SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Trần Kiêu chậm một bước, trơ mắt nhìn Lộ Nam điểm binh điểm tướng chọn một đống.

Nhưng anh ta suy nghĩ giây lát, vẫn không ngăn cản.

Người mà, lúc không vui, luôn cần phát tán cảm xúc, thí dụ như bản thân thích ngâm mình ở khu trò chơi điện tử, có lẽ cách của Lộ Nam là ăn đồ ngọt?

6 bát đồ ngọt mang lên, Lộ Nam làm Trần Kiêu chọn trước.

Trần Kiêu lấy đi chè xoài bưởi, định chọn bát thứ hai.

Sau đó anh ta liền phát hiện, anh ta nghĩ nhầm rồi, Lộ Nam ngầm coi 5 bát còn lại đều của cô ấy.

Đùa chắc? Ăn thế thì còn muốn dạ dày nữa không?

Trần Kiêu gõ ngón trỏ xuống bàn: "Lộ Nam, bình thường ba bữa em ăn rất khắc chế, không được đột nhiên ăn nhiều như thế."

Lộ Nam chán nản: "Anh là cấp trên, không phải phụ huynh. Cho dù là phụ huynh thì em cũng lớn rồi." Quản rộng như vậy.

Trần Kiêu rất kiên trì, lấy đi hai bát đồ ngọt nhiều đá nhất.

Lộ Nam "ôi" một tiếng, muốn giành lại.

Trần Kiêu nhìn cô, xúc một thìa mỗi món đồ cho vào trong miệng.

[Ấu trĩ không?] Lộ Nam trơ mắt nhìn anh ta vô sỉ, đành ăn ba bát còn lại.

Nhìn thấy Lộ Nam che miệng khẽ kêu "oái...", Trần Kiêu trong miệng còn đang tê lạnh tức giận kêu: "Còn chê anh lấy đi nhiều sao?"

Lộ Nam mạnh miệng: "Em ăn được hết."

"Phải, em ăn được hết. Sau đó rời trung tâm thương mại, anh phải đưa em đi bệnh viện. Lớn rồi, đừng vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình chứ?"

Tạm thời, hai người đều không nói nữa.

Hơn 1 tiếng trước bầu không khí giữa họ vẫn giương cung bạt kiếm.

Lộ Nam không biết nên trả lời thế nào, rũ mắt thấy bát không trước mặt, liền thở dài một hơi, người trưởng thành không nên giận lẫy: "Em nên xin lỗi anh. Lúc ăn mỳ, em nói chuyện quá hỗn. Bởi vì trong nhà xảy ra vài chuyện... Tóm lại, là em giận lây anh."

Trần Kiêu chợt hiểu ra, sau đó thở phào một hơi - anh ta còn tưởng bản thân làm Lộ Nam tức phát khóc. May mà không phải!

"Tâm tình không tốt cũng đừng làm hại dạ dày của mình chứ." Trần Kiêu cân nhắc mở miệng: "Em nói, em phiền muộn vì chuyện gia đình? Trước phải nói rõ, anh không cố tình nghe trộm điện thoại của em, chỉ vừa khéo có mấy lần, có lúc ở trên taxi gì đó, em biết, muốn tránh cũng không thể." Anh ta tỏ thái độ trước - trừ lúc cùng taxi và nuôi mèo hoang, kỳ thực còn có một lần, là tiệc nghênh đón tân nhân, nhưng lần đó anh ta đứng ở chỗ rẽ không xuất hiện, liền tận lực không đề cập tới.

Lộ Nam mím môi: "Vâng, em biết."

"Anh không thể đánh giá cha mẹ em, anh căn bản chưa từng tiếp xúc với họ, tự nhiên thiếu lập trường khách quan. Anh muốn nói rằng, cha mẹ là thứ chúng ta không thể lựa chọn, nhưng sống như thế nào lại là điều chúng ta có thể chọn lựa. Cha mẹ chỉ có thể đi cùng em một đoạn đường, mà đường đời lại quá dài, còn lại đều do chính bản thân đi tới." Trần Kiêu nhoẻn cười: "Giống cha mẹ anh, bọn họ từ lúc anh còn rất nhỏ đã tách ra. Thoạt đầu anh không hiểu, vì sao nhà người khác đều có gia đình vui vẻ đầm ấm, cha mẹ anh lại như nước với lửa? Sau đó, anh tốn rất nhiều thời gian mới hiểu ra: bọn họ từng yêu nhau, nhưng, yêu thật sự có thể vĩnh hằng sao? Anh nghĩ, trong mối quan hệ vợ chồng, cha (mẹ) con, đều không tự dưng mà yêu, tất cả tình cảm đều phải lấy chung sống và bao dung làm cơ sở. Trên đời này, không phải tất cả cha mẹ đều có lòng từ ái, có những người so với yêu con cái, càng yêu bản thân họ. Nghe có vẻ rất hoang đường, dù sao trong các tác phẩm nghệ thuật đều ngợi ca tình thương của cha tình yêu của mẹ vô tư vĩ đại, nhưng, không phải có một câu sao, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà cao hơn cuộc sống."

"Em biết." Lộ Nam gật đầu, lý lẽ này, sau này cô cũng ngộ ra, chỉ là thuyết phục người khác thường dễ dàng hơn so với thuyết phục chính bản thân mình.

Trần Kiêu tiếp tục: "Muốn gì - bất kể là cảm tình hay tiền tài, đều cần chính bản thân chủ động giành lấy, những thứ không muốn - người khác áp đặt vào em, em phải học được từ chối, thậm chí tâm tình trái chiều cũng phải kịp thời chặt đứt. Đây là điều anh lĩnh ngộ ra trong mấy năm nay, vẫn phải nỗ lực như em thôi."

Lộ Nam cúi đầu, gẩy thìa như gẩy đàn một chút.

Chặt đứt.

Nói thì dễ, làm lên quá khó.

Hơi giải thích một câu tâm tình mất khống chế là xuất phát từ áy náy với Trần Kiêu.

Thông minh như anh ta đoán được cô vì gia đình mà đau khổ.

Nhưng, trọng điểm của Lộ Nam nằm ở giải thích mà không phải tâm sự.

Cô không muốn thảo luận quá nhiều chuyện riêng tư, vì thế liền ngẩng đầu hỏi một câu không liên quan: "Anh tìm hiểu được nguồn gốc bán tháo hàng chưa?"

Trần Kiêu nhìn Lộ Nam, hơi nghi ngoặc:?, đề tài, sau lại quành sang cái này?

"Còn chưa tìm được ư? Hôm đó ở chợ bán sỉ Thực phẩm phụ chụp được hóa đơn vận chuyển - đầu mối hữu dụng trong tay như thế mà còn chưa có tiến triển à?" Lộ Nam ra chiều ngây thơ tò mò: "Là bởi vì công ty vận chuyển bảo vệ riêng tư khách hàng sao?" Không phải người giao hàng, người nhận hàng hoặc không phải người được ủy quyền nhận hàng có giấy tờ photo hoặc thẻ căn cước, không được tiết lộ bất cứ thông tin vận chuyển nào.

Trần Kiêu hơi đổi sắc mặt: Lộ Nam đoán chuẩn rồi, quả thật đang mắc kẹt ở khâu này. Bởi vì anh ta gần như không quen biết ai ở Hải Lâm, cho nên muốn xuống tay điều tra thì rất phí công phu.

Lộ Nam nghiêng người lại gần Trần Kiêu, nhỏ giọng từ tốn: "Kỳ thực, không cần phải tốn công tìm thám tử tư. Nếu anh đã hoài nghi ai, liền lấy tới bản photo thẻ căn cước hoặc bản gốc cũng không khó. Chỉ cần văn phòng cấp tỉnh chịu giúp anh..."

Sau đó má trái Lộ Nam chợt đau nhói: "Oái."

Phát hiện Lộ Nam không muốn giãi bày tâm sự mà cứng đờ lái sang chuyện khác, Trần Kiêu trong lòng hơi khổ sở.

Sau đó, nghe cô bé này lảm nhảm, anh ta liền bóp quai hàm cô một cái, nghiêm túc kêu: "Nói năng tử tế."

Lộ Nam che mặt ngồi trở lại: "Vâng!"

"Trong mắt em, anh là người như thế sao? Một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn? Một kẻ xúi giục Hà Man Lâm đi ngược lại đạo đức nghề nghiệp, giúp anh lấy cắp thông tin nhân viên?" Trần Kiêu liên tiếp chất vấn, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc.

[Chẳng lẽ không phải? Đời trước sự kiện bán tháo rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ở thành phố Hải Lâm dù không công khai chi tiết cụ thể, nhưng Hướng Vân Phong bị sa thải lại được thông báo trong ngảnh, anh được triệu hồi tổng công ty và Hà Man Lâm từ chức, đều là chuyện chân trước chân sau. Nếu bảo trong này không có gì liên hệ tới nhau, tôi mới không tin.]

Lộ Nam không nói, nhưng ánh mắt cô biểu lộ rõ ràng.

Trần Kiêu tức cười.

Anh ta cười, Lộ Nam liền không chắc chắn.

Trần Kiêu cười lạnh: "Anh không thể lợi dụng hành chính tỉnh điều tra thông tin cụ thể của người gửi/nhận hàng trong công ty, nhưng, em chụp tờ hóa đơn đó có thời gian giao hàng! Hơn nữa, em giúp anh mua hai bình rượu bán tháo mới nhất, phía trên có mã qr! Anh có thể nhờ phía tổng công ty điều tra trong thời gian đó rượu Hài Hòa xuất kho thế nào, và từ mã qr tra ngược nguồn gốc Nhà tiêu thụ của lô rượu bán tháo này là ai. Thậm chí, có thể suy đoán thời gian giao hàng lần sau. Như vậy, bắt tặc có chứng cứ, càng có sức thuyết phục. Sao, không tin anh có bản lĩnh thế ư?

Trần Kiêu nói vậy, cô liền hơi tin. Lúc trước Lộ Nam chỉ không ngờ rằng Trần Kiêu hiện tại có đồng bọn trong tổng công ty - a, không, từ đồng bọn này không chính xác, phải nói là người ủng hộ.

Thấy vậy, Trần Kiêu chuyển biến tốt liền dừng, mềm giọng: "Anh đã cơ bản phong tỏa người bán tháo trong thành phố Hải Lâm rồi, bây giờ đang từ người bên cạnh vào tay, cố gắng thuyết phục đối phương quay đầu là bờ, lập công chuộc tội."

Lộ Nam sực nhớ ra, nhớ tới một người cô hiếm khi chú ý, cô đột nhiên ngẩng đầu, trừng đôi mắt hạnh nhìn Trần Kiêu: "Chu Điềm!" Cho nên anh ta không phải đang bắn tên không đích.

Trên mặt cô xuất hiện vẻ thấu hiểu, còn hơi xấu hổ.

Hôm nay ngoại trừ giận lẫy đối phương, còn tùy tiện đóng dấu "không từ thủ đoạn" lên đầu anh ấy.

"Xem ra, em cũng đoán được người bán tháo là ai." Trần Kiêu hơi kinh ngạc, tiếp theo tỏ vẻ tán thưởng.

Lộ Nam không phủ nhận, bởi hơn tháng trước, cô giả bộ đoán ra mục đích điều tra của Trần Kiêu, khi đó phong tỏa "nghi phạm" cũng chính là Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long, bây giờ hai chọn một, đoán đúng đâu khó.

Cô thở dài một hơi: "Em còn tưởng có thể trợ giúp một ít cho anh." Lộ Nam không có ý định quản chuyện không đâu, nhưng bây giờ suy nghĩ từ nhiều khía cạnh, quyết định giúp Trần Kiêu một phen, nhưng dường như đối phương lại không cần - có thể thấy Trần Kiêu là người vô cùng thông minh.

Lộ Nam biết tất cả căn cứ vào "đã biết kết quả" mà suy luận ngược hướng, còn Trần Kiêu toàn bằng chính tay điều tra và suy đoán mà ra kết luận.

"A, em nói em muốn giúp anh?" Trần Kiêu rất hứng thú hỏi.

"Anh Kiêu có lẽ không biết, trước đây em thực tập ở đâu." Lộ Nam úp mở.

Nhưng kỳ thực, Trần Kiêu biết.

Anh ta vẫn ấn tượng sâu sắc với những lời Tống tổng từng nói ở sảnh khách sạn Sofitel, cũng chính lúc đó anh tớ mới chú ý tới tân nhân Lộ Nam.

Trần Kiêu đưa tay phẩy mặt bàn: "Vậy trước đó vì sao em chỉ quan sát? Khảo sát nhân phẩm của anh? Trước đó không đề cập, là bởi có thành kiến gì với anh ư?"

Lộ Nam bị nói trúng tim đen hơi đỏ mặt.

Trần Kiêu bất đắc dĩ cười, buông tha việc này: "Anh sắp kết thúc điều tra rồi, em đừng xen vào, miễn cho phức tạp." Miễn cho mạo hiểm chen chân.

Lộ Nam từ chối cho ý kiến, chỉ hơi chán nản nói: "Được, vậy anh nhớ, em thiếu anh một nhân tình, sau này sẽ trả anh một phần đại lễ."

Thiếu bao giờ? Sao anh không biết? Rõ ràng anh còn nợ em việc ký tên sáng tạo mà. Trần Kiêu chớp mắt.

Nhìn 7 con gấu bông đặt trên ghế, còn có 6 cái bát không trên bàn.

Lộ Nam nói: "Chuyện video tài liệu đã tiền hàng thanh toán xong từ lâu. Là hôm nay, con unicorn thứ bảy triệu hồi rồng thần do anh bắt được."

Nghe vậy, Trần Kiêu cũng rất hào hứng: "Con gấu bông đó không phải do anh chủ động triệu hồi à? Làm sao, còn cưỡng ép nhận thưởng ư."

"Anh chỉ nói muốn hay không."

"Muốn nha." Trần Kiêu cười nói.

Bởi vì di động hết pin, Lộ Nam hỏi Trần Kiêu: "Mấy giờ rồi?" Biết đã 4h30 chiều liền nói: "Về đi, em còn phải tìm người đổi khóa cửa ký túc xá."

Trần Kiêu không để tâm lắm về chuyện nhân tình mà Lộ Nam nói, gọi xe đưa cô tới cửa Tinh Quang Nhất Phẩm, lúc xuống xe còn nói: "Về điều chỉnh tâm trạng một chút, không cần sốt ruột liên lạc với người tạo gánh nặng cho em. Có lúc, biến mất một chút chưa chắc là chuyện xấu." Hình như là tuyên ngôn kinh nghiệm của anh ta.

[Trốn tránh mặc dù đáng xấu hổ nhưng có hiệu quả.] Lộ Nam gật đầu.

Trở về ký túc xá, Lộ Nam sạc di động, sau đó liên lạc giáo viên Trương, nói bên mình phải đổi khóa. Đổi xong liền sẽ đưa chìa khóa dự phòng tới chỗ bà ấy.

Giáo viên Trương không có ý kiến: "Nhưng hôm nay bác không ở nhà. Không vội, sau này cháu đưa cũng được."

Lộ Nam nói: "Chuyện hôm qua thật phiền bác quá, thật ngại quá."

"Không sao." Giáo viên Trương hình như còn có việc, nói vài câu liền tắt máy: "Ngày kia bác ở nhà. Đến lúc đó liên hệ sau."

"Vâng, giáo viên Trương."

...

Hơn 8h tối, Lộ Nam nhìn di động 100% pin, hít sâu mấy hơi, sau đó ấn nút gọi lại cho cuộc gọi xuất hiện nhiều nhất hôm nay.

Tiếng chuông chờ vang lên, Lộ Nam cũng bất giác tim đập nhanh hơn.

Mẹ Lộ hôm nay suy sụp vì lý do rất đơn giản, ngoại trừ chồng cũ của bà ấy, cha cô, không còn ai khác.

Chuyện này nói tới, Lộ Nam cũng không biết chính mình có nên gánh trách nhiệm nhất định không.

Nguyên nhân gây ra ở hộp rượu mà cô gửi về - mẹ Lộ miệng thì oán giận kêu vô dụng, nhưng ngầm tra cứu trên mạng, nhãn hiệu rượu này giá bán không thấp, hơn 100 tệ một bình. Vì thế liền mở hộp dỡ ra 6 chai, chia làm ba phần, làm quà tặng họ hàng dịp trung thu.

Chỗ này phải nhắc tới, mặc dù cha mẹ cô ly hôn đã nhiều năm, nhưng mẹ Lộ vẫn duy trì liên lạc với chị chồng, giao tình còn không tệ.

Hôm nay, mẹ Lộ xách đồ tới nhà chị chồng, gặp phải chồng cũ của bà ấy.

Nếu vẻn vẹn chỉ có thế thì cũng không sao, cùng lắm quay đầu bỏ đi là được.

Hỏng ở chỗ, chồng cũ của bà còn dẫn theo một phụ nữ và một đứa bé con ẵm ở trên tay. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi