SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Lâm Cảnh: "Vâng.", lời này không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho bà lão nghe.

"Vậy thì không nhỏ nữa."

Lúc bà kết hôn cũng chỉ mới mười sáu, bọn họ bên này không đi học kết hôn cũng sớm, huống chi ở thời của bà, lúc bà lớn như Tô Đào thì con cũng đã sinh ra.

"Nha đầu, cháu trai của bà tốt nghiệp cấp ba, hiện tại ở trong thành làm ăn nhỏ, cháu trai của bà trông rất ưa nhìn, bà chắc chắn rằng cháu sẽ thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Bà lão nhắc tới cháu trai của mình trong lời nói thần thái đều là tự hào, mấy đứa trẻ hàng xóm có người lên tiểu học thì không lên, nhiều nhất cũng chỉ lên trung học cơ sở, cháu trai bà tốt nghiệp cấp ba, bình thường cùng hàng xóm nói chuyện phiếm bà đều cảm thấy rất tự tin.

Đương nhiên trong thôn cũng không phải không có sinh viên đại học, chỉ là ít mà thôi, giống như cháu trai bàtốt nghiệp trung học cũng không nhiều, ở chỗ các cô xem như là học vấn cao.


"..."

"..."

Lâm Cảnh không nghĩ tới lão nãi nãi nói ra những lời này,...... Tốt nghiệp trung học, Nhu Nhu nhà anh hiện là nghiên cứu sinh đại học Bắc Kinh, bất quá những chuyện này Lâm Cảnh không dễ nói ra, có chút chuyện không có khả năng không cần phải so sánh.

Lão nãi nãi thấy Tô Đào không động đậy, lại thấy khí chất quanh thân cô không giống như chưa từng đi học, liền cho rằng có lẽ giống như cháu trai của bà đều từng học trung học, nhìn ăn mặc có thể là cô gái trong thành đến nông thôn thăm người thân, hoặc là tới trải nghiệm cuộc sống, bà cũng không hiểu, đều là nghe cháu trai bà nói.

Nếu cô gái này thực sự là người thành phố, thì cô sẽ phù hợp hơn với cháu trai của bà, cháu trai của bà đã mua một căn nhà ở thành phố để kinh doanh riêng, điều này vượt quá khả năng của mấy tiểu tử nhà hàng xóm.

Hắn nha ở trong thành còn mua nhà lầu, làm ăn rất lớn.

Camera ở bên cạnh còn ghi lại, Tô Đào chỉ có thể cười gượng, chờ đợi có một người đứng đắn mua đồ ăn tới để cho cô mở ra.

"Nếu cháu gả qua a, bảo đảm ăn uống no say, năm sau lại ôm một tiểu tử mập mạp, tuy rằng tuổi lớn hơn cháu một chút, nhưng lớn hơn một chút biết thương vợ, thừa dịp còn trẻ sinh thêm vài người, tiếp tục hương khói cho nhà chúng ta."

Lời này của bà càng nói càng không điệu, nghiễm nhiên đã coi người như nhà bà, Tô Đào mơ hồ nhăn nheo có chút buồn nôn.

Lâm Cảnh: "Cháu trai bà bao nhiêu tuổi?"


Tô Đào trăm phần trăm sẽ không cảm thấy hứng thú với đứa cháu trai này, Lâm Cảnh mặc dù có tự tin này, trong lòng đối với đứa cháu trai này cũng tràn đầy địch ý.

Bà lão: "Ba mươi, tuổi mới 29, không lớn."

Được rồi! !

Ước chừng lớn hơn cô mười hai tuổi, Tô Đào khó có thể tin mở to hai mắt, không hiểu sao bà lại nói mình còn nhỏ như vậy.

"Chúng cháu không thích những người lớn hơn quá nhiều, chúng cháu thích những người lớn hơn năm tuổi"

Quay phim: mẹ nó năm tuổi, phục luôn đấy.


Lâm Cảnh tuy rằng biểu tình là cười, nhưng ngữ khí lại lạnh xuống, trước tiên không nói bà đào tường trước mặt anh, chỉ riêng tâm tư này của bà cũng đủ khiến anh ghê tởm.

Hình như Lâm Cảnh lớn hơn cô năm tuổi, khoai tây đã được nhặt xong, còn có cà rốt, Tô Đào cũng không biết cô thích lớn hơn cô năm tuổi, lại nghĩ lại năm tuổi liền năm tuổi đi.

Kỳ thật trong lòng Tô Đào cảm thấy bất kể là lớn hơn mấy tuổi, hoặc là giới tính gì, đều không sao, tình yêu đích thực có thể vượt qua hết thảy, nhưng bà lão nói ra chính là làm cho người ta trong lòng không thoải mái.

"Vậy được rồi, nha đầu, nhà bà ở đó.", bà giơ tay chỉ một cái, "Nếu cháu đổi ý, thì đi..."

Lời còn chưa dứt, Tô Đào nhét cho bà hai củ cà rốt, "Bà đi thong thả."

Bà lão còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn cà rốt trong tay bị cưỡng ép nhét vào, còn có ánh mắt Lâm Cảnh ở một bên bốc lên cảm giác lạnh lẽo, dù chưa từ bỏ ý định cũng không có biện pháp, người ta nói đến phần này, bà cũng không tiện tiếp tục ngồi ở chỗ này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi