SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

"Cô là người ưu tú toàn diện, tân nhân không phải từ có thể hình dung cô." Trần Kiêu cân nhắc mở miệng: "Năng lực công việc của cô rõ như ban ngày, chỉ cần cuối năm nay Phi Tường hoàn thành hồi khoản đúng hạn, tôi có thể nói với giám đốc Vương điều chỉnh cấp bậc của cô thành quản lý nghiệp vụ."

[Đến đến, bánh lớn đến rồi.] Lộ Nam cảm thấy hình như biết được chân tướng, [Thảo nào mấy hôm nay anh ta hơi bất thường, hóa ra chờ ta ở đây.]

Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Lộ Nam ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Kiêu: "Anh Kiêu thật sự thấy thế ư, dù sao vô công bất thụ lộc."

Trần Kiêu còn định khen thêm vài câu nhưng lại bị lấp kín.

Anh ta chỉ muốn đơn thuần khen cô mà thôi.

Tuy nhiên đối phương lại vô cùng đề phòng.

Trần Kiêu bỗng cảm thấy nản lòng thoái chí, không biết tại sao lại có cảm giác này.

Suy nghĩ giây lát, có lẽ anh ta muốn đối xử chân thành với người ta, nhưng người ta lại một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Bởi vì không thể đạt thành nhận thức chung, nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy.

Nhưng tại sao họ lại khác biệt về nhận thức?

Tại sao đối phương không hề tin tưởng mình?

Bởi vì ý tưởng sáng tạo đó, vì mang danh bán đứt nhưng thực tế là bị cưỡng đoạt.

Nhớ tới đây, Trần Kiêu bỗng cảm thấy đồ ăn vừa chui vào bụng nghẹn lại, khó tiêu hóa nổi.

[Vấn đề ở ta.]

Cho tới nay, Trần Kiêu phát hiện, anh ta khi đối diện với Lộ Nam có vấn đề.

Bất luận xuất phát từ thưởng thức hay áy náy hay tâm tình gì khác, anh ta quả thực quá chú ý Lộ Nam, tiến tới đánh mất cảm giác đúng mực và khoảng cách - đây là vấn đề của anh ta.

Anh ta thậm chí còn không bằng Lộ Nam vừa tốt nghiệp ĐH.

Phải, anh ta nhận ra, Lộ Nam đang tận lực duy trì khoảng cách.

Buổi sáng nhìn ra, Trần Kiêu còn có tâm tình đùa giỡn, giúp cô mở cửa xe, bắt cô mời ăn cơm, nhưng bây giờ, ngay lúc này, anh ta đột nhiên rõ ràng, Lộ Nam duy trì khoảng cách với tâm thái "vẫn tỉnh táo" mà không phải "sợ mất phương hướng".

Ánh mắt cô ấy tỉnh táo thản nhiên, thậm chí còn xen lẫn phòng bị. Sự phòng bị này như cái kim rậm rạp đâm vào người Trần Kiêu.

Anh ta, suýt thì lạc lối.

May mà, anh ta kịp thời nhận ra.

...

Sau bữa cơm này, Lộ Nam phát hiện Trần Kiêu không còn nói năng và hành động kỳ quái nữa.

[Vậy mới tốt, dù anh ta lòng dạ khó lường hay lương tâm phát hiện hay càng có nguyên do kỳ quái hơn, ta đều không muốn tiếp chiêu. Duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, để ta yên tâm làm việc là được.]

Lộ Nam thản nhiên đối đãi Trần Kiêu, anh ta cũng không khiến cô thất vọng, từ hôm sau liền không hành xử kỳ quặc nữa.

Hôm nay họp sáng xong, Lộ Nam chủ động báo cáo tình hình với Trần Kiêu: "Phi Tường sắp bán hết lô hàng đầu tiên, tôi nghĩ sau buổi Phẩm rượu lớn sẽ nghênh đón một lượng tiêu thụ khả quan, chúng ta có nên nhắc nhở Dương tổng mau chóng trữ hàng không." Nói rồi đưa một tờ giấy: "Đây là danh sách tồn kho từ chỗ anh Bùi."

Trần Kiêu gật đầu: "Cô nghĩ đúng lắm." Anh ta đang định dặn Lộ Nam đi kiểm kê tồn kho của Phi Tường, nào ngờ đối phương chủ động nghĩ tới.

"Như vậy, nếu tôi giao chuyện này cho cô, cô sẽ nói thế nào với Dương tổng?"

Lộ Nam trả lời ngay: "Nửa cuối năm là mùa thịnh vượng của rượu và đồ uống, xét thấy cuối năm có nhiều nhân tố khó đoán như vận chuyển, tôi đề nghị Dương tổng chuẩn bị hàng hóa giá trị 2 triệu trở lên."

"Xét thấy năm nay là năm đầu hợp tác, Dương tổng chưa chắc sẽ tín nhiệm chúng ta quá nhiều, có thể đề nghị ông ấy "đặt đơn một lần, hồi khoản chia vài lần, xuất hàng từng nhóm", như vậy, áp lực tài chính sẽ nhỏ lại, song vẫn có thể bảo đảm kho hàng của chúng ta dự lưu rượu cho ông ấy dịp đắt hàng cuối năm. Hơn nữa, cá nhân tôi cho rằng, sau khi kết thúc buổi Phẩm rượu lớn, Phi Tường sẽ có một thời gian đạt tiêu thụ lớn..." Lộ Nam không những đưa ra phương án, còn giải thích nguyên do.

Trần Kiêu hài lòng cười: "Vậy chuyện này giao cho cô."

"Tốt thôi." Lộ Nam không e ngại trọng trách thêm vào.

Khả năng xã giao của cô không thành vấn đề, Dương tổng và chị Bùi nghe xong liền hết sức tán thành, cuối tháng 8 sắp xếp đặt lô hàng thứ hai với Nguyên Xuyên, tổng giá trị 1 triệu, thực tế xứng hàng 800.000 tệ, đặt cọc 200.000 tệ - dự định lô hàng thứ ba đặt đơn 1.200.000 tệ, trước tết Dương trả nốt số tiền còn lại, thời gian giao hàng cụ thể chờ Phi Tường thông báo.

Lô hàng này vẫn do Trần Kiêu làm, không phải anh ta không yên tâm Lộ Nam, mà là Dương tổng nói lần đặt hàng này số lượng và các loại rượu đều tương đồng với lô đầu tiên, cho nên Trần Kiêu chỉ cần sửa hóa đơn giống lần trước là được, không cần phiền tới Lộ Nam.

Trong lúc này, Lộ Nam và Dương tổng chốt xong hết các phân đoạn chủ yếu trong Phẩm rượu lớn, còn lại chậm rãi sửa chi tiết, còn Trần Kiêu cũng được tổng công ty phúc đáp chi phí báo lên.

Thế là, cả văn phòng đều biết, Phi Tường gần cuối tháng sẽ tổ chức một buổi Phẩm rượu cỡ lớn.

Đây là buổi Phẩm rượu đầu tiên sau 3 năm của văn phòng thành phố Hải Lâm, địa điểm tổ chức ở khách sạn Shangri-La, như vậy đây sẽ là một hoạt động xa hoa long trọng cỡ nào!

Nghe liền mong chờ không thôi.

Trần Kiêu ở buổi họp sáng nói với giám đốc Vương: "Hiện nay Lộ Nam đang thống nhất nốt các khâu nhỏ với Phi Tường, đến hôm tổ chức, phải mượn mấy người ở các kênh phân phối khác." Giai đoạn trước không cần mượn, vì Phi Tường là công ty quảng cáo chuyên nghiệp, có đủ đội ngũ chuyên môn, bất luận thiết kế hay bố trí đều vô cùng am hiểu; hơn nữa Nguyên Xuyên là xưởng, trợ cấp chi phí chính là ủng hộ lớn nhất, hoàn toàn không cần cung cấp thêm sức lao động.

Tổng kết một câu: Lộ Nam ngoài việc trong giai đoạn chuẩn bị phải thảo luận và liên lạc với Phi Tường, còn phải đại biểu cho xưởng kiểm tra yếu tố Nguyên Xuyên trên các poster quảng cáo, giám sát chi phí sử dụng thực.

"Không sao." Giám đốc Vương đồng ý ngay, làm cho có kẻ trong lòng dâng lên thất vọng - sao phải đợi tới ngày tổ chức mới dùng người vậy?

Tan họp, Đổng Tuệ giả vờ hờn dỗi với Trần Kiêu: "Anh Kiêu thật bất công, mỗi lần có chuyện quan trọng gì đều giao cho Lộ Nam làm."

Trong văn phòng, nhân viên cũ đa phần tan họp cái liền chuồn, mấy người động tác chậm hơn đều là nhân viên mới, nghe thấy Đổng Tuệ nói vậy, kết hợp với lời đồn thịnh hành gần đây, bỗng đều nhìn chăm chú vào Trần Kiêu và Lộ Nam ngồi đối diện.

Hạng Phỉ Phỉ quay sang trao đổi ánh mắt với Lâm Yến: cô ta lại phát điên gì thế?

Trần Kiêu không thèm để ý, từ tốn nói: "Phi Tường vốn là Nhà tiêu thụ do Lộ Nam phụ trách, cho nên, giao hoạt động họ tổ chức cho cô ấy chuẩn bị có vấn đề gì?"

"Cô ấy chỉ là tân nhân, làm gì có kinh nghiệm tổ chức buổi Phẩm rượu lớn!" Đổng Tuệ giả vờ nói giỡn nhưng lời nói thì không hề vui đùa.

"Tất cà nhân viên cũ đều có giai đoạn tân nhân, có một số người trưởng thành nhanh chóng, có người thì lại chậm chạp, quá trình này tất nhiên sẽ có chênh lệch. Lộ Nam thể hiện năng lực, Phi Tường cũng tin tưởng cô ấy; cả văn phòng, ngoại trừ giám đốc Vương và tôi, làm gì có ai tham gia Phẩm rượu lớn, càng miễn bàn tham dự chuẩn bị, cho nên... tìm nhân viên cũ hay nhân viên mới phụ trách việc này, có gì khác biệt?" Trần Kiêu hỏi ngược lại.

Đổng Tuệ hôm nay ra sức đặt câu hỏi trước mặt mọi người là để hỏi ra một đáp án hài lòng, còn định nói thêm gì liền nhận thấy Chu Lỗi ngồi đối diện liếc mắt ra hiệu, bèn tạm thời im miệng.

Nhân vật chính khác - Lộ Nam từ đầu tới đuôi đều im lặng, nhưng cô thu hết vẻ mặt mọi người vào mắt, tự nhiên không bỏ lỡ mắt đi mày lại giữa Chu Lỗi và Đổng Tuệ. Cô suy đoán, kế tiếp, Chu Lỗi sẽ giả vờ đứng ra hòa giải.

Quả nhiên, 1s sau, Chu Lỗi cảm thấy bầu không khí khó xử, liền giảng hòa: "Đổng Tuệ, cô sao thế, anh Kiêu sắp xếp như thế khẳng định có lý của anh ấy. Hơn nữa anh Kiêu đã nói với giám đốc Vương, hôm tổ chức sẽ mượn người của các ban khác, cô đâu phải người của ban khác, cô vốn thuộc ban Đoàn mua, có những việc không cần đợi anh Kiêu dặn dò mới biết làm chứ, cô phải chủ động nhận việc."

[Kẻ xướng người họa, một tiến một lùi, tốt lắm. Xem ra hiện tại chưa cặp kè với nhau, nhưng sớm muộn cũng sẽ.] Lộ Nam không có ý định vạch trần bộ mặt thật của Đổng Tuệ ở trường hợp này.

Bởi vì - [Đối tượng tập trung hỏa lực lại không phải ta.]

Cô thu dọn đồ trên bàn, định ra ngoài, thậm chí còn nhỏ giọng hỏi Hạng Phỉ Phỉ: "Muốn cùng xuống tầng không?"

Thái độ coi thường hết thảy này của Lộ Nam càng làm Đổng Tuệ đau đớn, cô ta mặc kệ Chu Lỗi ám chỉ, trực tiếp cao giọng: "Lộ Nam, chúng tôi đang thảo luận về nội dung công việc của cô. Làm sao phải chạy?"

Cô ta vừa cao giọng, nhân viên cấp tỉnh trong phòng làm việc liền lang thang lại gần phòng họp.

"Thảo luận nội dung công việc của tôi? Chúng tôi? Ai thế?" Lộ Nam không gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức, cô đánh giá Chu Lỗi: "Quản lý kênh phân phối Thương siêu quản việc của ban Đoàn mua?"

Chu Lỗi vội vàng xua tay: "Lộ Nam cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ định khuyên Đổng Tuệ vài câu."

"A - nhưng mà anh khuyên bảo không có tác dụng rồi." Lộ Nam trả lời có lệ, quay sang hỏi Đổng Tuệ: "Tôi tưởng chúng ta đều phải nghe theo sắp xếp của giám đốc Trần và giám đốc Vương, ai làm việc nấy. Cho nên, đều cùng thử việc như nhau, hôm nay cô lấy lập trường gì thảo luận việc của tôi?"

Đổng Tuệ nhất thời cứng họng - đây cũng là lý do tại sao cô ta chất vấn Trần Kiêu mà không phải Lộ Nam, bởi vì anh ta là cấp trên có thể phân chia công việc, cũng bởi 2 tháng chung sống khiến cô ta biết, Lộ Nam thường ngày im tiếng, nhưng không phải dạng hiền.

Chuyện gì cũng sợ nhất có đối lập. Bởi vì đối lập sinh ra cảm giác hạnh phúc?

Không biết vì sao, Trần Kiêu bỗng dưng muốn cười, bỗng nhiên phát hiện Lộ Nam - rất nhiều lúc đều coi như còn khách khí với anh ta.

Bầu không khí bỗng trở thành khó xử.

Không ai dám đứng ra "giảng hòa".

"Mặc dù việc đưa tủ rượu vào khách sạn cô hoàn thành rất tầm thường, nhưng có lẽ cô có sở trường ở mặt khác. Chẳng hạn như mồm mép trơn trượt." Lộ Nam bỗng cười, nói với cô ta: "Hôm nay tôi vốn định tăng cường đào tạo cho giám đốc Khách hàng lớn của Phi Tường, nếu cô muốn thể hiện năng lực và trình độ chuyên môn như thế, hay là cô đi thay tôi?"

"Được thôi." Dạy theo sách vở ai mà chả làm được.

"Tốt, tôi gửi ppt cho cô qua mail, lúc huấn luyện tự mang laptop. Máy chiếu ở Phi Tường đứa ngốc cũng biết dùng, chắc cô sẽ biết thôi." Lộ Nam gật đầu với cô ta, sau đó nói với Trần Kiêu: "Anh Kiêu, vậy hôm nay tôi và anh Bùi tới hội trường khách sạn đo kích thước."

Trần Kiêu đáp: "Được."

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Đổng Tuệ và Chu Lỗi đều cảm thấy Lộ Nam sau khi đánh một gậy liền ném cho một củ cà rốt, là Lộ Nam nhượng bộ.

Lộ Nam đứng lên, đẩy ghế ngồi lùi vào bàn, sau đó vịn lưng ghế nói với Đổng Tuệ: "A phải rồi, ppt tôi làm rất ít chữ viết, đề nghị cô xem qua trước ở văn phòng, có lẽ cô sẽ muốn đánh thêm chữ vào đấy." Lộ Nam nhìn thoáng qua di động: "Thời gian huấn luyện 10h30, cô còn thừa - 35p, tôi nghĩ thế là đủ rồi nhỉ?"

Đổng Tuệ trước mặt bao người mới tranh thủ tới cơ hội, tất nhiên sẽ không nói không thể, liền cắn răng: "Đủ rồi."

"Nghĩa là sao?" Hồng Đan Ni nhỏ giọng hỏi Hạng Phỉ Phỉ.

Lộ Nam cảm thấy tri thức chuyên môn của cô ta không đủ, xem không hiểu ppt của cô ấy."

"Uầy, này..." Đâu phải cà rốt, quả thực lại là đánh một gậy mạnh hơn.

"Không có gì nữa thì tôi đi trước." Lộ Nam hơi gật đầu với mọi người, lúc ra ngoài còn cười nhẹ với Lộ Dao đang ôm cốc to.

Từ Dao giơ ngón tay cái với cô.

Xuống thang máy, cô nhắn cho Mạnh Lộ Ti, bảo hôm nay đổi người huấn luyện.

"Gì thế?" Mạnh Lộ Ti ngửi được mùi drama.

"Việc nhỏ. Nếu giảng chán quá cô cố chịu nhé, trình độ của cô ta không đại diện cho cả công ty."

Tầm 11h30, Lộ Nam tạm biệt Bùi Học Đống, cầm số liệu hội trường tổ chức tiệc và kết cấu sơ bộ chuẩn bị rời khỏi Shangri-La, bỗng nhận được điện thoại của Mạnh Lộ Ti: "Giám đốc Lộ, tôi sai rồi, cô mau trở lại. Hôm nay đồng nghiệp của cô đọc nguyên văn ppt, tôi suýt thì ngủ quên!"

"Làm gì đến nỗi." Lộ Nam đợi thang máy, một bên nghe máy, một bên nhét tài liệu vào bao, đánh rơi một ít giấy tờ.

"Lát nữa buôn tiếp, tôi đang cầm nhiều đồ quá."

"Được." Mạnh Lộ Ti cũng kể lể xong, liền cúp máy.

Lộ Nam chuẩn bị ngồi xổm xuống, có người còn nhanh hơn một bước, nhặt mấy tờ giấy lên giao cho cô.

"Giám đốc Triệu?"

"Giám đốc Lộ." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi