SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Chương Kỳ nói vậy, Lộ Nam vốn nên cảm thấy chán ngán thất vọng, bởi vì điều này đại biểu cho lần đầu tiên phán đoán sai lầm từ khi cô sống lại tới nay - không phù hợp suy nghĩ đại chúng.

Cái này cũng khiến cho lời hứa hẹn của cô với đạo diễn Du và Tần Nghiên biến thành lời nói suông.

Nhưng trực giác nói cho cô, người ngồi đối diện chưa nói hết lời.

Thế là Lộ Nam tỏ ra nghiêng tai lắng nghe, không sốt ruột lên tiếng.

Trong phòng riêng nhất thời hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tranh du dương.

Chương Kỳ cầm chén trà, lẳng lặng quan sát sắc mặt Lộ Nam, thấy cô hết sức bình tĩnh, thậm chí có thể nói là sóng gió bất kinh, trong lòng thầm khẳng định: là người có thể nhẫn nhịn.

Anh ta quan sát Lộ Nam không phải chỉ 1-2 ngày, từ lúc bắt đầu tài trợ thi đấu golf, tới khi cô ấy chọn hướng đi mới đề nghị khai thác thị trường rượu thương mại Hoa An, cả lúc cô ấy đưa ra ý tưởng để Chương Lễ tới Singapore... từng việc một, mỗi lần đều lão luyện, nắm chắc thắng lợi.

Chương Kỳ rất tò mò, Lộ Nam lần này nắm chắc vài phần? Vẫn một mực tin tưởng bản thân sao?

Nhưng Chương Kỳ không phải kiểu người có sở thích quái ác, anh ta từ tốn rót một chén trà, tiếp tục nói: "Mặc dù dự án này không phù hợp với Tứ Phương Kiến Trúc, nhưng bản thân tôi lại thấy có chút hứng thú."

[Tới.]

[Ta biết kiểu gì cũng có "nhưng".]

[Nếu chỉ là từ chối, như vậy Chương Kỳ có thể giống Hồng Lập Quân, gọi điện thông báo là được, cần gì phải hẹn gặp mặt.]

Nghe thấy tin tốt, Lộ Nam cũng không tỏ ra quá mừng rỡ, cô chỉ hơi mỉm cười, tiếp tục đề tài: "Ý của Chương tổng là?"

"Ý tôi là, suy xét từ nhiều phương diện của công ty, Tứ Phương Kiến Trúc và công ty con làm rượu đều không nên tham dự vào dự án đầu tư hoặc tài trợ này; nhưng bản thân tôi rất tin phục những lời phân tích tối qua của giám đốc Lộ, cho nên muốn lấy danh nghĩa cá nhân tiến hành đầu tư, không biết giám đốc Lộ có tiện giới thiệu vị Tần Nghiên nữ sĩ này cho tôi không."

Chương Kỳ dứt lời, Lộ Nam hơi giật mình, ban đầu cô nói với nhóm đạo diễn Du rằng sẽ có hai vị khách hàng trở lên, chính là bao gồm Chương Kỳ và Điền Ái Trân, vốn tưởng rằng Chương Kỳ sẽ tài trợ/đầu tư dưới danh nghĩa công ty con, còn hơi lo lắng Chương Kỳ và Điền Ái Trân sẽ vì xung đột mà cạnh tranh giá cả. Nào ngờ...

Cô mở miệng xác nhận lại: "Chương tổng, tôi có thể hiểu là ngài tin tưởng vào phân tích của tôi, cho nên sẵn sàng đầu tư bằng danh nghĩa cá nhân, đúng không?"

Chương Kỳ gật đầu.

"Wow." Lộ Nam cảm thán một câu: "Vô cùng cảm ơn Chương tổng tín nhiệm, nhưng ngài như vậy sẽ khiến tôi hơi áp lực nha." Nửa câu sau là đùa giỡn.

Chương Kỳ nghiêm nghị: "Giám đốc Lộ không cần vì thế mà sinh ra gánh nặng tâm lý. Doanh nhân đều biết, không có việc mua bán nào chỉ lãi không lỗ. Tôi tin vào ánh mắt nhìn người của mình và năng lực phân tích của giám đốc Lộ, cho nên mới muốn đầu tư nhỏ."

"Vậy cũng tốt, thực ra trước đó không lâu Điền tổng cũng bảo tôi rằng muốn tài trợ. Vậy hai vị không xung đột với nhau rồi." Vì thế, Lộ Nam nói: "Như vậy để tôi gọi điện thoại cho Tần Nghiên, ngài và Điền tổng gặp mặt trò chuyện với chị ấy trực tiếp thì hơn."

"Làm phiền giám đốc Lộ."

"Việc nên làm."

Chương Kỳ và Lộ Nam lần lượt ra khỏi phòng trà Đạo Nhất, tạm biệt, từng người lên xe.

Chương Kỳ ngồi hàng sau rũ mắt, nhớ lại lời của cha mình sau khi kết thúc lữ hành tìm hương, thầm nhủ: ta làm vậy, sử dụng tiền trong thẻ của mình, đương nhiên không thể tính bằng mặt không bằng lòng.

...

Trưa hôm sau, Tần Nghiên nhận được điện thoại của Lộ Nam, nên mới xuất hiện màn kêu Lão Du đi gội đầu tắm rửa cạo râu.

2 tiếng sau, đạo diễn Du sáng bừng lên đi theo sau Tần Nghiên, Hướng Bắc thì cách xa một chút.

Tổ hợp 3 người kỳ quái bước vào phòng trà Đạo Nhất, báo tên phòng riêng với nhân viên phục vụ.

Tần Nghiên dẫn đầu, khi phục vụ đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bên trong ngoại trừ Lộ Nam, còn ngồi một vị nữ sĩ hơi béo tóc xoăn tới vai chừng 40 tuổi, một vị nam sĩ âu phục thẳng thớm chừng 30 tuổi.

Chị ta rất tinh mắt, vừa gặp liền có thể phán đoán qua cách ăn mặc và lời ăn tiếng nói xem rốt cuộc họ có giàu có không, độ chính xác còn cao. Cho nên khi phục vụ đẩy ra cửa phòng riêng, thừa dịp 3 người họ còn chưa đi vào, khẽ bảo Lão Du và Hướng Bắc: "Biểu hiện cho tốt." Xác nhận xong, là thần tài.

Lão Du và Hướng Bắc đương nhiên cũng có nhãn lực.

Sau đó là đánh võ mồm, đôi bên "giao chiến" lần lượt là một phe Tần Nghiên dẫn đầu, Hướng Bắc nửa trợ giúp, Lão Du miễn cưỡng không kéo chân sau, một phe là Điền Ái Trân dẫn đầu, Chương Kỳ tận dụng cơ hội nhất châm kiến huyết.

Tình thế nghiêng về một phía là khó tránh khỏi.

Đối với Tần Nghiên, không phải quân ta quá vô năng, mà là quân địch quá mạnh mẽ.

Nhưng, xét thấy bất luận phe nào chiếm thượng phong, phe Tần Nghiên trước sau đều là bên nhận tiền, khác nhau chỉ ở chỗ nhận nhiều hay ít, phe kia bỏ tiền ra nhiều hay ít mà thôi, thế là chị Tần mềm giọng, ôn tồn thương lượng với hai vị thần tài: "Bộ phim này của chúng tôi, toàn mời diễn viên gạo cội, ngoại trừ thời kỳ dân quốc quay ở phim trường, còn lại ngoại cảnh quay ở cổ trấn Ôn Tuy, cố gắng hoàn nguyên lại cuộc sống 3 đời của ông cháu nhà họ Chu, truyền nhân của Chu kim sơn. Có thêm dự toán, mới có thể quay được tình tiết tinh tế hơn, Chương tổng, Điền tổng, Tần Nghiên tôi làm việc bao năm trong ngành, cũng coi như có chút danh tiếng, một bộ phim có thể nổi tiếng hay không, đầu tiên phải xem chất lượng của nó, kế tiếp mới là những yếu tố như diễn xuất của diễn viên, tuyên truyền, thời gian công chiếu, tần suất các buổi chiếu... Có thể nói, đạo diễn Du của chúng tôi, quả thật hơi thiếu vận may, nhưng anh ta không thiếu năng lực. Hai vị xem đi, đây là tôi làm phân tích số liệu về những bộ phim cậu ta quay trong 10 năm gần đây, kỳ thực doanh thu và danh tiếng đều ổn định có tăng..."

Chủ yếu là Lão Du danh tiếng trong nghề thật sự quá xui, mười mấy năm qua tiêu hao gần hết nhà đầu tư, còn những người ngoài ngành hoặc người nửa hiểu nửa không, hễ nghe tới tên Lão Du liền bỏ chạy... Nếu không với bản lĩnh của Tần Nghiên, vẫn có thể gom thêm chút tiền cho anh ta.

Cho nên, hai vị này tuyệt đối không thể buông tha. Tần Nghiên nghĩ thế.

Chị ta lấy ra những tư liệu này, càng là bằng chứng cho những lời Lộ Nam nói hôm trước.

Chương Kỳ và Điền Ái Trân cầm tư liệu, nghiêm túc xem.

Tần Nghiên thừa cơ tiếp tục: "Tôi ở đây cũng muốn nói cho Chương tổng, Điền tổng biết, bộ phim này tôi dự tính vận dụng các mối quan hệ, đưa ra nước ngoài tranh giải - cho dù không đoạt giải, có thể được đề cử ở 1-2 giải, hai vị đầu tư tuyệt đối là có giá trị!"

Lão Du buồn bực: đây là chuyện bao giờ, sao ta không biết?

May mà anh ta còn hiểu được không hỏi ra trước mặt mọi người.

Đều là người làm ăn, hứa hẹn không gõ thành văn bản thì không cần coi là thật, Chương Kỳ và Điền Ái Trân không để tâm cái bánh vẽ của Tần Nghiên, ngoại trừ bản giới thiệu tỉ mỉ về tác phẩm của đạo diễn Du và tư liệu kỹ càng về bộ phim, họ hết sức tò mò về những tình tiết mà biên kịch Hướng Bắc mang tới, chỗ này không phải cái nào cũng phù hợp lồng quảng cáo vào phim, chỉ là những tình tiết mà Hướng Bắc cảm thấy hài lòng chọn lựa, là những cao trào nhỏ trong phim, có tính xung đột, kịch tính.

Hơn nữa, bởi vì kịch bản tương đối khuôn sáo, không dễ khiến người cảm động, Hướng Bắc còn cố ý viết chú thích nghìn chữ cho mỗi cảnh.

Bản lĩnh viết văn của anh ta hết sức thâm hậu, cách làm này không thể nghi ngờ là chính xác, ít nhất hôm nay Chương Kỳ và Điền Ái Trân xem, còn có cảm xúc hơn nhiều so với 20-30 chữ vắn tắt lần trước.

Buổi đàm phán này, bọn họ đạt được thống nhất sơ bộ, tiếp đó tiến hành thảo luận mấy lần, 3 ngày sau chính thức ký kết hợp đồng.

Chương Kỳ lấy danh nghĩa cá nhân bỏ vốn 2 triệu tệ, chiếm 18%.

Ái Trân Rượu Nghiệp tài trợ 380.000 tệ, trong đó quán rượu Ái Trân và rượu Nguyên Xuyên có số lần và thời gian xuất hiện giống trong tài liệu lúc trước.

Còn nhóm Tần Nghiên và đạo diễn Du, tăng dự toán thêm hơn 2.300.000 tệ.

Ba phía đều được như mong muốn.

Hôm đàm phán thành công, Tần Nghiên biết điều đặt phòng riêng ở khách sạn lớn Hoa An, mời Chương Kỳ, Điền Ái Trân và Lộ Nam ăn cơm, đi theo đương nhiên có Lão Du và Hướng Bắc.

Lộ Nam xách rượu theo, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên 20 năm, coi như không bôi nhọ thân phận và thể diện các vị ở đây, cô thuận tiện còn biểu thị kỹ xảo mở bình hoa lệ, hỏi: "Đạo diễn Du, cái này có thể xuất hiện trong phim không?"

Đạo diễn Du hào hứng hỏi: "Giám đốc Lộ, cô làm quá nhanh, tôi không nhìn rõ. Làm lại lần nữa, chậm chút?"

Lộ Nam tự nhiên đồng ý.

Cô đậy nắp bình rượu lại, một lần nữa nâng bình lên phía trước, chậm rãi biểu diễn, động tác thong thả, mở nắp bình.

Cả quá trình thật là cảnh đẹp ý vui.

Đạo diễn Du quay sang hỏi Hướng Bắc: "Lão Hướng, thấy thế nào?"

"Để tôi thử xem." Hướng Bắc nâng kính mắt lên. Anh ta luôn có thái độ như vậy, sẽ không cam đoan, đại khái là tính nết bị mài giũa trong quá trình hết lần này tới lần khác phải sửa kịch bản.

Sau đó Hướng Bắc quả nhiên cài tình huống này vào phim một cách hết sức tự nhiên, đây là nói sau.

Tiệc rượu đêm đó, trong tất cả mọi người chỉ có mình đạo diễn Du say, anh ta ôm cánh tay Tần Nghiên vừa khóc vừa kêu: "Chị Tần yên tâm, tôi nhất định quay thật tử tế!"

[Quả nhiên là người sống tùy tâm.] Lộ Nam cảm thán.

Chuyện sau đó thì không mấy liên quan tới cô, giữa tháng 11, cô nhận được điện thoại xin giúp đỡ của đạo diễn Du, đại khái là đoạn mở bình hoa lệ quay thế nào đều không ổn, đạo diễn Du bèn hỏi cô có hứng thú làm khách mời không.

Lộ Nam trả lời: "Khách mời thì thôi, nếu đạo diễn Du cần tới tay tôi, tôi có thể giúp đỡ."

Lão Du khó hiểu, con gái trẻ tuổi bây giờ có cơ hội lên màn ảnh lại còn từ chối ư?

Thế là anh ta lui mà cầu tiếp theo, mời Lộ Nam tới hỗ trợ quay nửa ngày.

Cuối tháng 12, "Chu kim sơn" quay 2 tháng cuối cùng đóng máy, Lộ Nam thuận miệng gợi ý cho Tần Nghiên, Tần Nghiên hết sức biết điều đặt tiệc đóng máy ở khách sạn lớn Ôn Tuy. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi