SỐNG LẠI KHI MỚI VỪA NHẬP CHỨC

Trước khi tới nhà giáo viên Trương, hai mẹ con dự định đi ăn tối đã.

Mặc dù giáo viên Trương nhiều lần mời bọn họ tới ăn, nhưng Hoàng nữ sĩ vẫn cảm thấy làm thế sẽ gây phiền phức cho người khác, cho nên nhẹ nhàng kiên định từ chối.

Lộ Nam cảm thấy thay đổi cần từng bước một, mẹ mở lòng hơn chút nữa, tất nhiên sẽ sẵn sàng làm thân với giáo viên Trương, một trưởng bối vừa cơ trí vừa thú vị.

[Không vội.]

Chuẩn bị vào quán mì, Hoàng nữ sĩ chủ động nói: "Không phải buổi tối con không ăn món mặn ư?"

Lộ Nam cười: "Thịt bò ngũ vị hương quán này ngon lắm, con gọi một đĩa." Mặc dù gia vị hơi nhiều, nhưng ảnh hưởng không lớn, chỉ có protein tốt, không có carbohydrate.

"Tùy con." Hoàng nữ sĩ nhấp môi, cuối cùng chỉ nói một câu.

Vừa ngồi ăn, Lộ Nam vừa kể lại yêu cầu của Nguyên Xuyên.

Còn lại đều tốt, Hoàng nữ sĩ chỉ hơi lo về giá trị hợp đồng đối với Nhà tiêu thụ cỡ vừa, mức tiền này liệu có hơi lớn không.

Lộ Nam không quan tâm "haiz" một cái: "Nhà tiêu thụ cỡ vừa giá trị hợp đồng hàng năm là 3 triệu - 5.999.999 tệ, mẹ không cần phải đạt tới mức cao nhất, chỉ cần đạt mức thấp nhất là được. Nói nữa, kỳ thực những Nhà tiêu thụ trong ngành này, có phải ai cũng ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ bán ra đâu, năm nay không hoàn thành kéo tới sang năm đầy rẫy. Chuyện này để sau cũng được, không sao đâu."

Hoàng nữ sĩ nhìn con gái, lại liếc một cái.

"Sao?" Lộ Nam mất tự nhiên sờ mặt: "Trên mặt con dính gì à?"

"Không có, tiếp tục đi."

Tiếp tục ư, vậy tiếp tục: "Ngày mai giám đốc thành phố của con sẽ tới gặp mẹ nha, Hoàng tổng."

Dẻo mỏ! Hoàng nữ sĩ khẽ nhíu mày: "Làm thế nào giờ? Văn phòng thì trống trơn, còn chưa đâu vào đâu." Còn không bằng công ty ma.

Lộ Nam không thèm để ý, xua tay: "Đã là công ty thương mại mới chuyển tới, người nhiều người ít ai quan tâm chứ. Bọn con có mấy Nhà tiêu thụ cũng chỉ là một văn phòng đơn giản trong tòa nhà, à, tòa nhà Trung Tập có một Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển đó, tên là công ty rượu Hao"ertai, diện tích văn phòng cũng giống chỗ của mẹ. Bình thường chỉ có một bà chủ trông văn phòng thôi."

Hoàng nữ sĩ chủ yếu là chưa chuyển biến về mặt tâm lý, bà ấy cứ cảm thấy ngày mai lãnh đạo của con gái tới gặp cứ như là hồi con gái đi học giáo viên tới thăm nhà vậy.

Lộ Nam đỡ trán: "Mẹ, mẹ, mẹ, tính chất hoàn toàn khác nhau. Mẹ không thể quá khách sáo với giám đốc Vương, chúng ta nói chuyện làm ăn cơ mà!!!" Sau đó suy tư một lát, cô nói: "Lát nữa con viết tờ giấy cho mẹ, dù sao là những giới hạn đàm phán ký hợp đồng, mẹ nhất định không thể nhượng bộ."

Ăn xong, hai mẹ con tới cửa hàng trái cây mua ít hoa quả, Lộ Nam xách, gõ vang cửa nhà giáo viên Trương.

Tối nay mở họp với Từ Trừng Chi chủ yếu có hai việc.

Một là, số rượu 30 nghìn đô gửi trước đó đã cập cảng, tới giai đoạn trả nốt tiền hàng.

Hai là, thông truyền một chút kết quả đàm phán sơ bộ với Nguyên Xuyên, biểu thị nếu như thuận lợi cầm tới quyền tiêu thụ 2 bang, nếu Từ Trừng Chi có thể bảo đảm mỗi tháng đặt hàng 40 nghìn đô trở lên, vậy có thể giảm 2% tiền rượu khi đặt đơn vào tháng 12, hễ đạt thành, cũng bớt được 10 nghìn đô, không ít tiền.

Ba là, căn cứ vào điểm thứ hai, hai bên A và B cần chuẩn bị một bản thỏa thuận tiêu thụ bổ sung, ký kết mức tiêu thụ cơ bản hàng tháng và khen thưởng tương ứng.

Dù sao, Uy Cấu ăn thịt, cũng phải để đối tác ăn canh.

Có phản lợi thêm vào, Từ Trừng Chi đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa theo phản hồi mà anh ta nhận được từ các quán bar người Hoa, ước chừng mỗi tháng bán 40 nghìn đô không có gì khó khăn. Để chắc chắn, anh ta vẫn đặt mức tiêu thụ cơ bản là 30 nghìn đô mỗi tháng.

Ra khỏi nhà giáo viên Trương, Hoàng Lệ nữ sĩ nói: "Con còn dự tính được lượng đặt hàng của Từ Trừng Chi?"

Lộ Nam gật đầu: "Vâng ạ."

Hoàng nữ sĩ định nói liều lĩnh thật, chưa có tin chính xác của khách hàng đã dám đàm phán với xưởng, quả thực giống hệt cha nó.

Nhưng nghĩ lại, kỳ thực, chẳng lẽ điểm này giống lão ta, là việc xấu sao?

Hoàng nữ sĩ bắt bản thân phải suy nghĩ khách quan: lão chồng cũ ở mặt tình cảm và hôn nhân đúng là hoàn toàn cặn bã, nhưng kinh doanh quả thật giỏi giang, con gái giống lão, ta nên vui vẻ mới đúng. Ít nhất sẽ không giống ta, có những lúc quá kích động, quá phiến diện.

"Mẹ, con đưa mẹ về nhé?" Lộ Nam thăm dò đề nghị.

Quả nhiên, Hoàng nữ sĩ lườm cô một cái: "Đi qua đi lại không mệt chắc?"

Sức tấn công rất nhỏ, không đáng chú ý.

Lộ Nam cười nói: "Nhưng xe bus ngừng rồi nha."

"Lúc đi mẹ gọi taxi, lúc về không biết gọi chắc?" Mới tới Hải Lâm chưa tới nửa tháng, Hoàng nữ sĩ đã nhận thức được rằng, nếu tiết kiệm bủn xỉn 2-3 nghìn tệ ở phương diện ăn mặc ở đi lại, vậy thời gian lãng phí đó có thể làm ra càng nhiều việc giá trị hơn.

Lộ Nam cũng không kiên trì, dù sao việc công đã cho mẹ rất nhiều đề xuất, nếu đời sống riêng tư cũng cẩn thận săn sóc, không khỏi tốt quá hóa lốp, thậm chí còn mang lại áp lực không cần thiết cho mẹ. Thế là cô nói: "Vậy con ra cửa khu nhà đưa mẹ lên xe."

"Con còn lo lắng mẹ lừa con, con đi về liền đi xe bus chắc?" Nhẫn nhịn hoài, Hoàng nữ sĩ tối nay vẫn mỉa mai một câu.

"Cái gì nha, an toàn! An toàn là trên hết!" Lộ Nam nhếch miệng, hơi yếu ớt nói: "Mẹ trước kia chẳng phải hay nói, ban đêm gọi xe, dù sao cũng phải chụp lại biển số xe mà."

Hoàng nữ sĩ hơi sửng sốt, mình từng dặn con gái thế sao? Sao hễ hồi tưởng, liền chỉ nhớ những lúc mình quát mắng nó nhỉ.

...

Hôm sau, giám đốc Vương quả nhiên muốn tới gặp Hoàng Lệ nữ sĩ, anh ta hỏi cách thức liên lạc với Hoàng nữ sĩ và địa chỉ Uy Cấu từ Lộ Nam.

Bởi vì lần trước mở họp video Lộ Nam từng nói, để tránh sinh ra ảnh hưởng không tốt ở phòng làm việc, quan hệ mẹ con giữa cô và bà chủ Uy Cấu tạm thời bảo mật.

Đây là băn khoăn vô cùng hợp lý, chẳng hạn như, Vương Hưng Long cũng biết cha của Phan Toa Toa mới là Nhà tiêu thụ của huyện Phụng Vân, nhưng trên hợp đồng tiêu thụ ký tên lại là chú cô ta, tổng công ty cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đương nhiên, tính chất giữa hai việc này còn khác nhau.

Cha của Phan Toa Toa tự thân không thể làm Nhà tiêu thụ của rượu Kinh Điển, bởi vì ông ta từng ký quyền tiêu thụ với quốc tửu trước đó nên bị hạn chế nhiều mặt.

Nếu cha Phan Toa Toa không bị hạn chế, như vậy có thể trực tiếp ký hợp đồng với Nguyên Xuyên.

Nhưng ngược lại, Phan Toa Toa sẽ không thể về huyện Phụng Vân, thậm chí nghiêm khắc hơn, không thể làm việc liên quan tới rượu Kinh Điển trong phạm vi thành phố Hải Lâm.

Cho nên hôm nay giám đốc Vương xuất phát quả nhiên không gọi Lộ Nam, chỉ mỉm cười với cô.

Đến Uy Cấu, Vương Hưng Long chẳng thèm để ý văn phòng không ra dáng ra hình của Uy Cấu, chỉ hơi giật mình khi nhìn thấy Hoàng Lệ nữ sĩ.

Với thiết tưởng của anh ta, mẹ Lộ Nam, có thể quyết đoán làm xuất khẩu rượu trắng, có vẻ nên... khéo đưa đẩy hoặc dứt khoát có vẻ thiên về sắc sảo?

[Nhưng thấy thế nào đều giống một bà chủ gia đình mới thoát khỏi việc nhà thế này?]

Vương Hưng Long không tìm được từ hình dung thích hợp liền cảm thấy có thể bà ấy là kiểu nét đẹp nội tâm.

Bàn chuyện với Hoàng Lệ nữ sĩ, Vương Hưng Long càng cảm thấy như vậy, nhưng anh ta phát hiện nói chuyện với kiểu người này, kỳ thực cũng rất khó khăn.

Kinh nghiệm bán hàng nhiều năm của anh ta bắt đầu từ việc đưa điếu thuốc, sau đó làm nóng bầu không khí trên bàn rượu, cuối cùng hoàn hảo kết thúc ở những nơi như hội sở sauna.

Hiển nhiên 3 chiêu này hoàn toàn không phù hợp với nữ sĩ.

Hoàng Lệ nữ sĩ không phải kiểu người "biết chủ động xã giao", Vương Hưng Long liền chỉ có thể đơn thuần bàn chuyện công việc.

Cuối cùng, Hoàng nữ sĩ không phụ mong đợi của mọi người, giữ được giới hạn mấu chốt mà con gái giao cho.

2 bang, 3 triệu, Uy Cấu không cần bất cứ chi phí hỗ trợ nào, bao gồm chi phí rượu dùng cho buổi Phẩm rượu, tiền lương giám đốc Khách hàng lớn, phí trang hoàng biển hiệu cửa hàng, phí tặng rượu cho cố vấn nhãn hiệu vào ngày lễ ngày tết; hoàn thành nhiệm vụ hàng năm, phản lợi theo quý và theo năm, tổng cộng giảm 22%.

Chỉ là Vương Hưng Long cố ý tăng thêm một điều khoản, trước khi thành phố Hải Lâm chưa tìm được Nhà tiêu thụ, thương mại Uy Cấu đều có thể xuất hàng trong phạm vi thành phố - nghe lên dường như là chuyện tốt?

Nhưng, giá trị bán hàng của điều khoản này không tính vào nhiệm vụ hồi khoản, không tính vào hợp đồng giá trị 3 triệu.

Hoàng nữ sĩ suy nghĩ một lát, đây cũng là điều con gái từng đề cập, nên liền đồng ý.

Coi như là ký thêm phụ lục hợp đồng cỡ nhỏ tiêu thụ rượu Hài Hòa đi - chính là loại hợp đồng không hỗ trợ chi phí không có phản lợi, tự nhiên cũng không có áp lực tiêu thụ.

Còn lại, chính là đàm phán với Green.

Chuyện này, người xuất lực là Hoàng nữ sĩ. Bà gọi điện thoại cho giám đốc Nghê ngay tại chỗ.

Giám đốc Nghê là bên A trước kia của Vương Hưng Long, nhưng Hoàng nữ sĩ lại là bên A hiện tại của giám đốc Nghê.

Cứ như là chuỗi thức ăn vậy.

Cho nên giám đốc Nghê vẫn rất khách sáo với Hoàng nữ sĩ.

Lộ Nam thầm nhủ: mẹ luôn luôn hòa khí với người ngoài, điểm này không phải không có lợi. Xem, khách sáo vốn là qua lại lẫn nhau, bà ấy vẫn luôn nói chuyện vui vẻ với giám đốc Nghê, bây giờ làm trung gian hòa giải, mà Đồng đại khu từng gọi điện thoại dặn dò Vương Hưng Long nể tình hợp đồng giá trị 3 triệu của Uy Cấu, không cần khăng khăng đòi lấy 80% giá xuất xưởng rượu Hài Hòa.

Ba bên tại văn phòng không ra hồn của Uy Cấu, bởi vì Lộ Nam trước đó không tiết lộ giá thu mua tồn kho chân thực giữa Green và Uy Cấu.

Cho nên cuối cùng đàm phán thành công là: Green lấy giá xuất xưởng 86% trả tiền một lần lùi về cho Nguyên Xuyên.

Chính sự nói xong, nợ khó đòi làm sao ăn tết.

Mọi người đều vui.

Phong cách làm việc của Vương Hưng Long khá cũ kỹ, luôn thích tổ chức một bàn tiệc xã giao, nhưng giám đốc Nghê không hứng thú, Hoàng nữ sĩ cũng từ chối khéo.

Anh ta đành tiếc nuối: "Vậy hợp đồng được thông qua, tôi mời Hoàng tổng ăn cơm nhé." Còn giám đốc Nghê? Thôi đi, mọi người hảo tụ hảo tán, sau này vẫn nên "quên nhau trên giang hồ" đi.

Sáng hôm sau, giám đốc Vương tuyên bố rượu Hài Hòa cuối cùng trước khi hết năm lại tìm được một Nhà tiêu thụ ở Hải Lâm, dẫn tới mọi người vỗ tay tán thưởng.

Giám đốc Vương còn nói: "Chỗ này đặc biệt khen ngợi Lộ Nam một chút, Nhà tiêu thụ này do cô ấy khai thác."

Hả? Thế ư!

Cả văn phòng thành phố đều khiếp sợ.

Lộ Nam, tân nhân nhậm chức chưa tới nửa năm, làm Đoàn mua rượu Kinh Điển, ký Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa.

Lộ Nam có khả năng như vậy, giám đốc Đoàn mua khác quả thật không đáng so sánh với cô ấy.

Rất nhiều người đều lén nhìn sắc mặt Trần Lộ.

Trần Lộ hơi xấu hổ.

Giám đốc Vương không để ý phía dưới mắt đi mày lại, nói thẳng: "Trần Lộ, cô tới văn phòng tôi một chút."

Vào văn phòng giám đốc Vương, Trần Lộ hơi bồn chồn ngồi xuống.

"Công ty thương mại Uy Cấu này, cô tiếp nhận đi. Lượng tiêu thụ không lớn lắm, cũng không có hoạt động và chi phí hỗ trợ gì, thỉnh thoảng tới giữ gìn tình cảm là được."

Trần Lộ khó hiểu hỏi: "Nhưng, đây chẳng phải là khách hàng của Lộ Nam ư?"

"Lộ Nam không phù hợp phụ trách." Giám đốc Vương nói: "Cứ thế đi, cô ra ngoài trước. À, chuẩn bị chút, tối nay cùng ăn cơm với bà chủ Uy Cấu."

Hôm qua, Hoàng nữ sĩ thu được tiền hàng lô thứ hai mà Từ Trừng Chi gửi, ý tứ gửi vào tài khoản công của Nguyên Xuyên 300.000 tệ, chỉ định đơn đặt hàng phải có rượu Hài Hòa số độ thấp tiêu thụ bình thường.

Bà ấy, chính là Nhà tiêu thụ của tập đoàn Nguyên Xuyên ở 2 bang nước Mỹ.

Cho nên bữa cơm tối nay không thể tránh được.

Trần Lộ hơi ngơ ngác lại hơi chột dạ ra khỏi văn phòng giám đốc Vương.

Chị ta đã mấy tháng không tham gia Phẩm rượu nhỏ, bởi vì không có chi phí hỗ trợ Nhà tiêu thụ, cho nên không thể tự mình chiêu đãi khách hàng, hôm nay giám đốc Vương nói như vậy, không khác gì cho chị ta một liều thuốc trợ tim: mặc kệ lớn hay nhỏ, tốt xấu gì cũng là Nhà tiêu thụ mới. Như vậy xem ra, tổng kết cuối năm của ta sẽ không viết quá vụn vặt đi?

Ra khỏi văn phòng, Lộ Nam không có mặt, Trần Lộ suy tư một lát, ra ngoài gọi điện thoại cho cô.

Lộ Nam đầu bên kia hình như rất bận, nghe máy toàn thấy tiếng ầm ầm. Cô ấy hỏi: "Chị Lộ, có việc gì thế?"

Trần Lộ ấp úng, nhưng vẫn hỏi thẳng: "Giám đốc Vương để chị phụ trách thương mại Uy Cấu, em biết không?"

Lộ Nam đáp: "Em biết, do em đề nghị mà."

"Vậy em..." không ngại sao?

"Chị Lộ em còn có chút việc, buổi tối nói tiếp nhé."

Trần Lộ nghe thấy bên kia điện thoại có người kêu "giám đốc Lộ", liền đành phải nói: "Được, vậy em làm việc đi."

Tới buổi tối, Trần Lộ liền biết vì sao Lộ Nam lại kêu: buổi tối nói tiếp.

Trần Lộ ở phòng riêng Túy Kiềm Vị nhìn thấy Lộ Nam bỗng hơi khó xử mỉm cười.

Bất kể thế nào, chị ta đều bội phục năng lực cá nhân của Lộ Nam.

Giống như bây giờ, cứ như là chị ta đang đoạt khách hàng của cô ấy vậy.

Lộ Nam lại chẳng hề để ý, tán gẫu với Trần Lộ như thường.

Tới khi Nhà tiêu thụ Hoàng tổng đến, Trần Lộ kinh hãi: Hả?! Nếu chỉ nhìn Hoàng tổng thì sẽ cảm thấy quen mắt, nhưng khi Lộ Nam đứng cạnh Hoàng tổng, ngũ quan thật sự rất giống nhau.

Lộ Nam làm động tác "suỵt" với Trần Lộ.

Trên bàn ăn, giám đốc Vương nói với Trần Lộ: "Vị này là Hoàng tổng, là họ hàng của Lộ Nam. Trần Lộ à, sau này Hoàng tổng do cô để tâm nhé."

Trần Lộ ngơ ngẩn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi