SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Giáo viên Trương vừa mở cửa, Lộ Nam đã đưa trái cây và bình rượu nhỏ, ngoan ngoãn chào hỏi.

"Khách sáo thế? Cầm về đi." Cô giáo Trương nói thế nào cũng không chịu thu, đối phương là cô gái mới tốt nghiệp ĐH, mua những thứ này quá tốn tiền rồi.

Thái độ Lộ Nam tặng quà lại hết sức kiên quyết: "Giáo viên Trương, bác nhận đi ạ, trái cây cháu mua ở siêu thị gần đây, rượu thì là phúc lợi của công ty, cháu không tốn nhiều tiền đâu. Bác không thu cháu không cho bác chìa khóa mới đâu đấy!"

Trước đã nói, tướng mạo Lộ Nam là kiểu ngoan ngoãn, bằng không cô giáo Trương cũng không thể vì nhìn hợp nhãn mà cho cô thuê nhà, bây giờ cô gái nhỏ làm nũng, cô giáo Trương lòng sắp mềm thành nước: [Xem xem xem, năm đó ta mà sinh con gái thì khẳng định cũng sẽ là áo bông nhỏ đáng yêu tri kỷ. Đâu như hiện tại, không có áo bông nhỏ, chỉ có một cái áo da. Cái áo da rách này còn vỗ mông chạy theo bà xã ra nước ngoài, nếu không phải ta được mời dạy học trở lại, còn có chỗ phát huy sức lực, e rằng bây giờ chính là một bà già nhàm chán ngồi trong nhà nghịch móng tay, nhìn trần nhà rồi.]

"Mau mau mau, vào ngồi đi. Ăn cơm chưa? Cơm tối ăn ở đây đi!" Cô giáo Trương đón Lộ Nam vào nhà, tự quyết định.

Lộ Nam xấu hổ nói: "Không cần đâu ạ, cháu chỉ tới đưa chìa khóa thôi."

Cô giáo Trương kéo Lộ Nam ngồi xuống sofa: "Ngại gì. Bác ấy à, một người ăn cơm, lạnh lẽo buồn tẻ, hiếm thấy có người ăn cùng bác, bác vui lắm đấy."

Thịnh tình khó từ chối, Lộ Nam cuối cùng chọn vào bếp nhặt rau giúp cô giáo Trương.

Một già một trẻ chụm đầu trong bếp, cô giáo Trương nhìn Lộ Nam nhặt rau thành thạo, liền hỏi: "Tiểu Lộ à, cháu biết nấu cơm hả?"

"Biết một chút ạ." Lộ Nam gật đầu.

Cô giáo Trương cười to: "Đừng khiêm tốn, biết là biết. Con gái bây giờ không nhiều người biết nấu cơm đâu, con dâu bác cũng thế. Nhưng công việc của nó bận rộn, có thể hiểu được... Dù sao cũng không ai quy định trong gia đình người nấu cơm phải là phụ nữ, cháu thấy đúng không?"

Lộ Nam gật đầu như đảo tỏi: "Đúng vậy."

Cô giáo Trương làm món cánh gà chiên coca, tôm luộc, cải chíp xào tỏi và thịt bò chín ướp ngũ vị hương.

Trước khi ăn cơm, cô giáo Trương đứng cạnh tủ thức ăn một lát, sau đó từ bỏ rượu vang, rượu vàng, nói: "Hôm nay uống rượu mà Tiểu Lộ mang đến." Điệu bộ vô cùng đáng yêu.

Lộ Nam đồng ý: "Được ạ, bác Trương đánh giá một chút."

"Ôi dào, trước kia chồng bác đi làm về cũng rất thích uống mấy ngụm rượu, thường xuyên tới nỗi bác cũng uống theo... Đáng tiếc, bây giờ thiếu bạn nhậu." Mặc dù là hồi tưởng, nhưng trong giọng nói của cô giáo Trương ngập tràn hạnh phúc.

Ăn uống, cô giáo Trương thoải mái nói: "Trên thế giới có nhiều nơi chưng cất rượu, nhưng rượu trắng của quốc gia ta có lịch sử rất lâu đời, từ thời Hán Võ Đế đã có mỹ danh..." Bà ấy không hổ là giáo viên lịch sử, kể lại điển cố hạ bút thành văn: "Chỉ tiếc, bởi vì một số khác biệt văn hóa mà quốc túy của chúng ta chỉ có thể nở rộ hương thơm bên trong tường. Không có cách nào kiếm tiền của nước ngoài."

Hàn huyên, giáo viên Trương liền tự nhiên hỏi một vấn đề, cũng là câu hỏi mà hễ ai quen thuộc với cô một chút liền hỏi: "Tiểu Lộ sao lại nghĩ tới việc làm tiêu thụ rượu trắng thế?"

Lần này, Lộ Nam không nói những lời mang tính sách vở như khi nói với chị Bùi.

Cô cúi đầu cười: "Bởi vì, cháu muốn kiếm tiền, muốn chứng minh bản thân có khả năng tự lập hơn nữa có thể tự lập rất tốt."

Đây là lời thật lòng của cô, đời trước, đương nhiên, sau đó cô cũng quả thật làm được.

"Muốn kiếm tiền không đáng xấu hổ. Người ấy mà, sống trên đời, ăn mặc ở, chỗ nào mà chẳng cần tiền!" Cô giáo Trương đặt đũa xuống, nói lời thấm thía, "Bác chỉ cảm thấy, con gái làm nghề này quá vất vả."

Lộ Nam lắc đầu: "Thực ra công việc này còn coi như nhẹ nhàng, độ tự do rất cao, đãi ngộ cũng không tệ."

Sau đó, một già một trẻ không biết sao liền nói chuyện tới con trai giáo viên Trương là Từ Trừng Chi và con dâu Võ Lệ.

Cô giáo Trương nhấp một ngụm rượu, nói, con dâu bà ấy là quản lý tầng trung ở công ty đa quốc gia, được điều ra nước ngoài nhậm chức, con trai xem như "đi kèm", tìm được một công việc giảng dạy tiếng Trung trong trường dạy ngôn ngữ, mấy hôm trước gọi video nói muốn kinh doanh cái gì đó, nhưng không muốn dùng tiền của Võ Lệ, liền nhắm vào căn hộ bọn họ từng ở trước đó, cũng chính là căn hộ mà nhóm Lộ Nam đang thuê.

"Nếu bán nhà thì khác gì không còn gốc rễ trong nước? Đến khi Võ Lệ được điều về nước, muốn mua một căn khác, ai biết lúc đó giá nhà ở thành phố Hải Lâm tăng tới đâu?" Cô giáo Trương tự nhiên không muốn, đếm tiền trong thẻ, tối qua bà ấy tới nhà họ hàng đòi nợ - trước kia cho mượn tiền, lúc không cần cũng không thúc giục gấp gáp, bây giờ cần dùng tiền đương nhiên phải đòi lại, "Lại nói, người chưa từng kinh doanh bao giờ, bác bảo, làm buôn bán nhỏ đã, tương đối bền chắc."

"Bác thật sự rất nhìn xa trông rộng." Lộ Nam bảo giáo viên Trương: "Anh Từ hay là suy xét làm xuất nhập khẩu đi. Anh ấy tìm một người làm đại diện trong nước, giúp anh ấy mua sắm hàng hóa, sau đó đóng thùng gửi container vận chuyển. Ngoại thương mấy năm nay rất có tương lai, giai đoạn trước cần mẫu mã đa dạng, đóng thùng nhỏ, hàng hóa nhỏ, hàng tiêu dùng, không cần quá nhiền tiền vốn, chỉ khoảng 200-300.000 tệ, đến nước Mỹ, lượng tiêu thụ rất tốt, lợi nhuận cũng khá." Lộ Nam nói vậy không phải không có mục đích.

"Trước đó nó cũng suy nghĩ vậy, bác thì không có ý kiến, đáng tiếc bác không hiểu mấy, cũng không giúp được gì." Cô giáo Trương lắc đầu: "Muốn tìm người đại diện thế nào? Khác ngành như cách núi đâu phải nói suông, nó có ý định làm, nhưng 10 năm thành thật làm giáo viên... đầu óc đều cứng đờ. Còn nữa, hôm qua bác đi đòi tiền, họ hàng bạn bè đều không ai coi trọng, toàn nói bảo nó làm hậu phương vững chắc cho Võ Lệ là được - xem xem, thật khó nghe, cho dù con trai bác tính khí tốt, cũng không thích nghe thế."

"Như vậy ư." Lộ Nam do dự: "Dân thường muốn nhập môn, quả thật khó khăn."

"Haiz, Tiểu Lộ có vẻ rất hiểu biết ngoại thương nhỉ?" Cô giáo Trương giơ chén rượu, uống cạn.

Lộ Nam cười: "À, phải rồi, cháu... cha cháu làm thương mại xuất nhập khẩu."

"Được, để bác thử nói với nó, xem nếu còn muốn làm thì liên lạc với cha cháu?"

Lộ Nam mím môi, cúi đầu không nói, sau đó cười gượng gạo: "Cha mẹ cháu đã ly dị, cháu ở với mẹ, không thường xuyên liên lạc với cha."

Cô giáo Trương tỏ ra xin lỗi: "Ai da, thật là. Trách bác lắm miệng!"

"Không sao ạ, việc trôi qua mấy năm rồi." Lộ Nam ngẩng đầu cười: "Nhưng anh Từ muốn biết cái gì, hỏi cháu cũng được, mẹ cháu trước kia làm việc trong công ty của cha cháu, quy trình xuất nhập khẩu cũng hiểu được một ít."

"Tốt, tốt." Cô giáo Trương kéo tay Lộ Nam: "Mặc dù cha mẹ cháu tách ra, nhưng mà! Tiểu Lộ, cháu rất tốt. Biết tri thức hiểu lễ nghĩa, tích cực lạc quan..." Ngữ điệu hơi phấn khởi, hiển nhiên là đang xúc động.

Hai người uống ngà ngà say, lúc Lộ Nam ra về, cô giáo Trương còn kéo tay cô nói: "Rảnh rỗi thì tới chơi nhé, bác thích nhất ở cạnh người trẻ tuổi, hàn huyên tâm sự, làm cho bác cũng thấy trẻ ra."

Lộ Nam liên tục đáp ứng.

Trở về ký túc xá, vẫn là im lặng. Tối nay uống từng ngụm, từng ngụm với giáo viên Trương, cô không hề dùng bàn tay vàng.

Mở laptop trên bàn ăn, Lộ Nam nhanh chóng gõ thêm 2 chương ngoại truyện, đúng, ai bảo chính văn kết thúc chính là kết thúc nào, còn có thể viết ngoại truyện nha.

Lý Bạch còn có thể đấu rượu làm thơ trăm bài, tác giả mạng tay mới cũng có thể học theo, uống rượu xong mạch văn cuồn cuộn.

Ba ngày nghỉ còn lại, Lộ Nam sống hết sức quy luật.

8h sáng thức dậy, ăn trứng gà uống sữa, sau đó bắt đầu sáng tác.

Hơn 2 tiếng sau nghỉ ngơi một chút, đứng lên làm vệ sinh hoặc phơi quần áo.

Cơm trưa nấu ăn đơn giản, ăn xong liền thuận tiện lau rửa bếp, sau đó lên tầng ngủ trưa một lát.

Tỉnh ngủ, khoảng 2-3h chiều, tới phòng tập thả lỏng gân cốt.

Cũng may mà không đụng phải Trần Kiêu nữa.

Gần tối, một ngày chọn đi bờ sông ngắm mặt trời lặn.

Một ngày đi công viên nhìn xem người khác chơi trượt ván.

Có cậu trai đội khăn hoa chơi ván trượt thấy Lộ Nam hào hứng, liền mời cô thử xem.

Lộ Nam thản nhiên vỗ tay với đối phương, chạm nắm đấm, điệu bộ quen thuộc khiến đối phương wow một iếng, mấy người bên cạnh cũng dừng lại nhìn sang.

Lộ Nam cười nói: "Chỉ biết một chút thôi, hơn nữa rất lâu không chơi rồi." Đây là lời nói thật.

Thử trượt qua lại, quả nhiên thoạt đầu hơi mới lạ, may mà cuối cùng làm động tác kết thúc thu ván trượt khá soái, chưa đến mức phá vỡ hình tượng.

Cậu trai đội khăn hoa kêu Trì Yến, là sinh viên năm 2 ĐH Kiềm Giang.

"Đàn em?" Lộ Nam cười: "Thảo nào nhìn hơi quen."

Trì Yến nở nụ cười ngại ngùng: "Chào đàn chị ạ." Lại nói, lần sau có thể hẹn chơi tiếp.

"Không được, trước từng ngã đau một lần rồi." Lộ Nam lắc đầu: "Có thể làm động tác ollie một lần nữa là đã thỏa mãn rồi."

Nhưng đàn em muốn thêm vx, Lộ Nam cuối cùng vẫn đồng ý.

Về nhà thời gian không chuẩn, đều khoảng trước 7h, sau đó tùy tiện ăn vài thứ, coi như cơm tối.

Hai buổi tối này, Lộ Nam tốn chút thời gian, nghiêm túc suy nghĩ quan hệ giữa cha và mẹ hiện tại, vấn đề mà mẹ gặp phải và biện pháp giải quyết, còn lập một kế hoạch.

Đương nhiên, trước khi áp dụng kế hoạch, còn cần làm ít công tác chuẩn bị - cùng với cho mẹ cô ít thời gian tỉnh táo lại, trạng thái của bà ấy hiện tại không phù hợp để trò chuyện.

...

Ngày nghỉ cuối cùng, khoảng 4-5h chiều, 4 em gái tỉnh Dự Nam đều trở về.

Bởi Vì Lộ Nam từng gửi tin nhắn nhắc tới chuyện đổi khóa cửa, cho nên bọn họ sớm báo cho cô thời gian trở về, để Lộ Nam mở cửa giúp họ.

Chuyến này, va li của họ cũng tràn đầy, ngoại trừ mang theo quần áo mùa đông, còn có chai lọ vại bình, đều là đồ ăn vặt và một ít tương để lâu được mà người nhà làm cho.

Hạng Phỉ Phỉ mời Lộ Nam: "Buổi tối cùng nhau ăn nhé, để cậu nếm thử tay nghề của tớ."

Lộ Nam bảo: "Không vội, tớ muốn nói một chuyện với các cậu trước."

Cô khách quan kể lại câu chuyện tối 30/9.

Lộ Nam thấy sắc mặt Hồng Đan Ni tối sầm, liền biết ý nói: "Chu Lỗi không ở qua đêm, đêm đó liền đi." Nhưng có ở đây làm gì hay không thì cô không dám bảo đảm.

Kế tiếp kể lại mọi chuyện xảy ra trưa 1/10, thông báo kết quả cuối cùng: Đổng Tuệ "chủ động từ chức", Chu Lỗi bị trừ lương.

4 cô gái hiển nhiên ngơ ngác, gọi là từ chức nhưng thực tế thì ai nấy đều biết, cô ta còn đang thử việc, chính là bị sa thải.

Vốn tưởng rằng Đổng Tuệ chỉ bị phạt tiền, các cô gái tới tấp nhỏ giọng kêu: "Trời ạ!" "Sao lại như vậy?"

Lộ Nam không giục họ, chỉ cười nói: "Các cậu cứ sắp đồ, tớ lên tầng trước."

Lòng người rất phức tạp, Đổng Tuệ còn ở, có lẽ mọi người có chỗ chướng mắt cô ta (thí dụ như cách nói năng khoe khoang), nhưng kiểu va chạm giữa con gái này có khi không đại biểu họ muốn nhìn thấy đối phương gặp nhấp nhô. Giống Hồng Đan Ni, 1s trước còn cảm thấy Đổng Tuệ mang Chu Lỗi về qua đêm hết sức quá đáng, 1s sau biết bạn cùng phòng chung sống gần 3 tháng với nhau lặng lẽ bị sa thải, trên mặt toát ra vài phần thổn thức.

Thí dụ như hiện giờ, cả ký túc xá đều biết Đổng Tuệ và Lộ Nam bất hòa. Nếu nhìn từ góc độ "tranh đấu", Lộ Nam hiển nhiên là người thắng, nhưng những người còn lại thật sự sẽ không cảm thông cho Đổng Tuệ ư? Hoặc giả, sẽ không cảm thấy Lộ Nam quá cường thế, quá hùng hổ dọa người ư?

Dù sao Đổng Tuệ rời đi nguyên nhân trực tiếp liên quan tới Lộ Nam.

Bởi vì đồng cảm như mình cũng bị là một mệnh đề mâu thuẫn, cho nên Lộ Nam đến nay đều không bắt buộc tất cả mọi người đều phải đứng về phía cô.

[Dù sao chỉ là đồng nghiệp mà thôi, không cần cưỡng cầu tam quan phải giống nhau.]

Lộ Nam đi từng bước lên cầu thang, mang nụ cười nhạt.

20p sau, Hạng Phỉ Phỉ ở dưới lầu kêu: "Lộ Nam, có phải cậu không ăn rau cần không?"

Lộ Nam ra khỏi phòng, đứng trên cầu thang, nhìn xuống dưới: "Đúng vậy?"

Hạng Phỉ Phỉ giơ nồi xẻng: "Tớ nhớ hình như cậu không ăn rau cần, vậy ăn mì hấp đậu que nhé? Tớ mang thịt vụn mẹ tớ làm tới, thơm lắm."

"Được nha." Lộ Nam gật đầu, mỉm cười.

Cơm nước xong, Lộ Nam chủ động rửa bát.

Hạng Phỉ Phỉ cũng vào bếp, giúp cô lau khô bát đũa: "Tối hôm 30 đó, cậu sợ lắm phải không?"

Lộ Nam lắc đầu: "Vẫn ổn, lúc lùi ra ngoài tớ thấy đôi giày hơi quen mắt, sau đó nhớ tới Chu Lỗi từng đi nó mấy lần."

"Tớ vừa nghe chuyện này liền cảm thấy tam quan đều nát." Hạng Phỉ Phỉ lau xong đĩa, bắt đầu lau bát: "Tớ không biết người khác nghĩ gì, dù sao cậu ngàn vạn lần đừng rơi vào cái bẫy người bị hại cảm thấy tội lỗi. Cậu không sai, kẻ sai là bọn họ! Tớ thật tức giận, dựa vào đâu mà Đổng Tuệ bị sa thải, nhưng Chu Lỗi chẳng có hề hấn gì, chỉ trừ ít tiền mà thôi? Tớ nói thật, sau này cậu phải cẩn thận vào, Chu Lỗi trông không phải hạng tốt đẹp gì, cậu nhất định phải đề phòng, kẻo hắn ta giở trò âm hiểm ngáng chân."

Lộ Nam giơ tay đang đeo găng cao su, nhẹ nhàng lấy cánh tay ôm hờ Hạng Phỉ Phỉ một lát: "Cảm ơn cậu nhé, Phỉ Phỉ." Thế gian này có rất nhiều ác ý, cũng có rất nhiều thiện ý, dù ta có trí nhớ tốt, nhưng chỉ muốn nhớ tới những người và việc khiến ta ấm lòng mà thôi.

Hạng Phỉ Phỉ bị Lộ Nam đột nhiên ôm ấp bỗng đỏ mặt, ho khan một tiếng, buột miệng nói phương ngôn: "Khách sáo gì chứ."

Hôm sau văn phòng thành phố mở họp sáng, kết thúc buổi họp giám đốc Vương thuận miệng nói một câu thực tập sinh Đổng Tuệ kết thúc thực tập, muốn thăng chức đi nơi khác.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô ta rời đi, nhân sự điều động, giám đốc Vương và Trần Kiêu sau khi thương lượng, liền chuyển Lâm Yến từ rượu Hài Hòa sang ban Đoàn mua rượu Kinh Điển.

Trần Lộ và Vương Hiểu Tuyết ở ký túc xá khác đều tỏ ra khiếp sợ.

Bên ký túc xá nam hiển nhiên cũng không biết gì hết, Dịch Vĩ không ngừng hỏi Chu Lỗi xảy ra chuyện gì.

Chu Lỗi biết trả lời thế nào? Giám đốc Vương không công khai xử phạt hắn ta đều đã coi như đặc biệt khoan dung. Lúc này hắn làm sao dám nhiều lời.

Lộ Nam phỏng đoán:

Đôi uyên ương số khổ này cũng không mặt mũi nào nói ra những việc họ đã làm với mấy "đồng chí" hay đàm tiếu thị phi, chơi thân với họ.

Chu Lỗi lúc này chắc hẳn rất căm thù Dịch Vĩ miệng rộng không biết ý đi?

Đáng đời, lúc lợi dụng tính tình người ta thì nên biết Dịch Vĩ chính là người không biết ý như thế chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi