SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Theo Lộ Nam biết, giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh tiền lương sẽ cao hơn một ít so với giám đốc Đoàn mua thành phố, tương ứng thì, công việc lại giảm đi đáng kể.

Bởi vì bọn họ không cần trực tiếp phụ trách Nhà tiêu thụ, tự nhiên cũng không có mỗi tháng cố định 5-8 lần Phẩm rượu cỡ nhỏ, cũng không cần bận tâm tới hạch toán chi phí sử dụng, càng không có áp lực giúp Nhà tiêu thụ xuất hàng và hồi khoản.

Nội dung công việc của họ là:

Thứ nhất, phụ trách huấn luyện cho giám đốc Đoàn mua và nhân viên cửa hàng trưng bày mỗi tháng 1 lần.

Thứ hai, tham dự một vài hoạt động cỡ lớn, thường lệ tiến hành tặng rượu cho bạn thân nhãn hiệu của phía khách hàng, bảo vệ khách tình.

Cùng với, mỗi khi thành phố nào đó ký kết Nhà tiêu thụ mới cỡ vừa trở lên, đi công tác với Tổng giám đốc cấp tỉnh, ăn cơm với Nhà tiêu thụ lắm tiền nhiều của.

Thật có thể nói là tiền (tương đối) nhiều việc thì tương đối ít.

Lộ Nam nói vài câu khách sáo với Trần Kiêu, đại khái là cảm ơn cấp trên tán thưởng, cô còn cần suy nghĩ thêm.

Cuối cùng, Trần Kiêu nói với người lái thay: "Tới Tinh Quang Nhất Phẩm." Sau đó giải thích cho Lộ Nam: "Anh muốn đi bộ về, để tản bớt mùi rượu."

...

Lái xe hộ đỗ xe vào chỗ, Trần Kiêu giành trước Lộ Nam trả tiền: "Hôm nay dùng xe của em, vốn đã rất ngại."

Lộ Nam không cố chấp trả tiền lại cho đối phương, vẫy tay tạm biệt liền xoay người lên nhà.

Trần Kiêu đứng ở chỗ cũ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Anh ta không biết bản thân hi vọng nghe thấy Lộ Nam đưa ra quyết định gì nữa.

Giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh dĩ nhiên là anh ta và Đồng đại khu lén thương lượng, dự định cho Lộ Nam cơ hội thăng chức, nhưng nếu đối phương có lựa chọn tốt hơn - tất nhiên là có, người ưu tú đi đâu đều đoạt tay, càng chưa nói tới điều kiện gia đình Lộ Nam hiển nhiên không tồi - nếu đối phương có lựa chọn tốt hơn, thân là cấp trên và đồng nghiệp, mặc dù có tiếc nuối, nhưng sẽ mừng thay cho đối phương.

Thậm chí lúc Lộ Nam nói phải suy nghĩ thêm, Trần Kiêu còn có niềm vui bí ẩn.

Bởi vì chỉ cần Lộ Nam đổi việc, liền không còn là đồng sự với anh ta nữa.

Tuy nhiên, một chút vui mừng này hễ nghĩ tới lúc Đồng đại khu nói chuyện, chung quy liền tiêu tan.

Đồng đại khu trước khi tới thành phố Hải Lâm, từng gọi điện thoại cho Trần Kiêu, đầu tiên là nói về việc bắt được sâu mọt Hướng Vân Phong làm tương đối tốt, thứ hai là hỏi anh ta bao giờ về tổng công ty.

Lúc đó, Trần Kiêu cầm di động ngây ra, vài giây sau vẫn nói: "Dựa theo trình tự điều động nhân viên bình thường đi."

Vậy chính là, sau tết Dương.

...

Lộ Nam trở lại ký túc xá, Hạng Phỉ Phỉ đang thắt khăn (hoặc giả gọi là kỹ thuật thắt len) ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Hôm nay tan sớm thế? À, chuyện nguyên liệu nấu ăn cậu không cần bận tâm, bọn tớ đã làm xong rồi."

"Ừ, Đồng đại khu không tham gia hoạt động kế tiếp, sau đó mọi người liền đi về." Lộ Nam làm động tác ok, đổi dép, định lên lầu, thấy Hạng Phỉ Phỉ luống cuống tay chân, liền đi tới, giúp cô ấy sửa lại: "Sao lại làm cái này? Là khăn quàng à."

Hạng Phỉ Phỉ gật đầu, hơi ngại ngùng nói: "Đan cho bạn trai."

"Hử? Chưa từng nghe cậu nhắc tới." Lộ Nam quay đầu hỏi: "Là bạn học à?" Sẽ hỏi thế, bởi vì Hạng Phỉ Phỉ tới thành phố Hải Lâm còn hay ru rú trong nhà, hơn nữa cùng ở một nhà, thật sự rất dễ phát hiện bạn cùng nhà có bạn trai hay không.

"Là cùng nhậm chức với bọn mình, Điền Dương. Kỳ thực tớ và cậu ta trước kia cùng trường nhưng khác khoa, từng gặp mấy lần." Hạng Phỉ Phỉ thẹn thùng chỉ vài giây, rồi nhanh chóng tự nhiên hào phóng: "Cậu ta không phải vừa nhậm chức liền phân tới thành phố xung quanh à, quốc khánh về nhà đi cùng đường, liền trò chuyện nhiều hơn."

Lộ Nam không nhớ rõ đời trước tầm này Hạng Phỉ Phỉ có yêu đương hay không - bởi vì khi đó cô còn chưa lo nổi thân mình.

Nhưng căn cứ hiểu biết của cô về Điền Dương, cậu ta là một người khá kiên định, cô bèn cưới bảo: "Vậy cố lên, hi vọng cậu có thể... đan xong trước Giáng Sinh?"

"Này, đừng xem thường tớ nhé!" Hạng Phỉ Phỉ giả vờ tức giận.

Trong lúc nói chuyện, di động của Lộ Nam vang lên.

Là mẹ cô gọi tới.

Hôm nay thứ Bảy, bây giờ là hơn 9h tối.

Ừm, thuộc về thời gian gọi tới thông thường.

Lộ Nam ra hiệu, ý bảo mình lên lầu nghe máy đã, Hạng Phỉ Phỉ tùy ý vẫy tay, tiếp tục vùi đầu vật lộn với chiếc khăn quàng chưa đâu vào đâu này.

"Alo, mẹ ạ." Lộ Nam hết sức nhẹ nhàng: "Có phải đã nghĩ thông suốt rồi, muốn lại đây không ạ?"

Con gái nghe máy liền nói một câu như vậy, khiến mẹ Lộ định lên tiếng liền nghẹn lại.

Vài giây sau, bên kia điện thoại mới ngắc ngứ kêu: "Mẹ định hỏi con, định bao giờ nghỉ việc."

Lúc mẹ nói câu này, Lộ Nam vừa vặn vào phòng.

Cô vào phòng khóa cửa lại, ngồi dưới đất tựa lưng vào nệm, quơ chân sang trái rồi lại sang phải, từ tốn nói: "Nghỉ việc? Công việc này đang rất tốt, con không có ý định nghỉ."

"Mẹ nói chuyện đứng đắn, đừng cợt nhả nữa."

Lộ Nam suy đoán, đầu kia điện thoại, mẹ cô chắc đang lạnh mặt?

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm "đấu tranh" nhiều năm, Lộ Nam biết bản thân lúc này không thể e dè.

Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần mình kiên trì không nghỉ việc, mẹ cũng hết cách với mình - đời trước bà ấy biết mình "bán rượu", chẳng phải cũng kiên quyết phản đối còn gì? Khi đó chính mình tàn nhẫn đánh cuộc, cắn răng nhẫn nhịn, còn làm ra một chút thành tích, nửa năm một năm, mẹ cô biết không khuyên được, liền từ bỏ.

Lần này? Lần này Lộ Nam định cá mặn nằm yên, nghỉ hay không không quan trọng. Thậm chí thoạt đầu cô còn định ở Nguyên Xuyên nửa năm mà thôi.

Nhưng bây giờ, cô có mục tiêu và kế hoạch riêng, dự định vì nó cố gắng phấn đấu - thu hồi sự lười biếng, quy hoạch nghề nghiệp càng tường tận.

Cơ mà cũng phải nói rằng, sợ rằng cả văn phòng ngoại trừ làm hành chính Giang Hiểu Vân, về phương diện trí não, không ai có lượng công việc lớn hơn cô.

Cái gọi là cá mặn nằm yên, chung quy biến thành lời nói suông.

Lộ Nam hơi buồn (thực ra không hề).

Nhớ tới điện thoại còn không tắt máy, liền nhẹ nhàng ho một tiếng, mang theo ngữ điệu kiêu ngạo ngầm của thanh niên hiện tại, trịnh trọng nói với mẹ: "Mẹ, hôm nay cấp trên tìm con nói chuyện, bởi vì cảm thấy khả năng làm việc của con rất mạnh, làm việc có trật tự, hơn nữa năm nay Nhà tiêu thụ của con hồi khoản lại vượt mức hoàn thành, năm sau có dự tính thăng chức cho con, hơn nữa còn hỏi con nghĩ thế nào."

Mẹ Lộ lại bị xáo trộn tiết tấu, thoạt đầu hàm hồ một câu: "Làm việc phải giống làm người, chăm chỉ thận trọng cần cù chịu khó, lãnh đạo mới thích, loại người lười biếng, con tưởng lãnh đạo không biết ư?" Sau đó bỗng cảm thấy mình đâu muốn nghe nó kể công việc hiện tại của nó như ý cỡ nào: "Con không được lái sang chuyện khác. Thăng chức? Thăng chức gì, con đang là quản lý nghiệp vụ, thăng chức nữa thì lên làm giám đốc thành phố à? Mẹ thấy đang cho con ăn bánh vẽ mà thôi, thấy con mua xe, thấy ngoại hình cũng tạm được, lúc bàn việc mang theo làm bình hoa cũng tốt, chưa biết chừng còn muốn lấy xe con làm của chung... A, con ấy à? Mới tốt nghiệp ĐH nửa năm, lãnh đạo công ty con ngớ ngẩn mới để con làm giám đốc thành phố."

Trình độ đánh giá thấp này căn bản không thể tấn công Lộ Nam, thậm chí, cô còn hơi buồn cười trong lòng: nếu như mẹ quả thật thờ ơ với công việc hiện tại của ta, vậy làm sao lại buột miệng nói ra trên quản lý nghiệp vụ là giám đốc thành phố chứ? Hiển nhiên vẫn nghe lọt tai tình hình công ty và khung chức vụ cơ bản mà ta kể lần trước.

"Không phải giám đốc thành phố, mà là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, là kênh phân phối Đoàn mua." Lộ Nam nhấn mạnh thêm.

Mẹ Lộ "a" một tiếng, gượng gạo vớt vát: "Vẫn giống tiểu thư xã giao."

Nói chuyện thật khó nghe.

Lộ Nam thầm nhủ: nếu mẹ mà không phải mẹ ruột của con! Hừ!

"Nhưng con cũng không đồng ý ngay, con nói phải suy nghĩ thêm." Lộ Nam cơ bản nắm giữ "100 cách ứng phó với mẹ ruột" vững vàng khống chế nhịp điệu câu chuyện.

Quả nhiên mẹ Lộ lại chệch hướng: "Nghĩ cái gì mà nghĩ, không có gì phải nghĩ hết, nghỉ việc đi. Chẳng phải con nói cuối năm sẽ được thưởng rất nhiều? Lấy thưởng liền đi." 40-50 nghìn tệ, không phải con số nhỏ.

"Nhưng giữ lại 30% sang năm mới phát ạ." Lộ Nam cố ý nói.

"Như vậy không cần 30% đó nữa!" Mẹ Lộ nhanh chóng tính nhẩm, theo con gái nói, 30% là khoảng 10 nghìn tệ, vì số tiền này mà làm thêm nửa năm, không đáng - nhưng còn hơn 2 tháng nữa có thể cầm tới 70%... hình như có thể làm tới lúc đó đi?

Thoáng cái, ý nghĩ của mẹ Lộ lại dao động.

Lộ Nam mím môi, im lặng cười trộm.

Cuộc điện thoại này kéo dài 5-6p, tới cuối cùng, mẹ Lộ cũng không thể thuyết phục con gái từ bỏ công việc, ngược lại bị Lộ Nam cuốn vào logic tiền tài "bây giờ nghỉ việc nghĩa là từ bỏ hơn 30 nghìn tệ thưởng cuối năm, thật sự hơi đáng tiếc".

Suy đoán mẹ sắp mất hết kiên nhẫn, Lộ Nam lại nhắc lại: "Cho nên, mẹ à, mẹ thật không muốn tới Hải Lâm ư? Ngày 20 tháng này con sẽ phải trả số tiền lãi đầu tiên rồi."

Nói tới đây, mẹ Lộ lại tức!!!

"Lần trước con chạy quá nhanh, mẹ còn chưa kịp nói. Con chỉ là một con bé, trong thẻ giữ hơn 1 triệu để làm gì? Nhanh trả lại khoản vay đó đi! Kiếm được tiền từ cổ phiếu là con may mắn, không được mất lý trí, lăn lộn đi lăn lộn lại, có bao tiền cũng hết sạch." Kỳ thực mẹ Lộ định nói là "để mẹ giữ hộ con", dù sao câu này từ khi Lộ Nam còn nhỏ tới giờ, không nói 100 lần cũng nói 80 lần, nhưng bà nghĩ lại, số tiền này không phải con gái tích lũy được, mà là vay ngân hàng, con gái giao cho mình mới gọi là bỏng tay.

Lộ Nam đương nhiên không thể trả lại, cô do dự (giả vờ) nói: "Nhưng con và giáo viên Trương đã đàm phán xong rồi, cuối tháng này dự định kết phường xuất khẩu một lô rượu trắng, lãi gộp tối thiểu 10%. Con cảm thấy vẫn có thể thử xem, nếu mẹ không chịu tới, vậy con tự làm."

Mẹ Lộ: cao huyết áp mất! Đứa nhỏ này, từ bé tới giờ chưa bị đánh phải không? Bây giờ mới bắt đầu phản nghịch, đúng không?

Cuối cùng, cuộc điện thoại này kết thúc bằng lời hăm dọa của mẹ Lộ "con không được làm bậy, kinh doanh không đơn giản như vậy, nếu lỗ mẹ xem con đi đâu mà khóc".

Mẹ Lộ chính mình đều không phát hiện, tắt máy, xuất phát từ nguyên nhân "sợ con gái phá tiền hơn nữa còn lưng đeo nợ nần", bà ấy liền suy nghĩ khởi hành tới thành phố Hải Lâm - đương nhiên không phải đi bàn chuyện làm ăn, mà là dự định bắt con gái tới ngân hàng trả lại khoản vay.

...

Tắt máy, Lộ Nam tâm tình không tồi, cô thậm chí còn vừa hát vừa lấy áo ngủ và khăn tắm.

Gội đầu tắm rửa nửa tiếng, sấy tóc, ra khỏi phòng tắm, lại bắt đầu hoàn thiện hiệp nghị thỏa thuận hợp tác với Từ Trừng Chi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi