SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Buổi tối, bậc thầy 《Khói Lửa》Tôn Thạch mời hai người em đến nhà ông ăn tối, Tôn Thạch tuy là diễn viên nhưng tài nấu nướng của ông rất nổi tiếng trong giới.

Tổ tiết mục mời ông đến làm trấn cũng là bởi vì ông nấu cơm ngon, sở dĩ tên của chương trình truyền hình thực tế gọi là Hương Vị Khói Lửa chính là bởi vì nội dung quay chính đều ở trên bàn ăn.

Ba vị khách vốn định tối nay đều đến, nhưng vì làm đường nên phải quay lại vào ngày mai.

Tôn Thạch chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, trong đó có phần cho ba vị khách khác, hiện tại khách không đến được, chỉ có ba người bọn họ ăn, nhất định phải có đồ ăn thừa.

"Ba Thạch, ba làm rất nhiều đồ ăn a!"

Thẩm Phi bất kể là trong chương trình hay là ở ngoài đều xưng hô với Tôn Thạch như vậy, hắn gặp Tô Đào ở cửa, hai người cùng nhau tiến vào, hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Tôn Thạch đã bày biện đồ ăn.

Tám món là khá đủ, và có một món canh.

Cho dù là khách quý cũng tới chỉ sợ cũng ăn không hết.

"Đây không phải là Tiểu Lâm bọn họ tới không sao?"

Tôn Thạch bưng một cái đĩa từ nhà bếp đi ra, trên đĩa có ba bát cơm.


"Tôn lão sư.", Tô Đào chào hỏi, giúp ông bưng hết cơm xuống.

Tôn Thạch thông báo cho bọn họ tới ăn cơm, Tô Đào đang ở sân mang gạch, hàng xóm đưa cho cô hai con cá vàng nhỏ, cô dự định xây một ao cá nhỏ.

Còn tưởng rằng Tôn lão sư không làm tốt, cô còn muốn tới giúp đỡ, không nghĩ tới thật sự chỉ là để cho cô tới ăn cơm, người ta đều làm tốt.

"Đào Tử còn chưa ăn cơm tôi nấu a, mau nếm thử có ngon không?" Tôn Thạch gọi Tô Đào ngồi xuống, trong nhà ông có hai đứa con, du học ở nước ngoài, bằng tuổi Tô Đào, đều là con trai.

Ông hâm mộ người có con gái, có con gái thật tốt a, áo bông tri kỷ.

"Cảm ơn Tôn lão sư.", Tô Đào nghĩ ngày mai hái chút đồ ăn tươi sống tới đây, Tôn lão sư làm một bàn thức ăn lớn tiền hẳn là đều tiêu không sai biệt lắm rồi!

"Đừng khách khí!", lúc Tôn Thạch còn đang học đại học đã lăn lộn với đoàn làm phim, người nào chưa từng thấy qua, nhiều năm như vậy đã sớm luyện ra một đôi mắt vàng.

Ông nhìn ra Tô Đào là một đứa trẻ thật sự, ánh mắt trong suốt như vậy, vừa nhìn đã biết là không có tâm tư gì.

Nhưng đây cũng không phải là nói cô ngốc, đồng thời ổng cũng có thể nhìn ra đứa nhỏ này rất thông minh.


"Ngon quá, rất ngon ~ ", Tô Đào trước ăn một miếng thịt kho tàu, cắn vào miệng thơm thơm, béo mà không ngấy, lập tức con mắt liền trở nên sáng lóng lánh, ăn ngon nheo lại con mắt.

Giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Cô nói là thật lòng, cô không bao giờ ngần ngại khen ngợi đồ ăn.

"Ngon thì ăn nhiều một chút, cái này còn có thịt băm hương cá, trân châu viên.", Tôn Thạch thích nấu cơm, thích nhìn thấy người khác thật lòng ăn vui vẻ, ông vui vẻ đem đồ ăn trên bàn giới thiệu cho Tô Đào, còn đẩy về phía cô.

"Ăn ngon ăn ngon.", Tôn Thạch giới thiệu một cái, Tô Đào liền nếm một miếng.

Bây giờ cô rất bận rộn.

Tô Đào ăn rất nho nhã, không giống như những người khác ăn, nhưng cách ăn của cô lại làm cho người ta cảm thấy rất thèm ăn.

Thẩm Phi đã quen với cơm Tôn Thạch nấu, tuy rằng rất ngon, nhưng nhìn thấy cách ăn của Tô Đào, hắn cảm thấy bữa cơm hôm nay hình như so với trước kia hắn ăn đều ngon hơn.

Đang muốn gắp một viên trân châu, Tôn Thạch đem đĩa này bưng đi, đặt ở trước mặt Tô Đào, để cho cô nếm thử.

Thẩm Phi: "...... Ba Thạch, con vẫn chưa ăn."

Tôn Thạch nhìn hắn một cái, sau đó dùng thìa múc cho hắn một miếng đặt vào trong bát.

Thẩm Phi cúi đầu nhìn, chỉ có một miếng thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi