SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên sở dĩ nức tiếng hồi lâu, kéo dài không giảm, ngoại trừ vị nồng, còn có bao bì đẹp tới làm người say mê.

Dáng bình mời quốc họa đại sư thiết kế, phác họa màu hồng phấn, nồng đậm ý nhị Trung Hoa, có thể nói, mỗi một hệ liệt rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên, đều là một tác phẩm nghệ thuật.

Bây giờ, bình rượu mang tên Quốc sắc thiên hương nằm trong tay Lộ Nam, cô đầu tiên là nâng đáy bình bằng tay trái, tay phải véo cổ chai, giơ mặt chính họa tiết hoa văn chuyển về phía mọi người trên bàn, lại nhẹ nhàng bóc tem chống hàng giả, kế tiếp, tay trái cô cố định cổ chai với tư thế như cầm cổ đàn, tay phải vuốt lên trên, giống như gảy đàn tì bà, một ôm một xoắn, vặn mở nắp bình.

Cả quá trình không hề có cảm giác mạnh bạo, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ: cảnh đẹp ý vui.

Lộ Nam biết huyễn kỹ của bản thân, thấy cả bàn người đều nhìn mình, cúi đầu cười mỉm, nhẹ nhàng cầm lấy bình chia rượu bằng thủy tinh.

Bình chia rượu từ từ rót vào rượu trắng 1/3.

Lộ Nam dừng tay, trên bàn rượu mới xuất hiện âm thanh khác.

Mọi người phát hiện, Lộ Nam rót cho Hướng tổng, giám đốc Vương, giám đốc Trần ba bình chia rượu trọng lượng y như đúc.

Giám đốc Vương không tin, đặt 3 bình chia rượu lại cùng nhau, quả nhiên mặt bằng ngang thành một hàng.

"Lộ Nam, được lắm! Có bản lĩnh, làm thế nào vậy?" Giám đốc Vương hỏi.

"Trước đây từng học pha trà, không nhịn nổi khoe khoang một chút ạ." Lộ Nam hơi xấu hổ nói.

Lộ Nam ngồi xuống, Trần Kiêu hơi lại gần một chút, nhỏ giọng: "Thảo nào hôm đó Dương tổng khen ngợi tay nghề pha trà của cô."

"Không có gì, quen tay hay việc thôi." Lộ Nam nghĩ: [Câu này mới là thật, ta đã từng luyện tập vô số lần, học rót rượu trước rồi mới học pha trà, có điều hiển nhiên nói thật sẽ không ai tin.]

Trần Kiêu hơi sửng sốt, trong mắt nhanh chóng lóe ý cười, quay đầu liếc nhìn Lý Lị - vị giám đốc Lý này hiển nhiên cũng rất hài lòng với một loạt cử động của Lộ Nam.

Lý Lị phát hiện ánh mắt Trần Kiêu, hai người đối diện giây lát, liền thống nhất ý tưởng: Lộ Nam, ta (Đoàn mua rượu Kinh Điển) muốn.

Hai người họ, một là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, một là chuyên viên nhãn hiệu cấp bậc ngang hàng giám đốc thành phố, may mà không xung đột về mặt chọn người, bởi họ đều phụ trách nhãn hiệu rượu Kinh Điển.

...

Lộ Nam biết cái gì là tốt quá hóa lốp, cho nên chia rượu xong liền khiêm tốn yên lặng.

Cô chỉ định chèn ép Đổng Tuệ một chút, chứ không muốn trở thành địch giả tưởng của các nhân viên mới.

Sau đó, cô không hề chủ động tiến lên kính rượu, chỉ tùy mọi người phụ họa giám đốc Vương kính rượu cho Hướng tổng, phụ họa Lý Lị mời mọi người cùng kính rượu Hướng tổng..., cô chạm ly với mọi người, im lặng ăn uống.

Bởi vì chỉ nhấp vài cái, cho nên Lộ Nam không sử dụng siêu năng lực, má hây hây đỏ, càng xinh đẹp hơn bình thường vài phần. Cô đẹp mà tự biết, cho nên ánh mắt trong trẻo, không dòm ngang liếc dọc.

[Hôm nay đã đạt được mục đích, nên công thành lui thân.]

Lộ Nam nghĩ thoáng, nhưng Đổng Tuệ bị cô chèn ép lại không được.

Đổng Tuệ canh cánh việc cô ta là người "nhập chức cuối cùng", nhưng cô ta không hối hận tới quá chậm, mà lại ghen ghét người tới sớm hơn (Lộ Nam) chiếm hết lợi ích. Cô ta cảm thấy, Lộ Nam thu hoạch hết thảy chú ý và ưu đãi chỉ vì chiếm chữ "sớm", có lẽ còn nhờ vài phần tư sắc - điểm này nội tâm cô ta không muốn thừa nhận. Cô ta cảm thấy nếu cô ta tới sớm hơn Lộ Nam, nhất định cô ta càng ưu tú, càng tỏa sáng hơn.

Đã mất tiên cơ khi tạo ấn tượng tốt trước mặt mọi người, Đổng Tuệ cảm thấy tiệc rượu nghênh người mới cần phải biểu hiện.

Cô ta sẽ không ưỡn ẹo, cố làm ra vẻ.

Nhưng ví dụ như, làm nghiệp vụ công ty rượu, tích cực uống rượu cũng là điểm cộng đi?

Nhìn thấy Đổng Tuệ nhanh hơn tốc độ kính rượu, Lộ Nam biết, Đổng Tuệ sốt ruột.

[Mặc dù là hạ sách, nhưng cũng có hiệu quả.] Lộ Nam Biết, tối nay Đổng Tuệ "dám uống", đích xác có thể khiến lãnh đạo công ty có ấn tượng sâu sắc.

[Chỉ hi vọng sau này cô ta đừng hối hận tối nay biểu hiện quá tích cực thôi.] Lộ Nam nhìn di động, hơn 9h tối.

Bàn bên các tiền bối phần lớn có gia đình, đã lục tục mượn cớ về trước.

Nhưng tân nhân khẳng định không thể về sớm.

Lộ Nam suy nghĩ giây lát, nói tiếng xin lỗi với giám đốc Vương, muốn ra ngoài gọi điện.

Bởi vì đối phương không phải muốn rút lui, giám đốc Vương chỉ dặn một câu: "Đừng trộm về trước là được, lát nữa tôi phải uống với cô vài chén."

"Vâng, giám đốc Vương." Lộ Nam cười cười, đứng dậy, ra hiệu chỉ vào di động với Trần Kiêu cũng nghe thấy chính mình nói, ý bảo bản thân tạm thời rời khỏi một chút.

Bên ngoài phòng riêng là hành lang dài, Lộ Nam giẫm lên thảm mềm đi tới cuối.

Cô hít sâu một hơi, nói với bản thân không được trốn tránh, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ càng làm tình hình không xong - đây là kinh nghiệm và giáo huấn đầy máu từ kiếp trước.

...

"Alo, mẹ. Mẹ chưa ngủ à?"

Đối diện trả lời lạnh nhạt: vẫn chưa.

"À, hôm nay con nhận được số tiền cha gửi..."

Mẹ cô cười lạnh: "Bao nhiêu?"

"25 nghìn tệ."

"Tống cổ ăn mày. Lão ta mua nhà cho tình nhân, tiêu bao nhiêu tiền con biết không?"

Lộ Nam định bảo: ta biết, 4 năm trước, 10 năm sau, ngài nhắc tới vô số lần, ta biết ông ấy mua phòng cho tình nhân hết bao nhiêu, tổng giá trị bao nhiêu... Sau này ta thậm chí còn biết nhiều hơn ngài, địa chỉ chính xác ở đâu, bao giờ bị tình nhân bán đi, bán giá thế nào... ta đều biết.

Nhưng Lộ Nam không thể nói thế, bởi nếu cô biểu lộ chỉ tí xíu thiếu kiên nhẫn, mẹ cô sẽ biến thành thùng thuốc súng.

"Ta nói cho con biết, lão ấy cho con bao nhiêu, con liền lấy bấy nhiêu, đó đều là phần của con. Gia tài của lão có một nửa là của ta! Đừng ra vẻ thanh cao, ta nói cho mà biết, thanh cao không có tác dụng! Thanh cao không thể làm cơm ăn! Con đã ra xã hội, phải biết tiền quan trọng thế nào!" Mẹ Lộ lải nhải: "Dù sao ta là phế nhân, cũng không có tiền, không giúp được gì, bất chấp da mặt làm loạn, lần sau lại giúp con lấy tới một căn hộ, ta cũng xem như tận tình tận nghĩa với con. Nhưng con phải nhớ, em trai con còn nhỏ, giờ cái gì cũng không vớt được, sau này con cần phải giúp em trai đòi lại đấy! Con nhất định phải nhớ, đây đều là phần của các con."

Cuộc điện thoại này kéo dài mười mấy phút, cuối cùng lấy mẹ Lộ dứt khoát gọn gàng tắt máy làm kết thúc.

Lộ Nam ngẩn người.

Kính tủ phản chiếu rõ ràng gương mặt cô.

Này, chỉ là một góc gia đình cô, hồi nhỏ, cô là bạch phú mỹ kiêm học bá mà họ hàng bạn bè ai nấy đều hâm mộ, lớn lên, cô chỉ là một thiếu nữ gia đình đơn thân, ngoại hình dễ nhìn, học hành tạm tính ưu tú. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi