm cửa hàng thuê, thông tin phân phối hàng hóa trong nghề và thông báo danh sách mua sắm có mạo hiểm cao sắp tới, để hội viên tránh né mạo hiểm...; hàng năm ít nhất tổ chức 1-2 lần triển lãm, thông thường hội viên tham dự hoạt động này, phí đi lại và nơi ở đều miễn phí, hộ kinh doanh muốn tham gia triển lãm cũng có thể đạt được trợ cấp gian hàng nhất định; đương nhiên càng không thể thiếu hoạt động hội nhóm, chẳng hạn như liên hoan mỗi quý một lần, du lịch mỗi năm một lần, ngày lễ ngày tết phát quà tặng...

Có thể nói, ở Hoa An, rất hiếm có công ty không gia nhập hiệp hội ngành nghề.

Chẳng hạn như, Tứ Phương Kiến Trúc đương nhiên cũng gia nhập hiệp hội kiến trúc bản địa, nhưng hiệp hội kiến trúc có quy mô và mô hình bất đồng rất lớn với những hội nhóm hàng hóa nhỏ như Lộ Nam nhắc tới, quan trọng nhất là ngưỡng cửa nghề đó quá cao - một thành phố cũng chỉ có vài công ty kiến trúc mạnh mà thôi.

Mặc dù không thể so sánh về giá trị tài sản, nhưng từ số lượng hội viên, đương nhiên là ngành nghề hàng hóa nhỏ có nhân số hội viên lớn hơn. Đây là hội viên ư? Không! Trong mắt Lộ Nam, đây là quần thể có chút tài sản! Đều là quần thể khách hàng có thể mua rượu Kinh Điển!

Còn thương hội, càng dễ hiểu hơn. Người ngoài tới thành phố Hoa An làm ăn, cho dù không phải vì ôm đoàn, quan niệm "có việc nhờ đồng hương" thâm căn cố đế trong lòng nhân dân cả nước, thương hội tồn tại là vô cùng cần thiết với thương nhân làm ăn xa quê, ngày lễ ngày tết, tiệc cuối năm, liên hoan thương hội, phải dùng tới rượu cũng không hề ít.

Lộ Nam giương ánh mắt ám chỉ với Chương Lễ.

Chương Lễ: gì?

[Haiz...]

Lộ Nam im lặng thở dài một cái, đột nhiên hoài niệm những ngày phối hợp ăn ý với Trần Kiêu.

...

Về nhà, Chương Lễ phát hiện anh trai đang ở nhà: "Cha mẹ đâu? Lại ra vườn rau à?" Hai ông bà cũng không biết bồi dưỡng yêu thích này từ lúc nào, nói hồi trẻ chưa từng trồng trọt, bây giờ già rồi tạo một luống rau, ngày ngày hầu hạ như bảo bối.

Chương Kỳ gật đầu.

Chương Lễ không nín được, oán giận: "Anh, em kể cho anh nghe, cái cô Lộ Nam này thật quá đáng, có việc muốn nhờ thì lái xe đón em đi ăn cơm, xong việc rồi, còn bảo em tự bắt xe về!"

"Ừm, hôm nay hai người đi ăn cơm chung?" Chương Kỳ hỏi.

Anh ta biết, chỉ cần hơi tỏ ra tò mò, em trai anh ta sẽ tuôn ra như suối.

Quả nhiên, Chương Lễ quang quác quàng quạc nói một đống, còn dùng tới câu hỏi, câu cầu khiến, câu tu từ cùng các kiểu trợ từ, trọng điểm lên án Lộ Nam không phải người, là gian thương Chu Bái Bì tâm đen.

Chương Kỳ lọc nhảm nhí từ lời em trai, tinh chuẩn lấy được thông tin hữu hiệu: hiệp hội ngành nghề, thương hội.

"Cho nên, em dự định bao giờ tới thăm Hội trưởng của những hiệp hội ngành nghề đông người này?" Chương Kỳ bất chợt hỏi.

Chương Lễ nói tới miệng khô đang uống nước lọc, nghe vậy bỗng sặc lên: "Anh, anh rốt cuộc có nghe lọt lời em nói không?"

Chương Kỳ nghiêm túc gật đầu, biểu thị đã nghe hết: "Anh cảm thấy giám đốc Lộ nói rất có lý."

Rượu dùng trong thương mại quả thật là khối xương khó gặm nhưng thơm nức, Chương Lễ có ưu thế bản địa, từ nó ra mặt tới thăm người của hiệp hội ngành nghề và thương hội, rất dễ làm quen với họ tiến tới giữ gìn tình cảm - không phải Chương Kỳ cảm thấy Lộ Nam không thể làm được chuyện này. Mà anh ta suy đoán, Lộ Nam nhận thức rõ và định vị chính xác thân phận của cô ta.

"Xong rồi xong rồi, anh nhất định bị cô ta tẩy não rồi." Chương Lễ như thể trời sụp: "Anh sẽ không tin lời cô ta đi? Còn thừa hơn một tháng, muốn bán đi 500.000 tệ rượu Hài Hòa? Không thể! Anh đừng để cô ta lừa. Anh quên rồi sao? Trước kia anh cảnh cáo em, nói phụ nữ bán rượu Nguyên Xuyên không đơn thuần, bảo em phải mở to mắt, sao bây giờ chính anh cũng bị lừa rồi?"

"Sửa đúng: anh đặc biệt chỉ vào cô gái đi theo em, mà không phải nói tới mọi người phụ nữ làm tiêu thụ rượu, càng không nhắm vào giám đốc thành phố Hoa An hiện tại của Nguyên Xuyên. Em nói cho cẩn thận." Chương Kỳ lạnh nhạt nói.

Chương Lễ vẫn mạnh miệng: "Dù sao em cảm thấy anh trúng tà. Cô ta là cô bé mới tốt nghiệp ĐH biết gì về thị trường? Biết gì về marketing? Anh, anh tung hoành thương trường nhiều năm, nhất định không được để cô ta lừa."

"Cái gì, Chương Lễ, con bị ai lừa?" Mẹ Chương trở về từ vườn rau mở cửa liền nghe thấy câu cuối cùng, hết sức giật mình: "Bị lừa bao nhiêu tiền?"

"Mẹ, không phải con, là anh trai."

Chuyện này nghiêm trọng rồi, con trưởng luôn chững chạc, nếu nó còn bị lừa, chứng tỏ đối phương quá xảo trá! Hơn nữa con trưởng kinh doanh tài chính xuất nhập đều rất lớn... Mẹ Chương thường ngày thích xem kênh pháp luật không dám nghĩ nhiều, run rẩy hỏi: "Chương Kỳ, con nói thật cho mẹ biết, con bị lừa bao nhiêu tiền? Chỗ mẹ còn có chút tiền, con lấy mà dùng trước."

Bố Chương đi theo mẹ Chương tiến vào mặc dù không nghe thấy gì, nhưng hết sức tỉnh táo: "Nghe lời đừng nghe một nửa, để Chương Kỳ nói."

Chương Kỳ đặt di động xuống, nhìn vẻ mặt y hệt nhau của mẹ và em trai, nghiêm túc nói: "Con không bị lừa, là Chương Lễ lại muốn lười biếng."

A, nếu vậy thì không sao rồi. Mẹ Chương lại cầm cái cuốc lên nói một câu: "Chương Lễ, nghe anh trai con nói." Sau đó hai vợ chồng già vào bếp thu xếp thức ăn mới đào lên từ vườn.

Chương Kỳ vẻ mặt bất thiện, Chương Lễ gật đầu nói: "Ngày mai! Ngày mai em nhất định tới thăm các thương hội và hiệp hội ngành nghề."

...

Lúc nhà họ Chương ông nói gà bà nói vịt, Tưởng Sở Thiên càng nghĩ càng thấy không phù hợp, không nhịn được, cầm di động ra ban công gọi cho Lộ Nam.

"Lộ Nam, không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?"

Đương nhiên không, mới hơn 9h tối, Lộ Nam khách sáo: "Có việc gì quan trọng sao?"

Tưởng Sở Thiên giãy giụa: "Mặc dù sau lưng nói xấu đàn anh rất không tốt. Nhưng tôi phải nhắc nhở một chút, anh ta đối đãi tình cảm không quá nghiêm túc, trước kia lúc du học về cơ bản cứ nửa năm lại đổi một cô bạn gái..."

Này tương đương với nói xấu sau lưng, Tưởng Sở Thiên đời này đều chưa từng làm chuyện mất phong độ đàn ông như thế, cho nên nói một câu liền không nói được nữa.

Lộ Nam biết Tưởng Sở Thiên hiểu lầm, bèn chăm chú giải thích quan hệ giữa cô và Chương Lễ.

Biết Lộ Nam và Chương Lễ chỉ đơn thuần hợp tác làm ăn, Tưởng Sở Thiên yên tâm rồi: "Nếu biết rõ đàn anh là playboy lại không nhắc nhở cậu, Phan Toa Toa nhất định sẽ giết tớ."

Lộ Nam cười tạ ơn Tưởng Sở Thiên, thầm nghĩ: ừm, nhóc con này dường như rất để ý cái nhìn của Toa Toa với cậu ta.

Hôm sau, Chương Lễ cảm thấy bận tới chân không chạm đất: vì sao thành phố Hoa An lại có nhiều thương hội và hiệp hội ngành nghề thế này? Vì sao tên nhãi Tưởng Sở Thiên quen biết nhiều người đến thế? Vì sao những người này đều có bạn làm cầu nối giới thiệu ta quen biết hiệp hội tiếp theo? Vì sao ta phải thành thật chạy khách hàng?

Ba vấn đề trước không dễ trả lời, nhưng vấn đề thứ tư Chương Kỳ có thể nói cho em trai nghe: "Bởi vì cho tới giờ, công ty rượu hao tổn 2.5 triệu, cho nên thẻ của em bị cắt rồi. Bao giờ đàm phán thành công 10 đơn đặt hàng, lúc đó sẽ mở lại tấm thẻ thứ nhất."

Rượu Kinh Điển Ngô Xuyên giá cao, cho dù chỉ một rương hàng, toàn bộ là loại 10 năm, Đoàn mua xuất 10 rương cũng tiếp cận 40 nghìn tệ.

Chương Lễ tức giận bất bình: 40 nghìn tệ, còn chưa đủ ta cải tiến 4 cái bánh xe!

Nhưng tình thế mạnh hơn người, anh trai rốt cuộc vẫn là anh trai.

Cái gọi là: phú quý không phóng đãng? Nghèo hèn không đổi thay? Uy vũ không khuất phục?

Chương Lễ thừa nhận mình nao núng: phóng đãng, thay đổi, khuất phục. Được chưa?

"Cô hài lòng chưa?" Anh ta căm hận nhìn Lộ Nam.

Lộ Nam nhìn lại: "Tiểu Chương tổng, trước khi chất vấn tôi anh làm ơn làm rõ một việc. Bây giờ bán mỗi một rương hàng, tiền hàng đều trả vào tài khoản của quý công ty; đàm phán thành công mỗi một khách hàng, tương lai đều là tài nguyên khách hàng của quý công ty. Tôi hài lòng chưa? Tôi hỏi anh mới đúng, anh hài lòng chưa?" Đương nhiên, chuyện công ty anh ta nhập hàng từ công ty ta không cần nhắc nhở.

Chương Lễ yếu thế, lập tức nói: "Nhưng cô chỉ khua môi múa mép, chỉ huy tôi, Lưu Dương và Tiểu Lâm chạy khắp nơi. Chỉ có chúng tôi vất vả!"

Lộ Nam cười lạnh, thậm chí không cần xem lịch: "Tối 12/5, chiêu đãi Hội trưởng, Phó hội trưởng và quản lý của hiệp hội Đồ dùng dệt may giường, tổng cộng 13 người; 13/5, chiêu đãi 15 người hiệp hội Đồ dùng văn phòng phẩm; 15/5, mở tiệc chiêu đãi hiệp hội Đồ dùng tiết khánh tổng cộng 19 người... Ban ngày thăm hỏi tôi không đi, nhưng tiệc rượu buổi tối tôi không vắng mặt lần nào đúng không? Người uống nhiều nhất là ai? Cuối cùng còn phải sắp xếp tốt từng người, lần lượt gọi xe đưa về là ai?"

Nếu không có bàn tay vàng, đợt này có thể khiến cô uống tới mức vào bệnh viện. Lộ Nam biết dạo này tác phong của cô hơi cấp tiến, nhưng mắt thấy sắp tới hồi khoản nửa năm và hội nghị nửa năm, cô phải đánh cuộc lớn một lần!

Chương Lễ mất trí nhớ có chọn lọc cuối cùng nhớ ra, âm thanh càng ngày càng yếu, cuối cùng kêu: "Ý tôi là, dù sao lượng bán ra 500.000 tệ đã hoàn thành rồi, tôi không cần tiếp tục chạy khách hàng nữa phải không?"

Lộ Nam quay sang nhìn anh ta, bỗng dưng bật cười: "Vấn đề này, chi bằng anh hỏi trực tiếp Chương tổng?"

Chương Lễ tức khắc tắt lửa triệt để.

Giữa tháng 6, Lộ Nam không những hoàn thành lời hứa trợ giúp tiểu Chương tổng xuất hàng 500.000 tệ, hơn nữa còn thừa thế tiến lên, gần như thanh lý toàn bộ kho hàng của Tứ Phương Kiến Trúc.

Chương Kỳ nghe nói từ phía tài vụ, gọi cho Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, có rảnh nói chuyện không?"

"Trùng hợp, tôi đang định gọi cho Chương tổng." Lộ Nam cười: "Đương nhiên là rảnh, ngài cứ nói."

"Sáng mai 10h, gặp ở công ty tôi." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi