SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Một tuần trước khi bắt đầu quay phim《Mạn Châu》

Tô Đào vào vai Đông Cẩm, bề ngoài là một cô gái câm điếc không biết chữ và xấu xí, nằm vùng làm bảo mẫu nấu cơm trong băng đảng buôn bán ma túy, truyền tin nhắn cho cơ quan công an, thực chất là nữ cảnh sát của đại đội chống ma túy, giỏi ngụy trang, kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa, hơn nữa thân thủ bất phàm.

Tô Đào đọc xong kịch bản đều hoài nghi đây có phải là vì cô mà thiết kế riêng hay không, đại khái cô là nữ diễn viên duy nhất từng trải qua toàn bộ kinh nghiệm của nữ chính.

Lâm Cảnh vào vai An Trình, đội trưởng đại đội chống ma túy, nghiêm túc chính trực, tính tình cương trực, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.

Tô Đào tổng cộng chụp ba bức ảnh hoá trang, một là ảnh cô ngụy trang, hai là ảnh chân dung cô mặc đồng phục cảnh sát, ba là ảnh đôi sau khi cô và Lâm Cảnh chiến đấu với bọn buôn ma túy trong mưa bom bão đạn.

Mặc vào bộ cảnh phục này, Tô Đào lại cảm giác được cảm giác khi làm cảnh sát, bộ quần áo này giống như là một loại sứ mệnh, một loại trách nhiệm, càng có một loại tự nhiên sinh ra.


Tuy rằng chất liệu sờ tốt hơn cảnh phục chân chính một chút, nhưng quay phim mà, vô luận phương diện nào cũng sẽ xuất sắc, nhất là màn ảnh rộng, bất kỳ chi tiết nào cũng sẽ được phóng đại, một đạo diễn giỏi ở phương diện chi tiết đều sẽ làm hết sức mình.

Sau khi chụp ảnh hoá trang, Tô Đào rời khỏi ống kính, nhường chỗ cho các diễn viên khác.

"Bộ cảnh phục này của Tô lão sư thật soái, làm cho người ta có cảm giác quá hình tượng, khí chất này tôi sắp cho rằng cô thật sự là cảnh sát rồi."

Người nói chuyện là trợ lý đạo diễn, đi theo bên cạnh Từ Thiên đã hai năm, gặp qua không ít đại minh tinh, lời này hắn thật sự không phải nịnh hót, là Tô Đào đích xác cho hắn loại cảm giác này.

"Hay là gọi tên tôi đi, gọi là lão sư.... thật không được tự nhiên."

Tô Đào cuối cùng cũng hiểu được cảm giác lúc ấy Lâm Cảnh được cô gọi là lão sư.

"Ha ha, được." Trợ lý quay đầu nhìn về phía đạo diễn đi tới, "Đạo diễn Từ." Tô Đào cũng kêu theo một tiếng.

Từ Thiên tựa hồ đối với việc cô không gọi chú có chút oán niệm, mím môi, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại bộ dáng bình thường ở trường quay nghiêm túc nói cười.

"Không sai, chính là Đông Cẩm."

Diễn viên chính của bộ phim này đều được trực tiếp định ra, cũng không có phần thử vai, khẳng định là tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của những diễn viên này, chỉ có vài nhân vật nhỏ được lựa chọn thông qua thử vai, những nhân vật này đều tự mình làm.


Trợ lý đối với lời nói của Từ Thiên có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên thấy đạo diễn Từ đối với một diễn viên trẻ tuổi còn chưa có kinh nghiệm diễn xuất, nhan sắc ôn hòa như vậy, hơn nữa trọng điểm là ông chỉ nhìn ảnh hoá trang của người ta vừa lòng như vậy.

Đạo diễn Từ hôm nay làm sao vậy, hỏi ông hẳn là không dám hỏi, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người hai người.

"Ngày kia gia nhập đoàn, đồ đạc nên mang theo cháu đã thu dọn xong chưa?"

Ánh mắt trợ lý trợ lý mở to một vòng, ông còn quan tâm người ta!

Tô Đào gật gật đầu, "Đều đã thu dọn xong."

"Ừm được, có chuyện gì thì tìm tôi, tìm không thấy tôi thì tìm hắn, tôi đi bên kia xem một chút." Từ Thiên chỉ chỉ trợ lý bên cạnh, liền đi bên kia xem địa điểm.

Trợ lý hai mắt lại mở to một vòng, ông còn để cho người ta có chuyện gì tìm hắn!


Đạo diễn từ khi nào lại hiền lành như vậy, hiền lành cũng không giống ông nữa, "Cái kia.... Đào Tử à, đạo diễn luôn dễ nói chuyện với cô như vậy sao?"

Tô Đào khó hiểu quay đầu: "Đúng vậy, Đạo diễn Từ vẫn luôn là một người rất dễ nói chuyện a!"

Trợ lý che mặt khóc nức nở.

"Anh bị sao vậy?" Vừa rồi vẫn ổn mà.

Trợ lý phẫn nộ cắn răng nói một câu, "Thiên hạ gian nan nguy hiểm." Lòng người khó lường a!
1


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi