SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Có câu thế nào?

Vui quá hóa buồn, thịnh cực tất suy?

Tóm lại, công việc không thể vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Công việc đưa tủ rượu vào phòng trưng bày đang tiến vào giai đoạn kết thúc, chiều nay tầm 3h, Lộ Nam bỗng nhận được điện thoại của Trần Kiêu: "Cô ở đâu?"

"Gần Phi Tường, sao vậy?"

"Số tủ rượu cuối cùng đưa tới phòng riêng ở khách sạn Shangri-La xảy ra vấn đề, bên khách sạn nói trong đó có 2 quầy hơi xước, không thể cho vào, cô qua với tôi xem có chuyện gì."

Lộ Nam trả lời: "Anh đang ở văn phòng à? Tôi bắt xe tới đón, tiện đường."

Không ngờ Trần Kiêu nói: "Không cần đón tôi, tôi đang ở chợ Thực phẩm phụ, ngược hướng với cô. Chúng ta gặp ở khách sạn đi."

Nghe nói anh ta đang ở chợ Thực phẩm phụ, Lộ Nam còn hơi ngạc nhiên, nhưng cô không quan tâm anh ta tới đó làm gì, chỉ vội vã vào cửa hàng thuốc lá mua ít đồ, sau đó lập tức gọi xe.

Trùng hợp, taxi của họ chân trước chân sau tới cửa khách sạn.

Lộ Nam trả tiền xe, tự nhiên lấy hóa đơn mà Trần Kiêu xin thêm tài xế, sau đó hỏi: "Tôi không thấy Đổng Tuệ gửi tin nhắn gì trong group, cho nên hiện tại là sao?"

"Chỗ tủ rượu này bốc lên xe ở nhà kho Phi Tường từ 2h chiều, sau khi đưa tới Shangri-La, phát hiện có hai chiếc bị xước xát, khách sạn từ chối tiếp thu đồ xước - Đổng Tuệ không biết xử lý thế nào, bèn gọi cho tôi."

- `

Lộ Nam nghi hoặc: "Lúc xuất kho cô ta không kiểm tra kỹ ư?"

"Cô ta nói đã kiểm tra theo quy trình." Trần Kiêu hơi hoãn lại: "Bây giờ nói cái này cũng không có ý nghĩa, tới xem một chút có thể bổ cứu không."

Đi vào khách sạn, Lộ Nam phát hiện Bùi Học Đống cũng có mặt, anh ta đang ngồi với Đổng Tuệ ở sảnh khách sạn.

Trần Kiêu quay lại nhìn Lộ Nam ra hiệu: [Cô thông báo anh ta?]

[Không phải.] Lộ Nam chớp mắt.

Bùi Học Đống thấy Trần Kiêu liền nói: "Giám đốc Trần, anh cũng biết Dương tổng tốn bao công mới được đặt rượu vào phòng trưng bày riêng, bây giờ xảy ra chuyện này..."

Trần Kiêu cười xin lỗi: "Anh Bùi còn tới đây nhanh hơn tôi. Tôi không biết tình hình rốt cuộc thế nào? Lúc tủ rượu xuất hàng kiểm tra không? Va chạm trong quá trình vận chuyển hay lúc dỡ hàng? Nghiêm trọng không?"

"Tôi nhận được điện thoại của Lão Phương (tài xế chở hàng của Phi Tường) liền chạy tới đây." Bùi Học Đống hơi cau mày: "Tôi nhìn thấy đồ rồi, không nghiêm trọng lắm, nhưng phải kéo về xịt sơn lại. Phiền phức ở chỗ Dương tổng đã lên kế hoạch, tủ rượu phải thống nhất đặt vào phòng riêng, Dương tổng đã mời một ít khách hàng, bây giờ bên này phải xịt sơn tản mùi, tối thiểu cũng kéo dài hơn 1 tuần. Vậy phía Dương tổng..." Sẽ mất thể diện trước mặt khách hàng.

Shangri-La do Đổng Tuệ phụ trách - điểm này Lộ Nam biết.

Cô chỉ không ngờ cô ta ngu xuẩn tới vậy.

Trước tiên thông báo cho Trần Kiêu thì đúng, nhưng ngay sau đó gọi điện hoặc vx nói một câu Bùi Học Đống đã tới rất khó ư? Bị câm hay gãy tay chứ?

Nhà tiêu thụ còn tới nhanh hơn bên xưởng, căn bản không cho Trần Kiêu và Lộ Nam thời gian phản ứng.

Bây giờ đành phải tới đâu hay tới đó vậy.

Trần Kiêu hỏi: "Tủ rượu ở đâu?"

Bùi Học Đống nói: "Ở cửa thang hàng."

"Qua xem đi." Trần Kiêu nói.

Giám đốc Triệu phụ trách việc này ở khách sạn vừa lánh đi một lát, bây giờ đi tới gật đầu với họ: "Xin lỗi, ban nãy tôi có việc. Bây giờ mang các vị đi."

Một hàng 5 người rẽ vào thang hàng.

Quả thật giống Bùi Học Đống nói, 2 tủ rượu va chạm rất nhẹ, không ghé sát vào soi còn không nhìn thấy. Nhưng...

Nơi này là Shangri-La, đã phát hiện vết xước rất nhỏ, như vậy chắc chắn không thể cho phép tủ rượu này tiến vào phòng riêng.

Giám đốc Triệu hơi xin lỗi nói: "Tôi cũng phải làm việc dựa theo quy trình công ty." Chỉ là nghiệm thu bình thường với đồ đạc tiến phòng mà thôi, không phải chọn xương trong trứng gà.

Lộ Nam vừa liếc liền nhìn ra vấn đề: "Ai quấn màng bọc?" Lỏng là lỏng lẻo, trông chả ra sao.

Đổng Tuệ ấp úng: "Trước cũng vậy mà."

"Không thể, Lão Phương làm bao năm ở kho hàng, quy củ bảo vệ hàng hóa vẫn phải hiểu." Bùi Học Đống lắc đầu.

Lộ Nam nhận ra, vẻ mặt Đổng Tuệ tiết lộ hoảng hốt. Cô đoán cô ta sợ phải chịu trách nhiệm - rất có thể sau khi nghiệm hàng xuất kho cô ta không nhìn người quấn màng bọc, thậm chí có thể màng bọc do chính cô ta dỡ ra.

Vì sao ư? Tân nhân cái hiểu cái không chẳng phải rất nóng lòng lập công ư? Đặc biệt là sau khi Lộ Nam trị nhân viên bốc vác dễ bảo, tâm tình cô ta chắc sẽ rất khó chịu đi?

Lộ Nam nhìn thấu tâm lý Đổng Tuệ.

Có điều, vẫn phải giải quyết vấn đề.

Bây giờ việc này liên quan tới ba bên Nguyên Xuyên, Phi Tường và khách sạn, hàng đầu là giải quyết vấn đề, mà không phải vì bất hòa với cô ta liền cảm thấy việc này không liên quan tới mình.

Trần Kiêu muốn hỏi Đổng Tuệ cụ thể trải qua, anh ta đang định mở miệng thì Lộ Nam tiến lên một bước đứng trước anh ta, tay trái để ra sau eo nhẹ nhàng ra hiệu, ngăn chặn.

Lộ Nam quay sang bảo Bùi Học Đống: "Anh Bùi, quan trọng nhất bây giờ không phải truy cứu trách nhiệm, mà là tháo gỡ vấn đề."

Bùi Học Đống chẳng hề lạc quan - khách sạn nghiệm thu quá nghiêm ngặt, thời gian Dương tổng yêu cầu lại quá gấp.

Giám đốc Triệu lễ phép mỉm cười: "Tủ rượu có vết xước, nhất định không thể cho vào phòng riêng, hay là mang về trước, tu sửa xong rồi mang tới, nhưng xịt sơn sẽ có mùi hóa học, đương nhiên, tôi kiến nghị giám đốc Bùi và giám đốc Trần nên đợi tản hết mùi mới chuyển lại đây, nếu không tôi cũng không dễ bàn giao với công ty." Ngụ ý chính là, nếu trong thời gian ngắn đưa tới vẫn có mùi sơn? Xin lỗi, lại kéo về thôi.

Đây chính là vấn đề mấu chốt.

Một đi một về, tốn thời gian từ 7-10 ngày! Đây còn là áng chừng lạc quan.

Bùi Học Đống thở dài: "Ôi, việc này Dương tổng mà biết kiểu gì cũng trách tôi bất cẩn."

Lộ Nam thầm nhủ: [Anh là em vợ Dương tổng, Dương tổng mắng vài câu là xong. Nhưng chúng tôi thì khác, Dương tổng làm việc cứng nhắc, tôi không dễ gì mới tạo thiện cảm từ khía cạnh chuyên môn, không thể sắp thành lại bại được.]

Chuyện này, phải làm thế nào mới giải quyết hoàn hảo được đây.

Giám đốc Triệu nói: "Đã thế này, hay là tôi gọi người mang hai tủ rượu này tới bãi đỗ xe nhé." Mặc dù giờ này thang hàng ít sử dụng, nhưng chắn cửa thang máy luôn không tiện: "Dù sao chỉ còn hai cái, vừa khéo bày trong cùng một phòng, muộn mấy ngày cũng không sao."

Lộ Nam trong đầu chợt lóe, cô thoáng cái bắt lấy trọng điểm: "Giám đốc Triệu, hai tủ rượu này đều đặt trong cùng một phòng? Là phòng Hương cung dành cho khách quý phải không?" Cô nhớ, phòng riêng ở Shangri-La đều là một phòng một tủ rượu, chỉ có phòng cho khách quý mới có hai tủ rượu.

"Đúng vậy." Giám đốc Triệu gật đầu.

Lộ Nam tức khắc bảo Đổng Tuệ: "Đưa danh sách tủ rượu và bản vẽ trưng bày 3D cho tôi."

Đổng Tuệ gượng gạo nói: "Tôi đều xem bản mềm trên di động."

[Nói cách khác, cô ta không thèm in tài liệu ra!!!] Lộ Nam tự nhủ: [Lúc này, chúng ta cùng cấp, cô ta không phải thuộc hạ của ta, lời răn dạy không nên do ta nói, việc dạy dỗ không nên do ta làm. Nhịn xuống!]

"Cô có ý tưởng gì?" Trần Kiêu lập tức phản ứng.

"Ừm, phải tới phòng khách quý xem qua, giám đốc Triệu, bây giờ có tiện không?" Lộ Nam không dám cam đoan.

Giờ này không phải giờ ăn cơm, giám đốc Triệu xác nhận thuận tiện, bèn hỏi: "Vậy tôi mang cô đi nhìn xem."

Trần Kiêu nhìn Đổng Tuệ định đi theo: "Hai tủ rượu này phải đưa về kho hàng Phi Tường trước, cô theo dõi việc bốc lên xe, chờ chúng tôi ở bãi đỗ xe."

Bùi Học Đống không biết Lộ Nam định làm thế nào, nhưng ôm tâm thái còn nước còn tát đuổi theo.

Tới phòng khách quý, Lộ Nam cẩn thận xem xét phong cách trang hoàng:

Đồ trang trí điêu khắc phỏng thời Tống nên màu sắc chủ đạo là đỏ và vàng đế vương, có 20 chỗ ngồi và một hàng ngang chuyên đặt tủ rượu vang, tổng kết phong cách là: tao nhã xa hoa.

[Phong cách không xung đột.] Xác nhận điểm này, Lộ Nam chuẩn bị mở di động xem bản vẽ 3D, một chiếc máy tính bảng đưa tới trước mặt cô.

"Nhìn cái này đi." Trần Kiêu nói.

Màn hình khá to, dễ nhìn.

Lộ Nam gật đầu, phóng to bản vẽ, nhìn kỹ vị trí, xác nhận chỗ đặt hai tủ rượu này trong phòng, bèn đưa tay chỉ hai chỗ: "Đặt ở đây, phải không?"

Giám đốc Triệu gật đầu: "Đúng vậy."

Lộ Nam lấy một chiếc thước cuộn ra khỏi túi, ngồi xổm đo chiều rộng và chiều sâu vị trí đặt tủ, sau đó đứng lên nói với Trần Kiêu và Bùi Học Đống: "Muốn tủ rượu kịp vào phòng riêng cùng với các nơi khác, kỳ thực còn có một cách."

Trần Kiêu bấy giờ liền bừng tỉnh: "Tủ rượu ở cửa hàng trưng bày!"

Dương tổng lúc ký hợp đồng 5 triệu, liền đồng ý mở một cửa hàng trưng bày rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên trong thành phố, phong cách lắp đặt đều dựa theo tiêu chuẩn của Nguyên Xuyên! Nói cách khác, tủ rượu ở cửa hàng trưng bày và tủ rượu cho vào phòng riêng khách sạn dù không giống hệt nhau, nhưng cơ bản cùng phong cách.

Trần Kiêu vừa nói, Bùi Học Đống cũng vỡ lẽ: "Đúng vậy!" Chỗ tủ rượu đó đã làm xong từ lâu, đã tản mùi, bây giờ vấn đề là khách sạn có thể chấp nhận sửa đổi không?

"Giám đốc Triệu, ngài xem một chút, đây là tủ rượu cùng phong cách của công ty chúng tôi." Lộ Nam nhanh chóng tìm ra bản vẽ cửa hàng trưng bày từ tablet: "Có phải có thể thay thế tủ rượu ban đầu không?"

Giám đốc Triệu cầm tablet nhìn hình: khác biệt quả thật không lớn, nhưng dù sao không giống hệt như cũ...

"Đã là phòng cho khách quý, như vậy phong cách tủ rượu hơi khác biệt so với các phòng riêng khác chẳng phải có vẻ càng đặc biệt hơn ư?" Lộ Nam từ tốn nói ra kịch bản đã nghĩ sẵn trước khi lên tầng: "Bên tôi có thể đổi bình rượu bày trong hai tủ rượu này, dùng loại rượu 30 năm, 50 năm và hệ liệt rượu con giáp, tôi cảm thấy càng phù hợp hơn với phong cách của phòng cho khách quý này. Anh Kiêu, anh thấy sao?"

Trần Kiêu bất ngờ vì Lộ Nam nghĩ giống hệt anh ta, bèn gật đầu tán thưởng: "Cô cho giám đốc Triệu nhìn qua cửa hàng trưng bày của chúng ta."

Lộ Nam quen thuộc tìm ảnh trong tablet.

Giám đốc Triệu vừa nhìn một góc phong cách trang hoàng cửa hàng liền nhận ra: "A, là khách sạn Sofitel?" Anh ta cân nhắc một chút, nói: "Nếu theo lời giám đốc Trần và..."

"Tôi họ Lộ. Lộ Nam."

Giám đốc Triệu tiếp tục: "Và giám đốc Lộ đề nghị, cũng không phải không được."

Lộ Nam nhanh chóng đánh vài chữ lên di động, sau đó nhìn sang di động Trần Kiêu ra hiệu, kế tiếp lại gần giám đốc Triệu, chỉ vào ảnh chụp cửa hàng trưng bày: "Rượu 30 năm, 50 năm và rượu con giáp đều là sản phẩm rượu Xa hương hạn chế của Nguyên Xuyên, cho dù phát cho Nhà tiêu thụ cũng là có hạn lượng. Đặt ở phòng này hiển nhiên quá thích hợp. Tủ rượu chỉ là công cụ trưng bày, nếu đã phù hợp với phong cách căn phòng, như vậy thay đổi tí tẹo cũng chẳng sao, quan trọng là rượu bày bên trong. Ngài nói có phải không, giám đốc Triệu?"

Lúc Lộ Nam nói, Trần Kiêu mở máy ra xem tin nhắn vừa gửi tới: "Văn phòng có rượu thành phẩm không?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi