SỐNG LẠI LÀM EM GÁI QUỐC DÂN - TIÊU NHẤT THẤT

Tô Đào gấp lá bùa thành hình tam giác để Chu Dịch bỏ vào túi trước ngực.

Oán khí sẽ từ từ được hóa giải.

"Sư huynh của tôi sẽ không sao chứ?", Chu Dịch lo lắng liếc người nằm trên giường một cái.

"Sau khi oán khí được tiêu trừ, anh ta sẽ không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là được"

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng lại giảm mạnh, cái lạnh thấu xương ở trong phòng cùng với cái nắng gay gắt ở ngoài giống như hiện tại là hai mùa khác nhau vậy.

Tô Đào: "Đến rồi"

Chu Dịch lập tức trở nên cảnh giác, đem kiếm gỗ đào để lên trước thân thể.

Người nằm trên giường dường như cảm nhận được gì đó, lông mày hơi nhíu lại.

Một luồng gió cực lạnh phả vào mặt hai người, cùng lúc đó Tô Đào cũng ném ra vài đạo phù, trong miệng lẩm bẩm thần chú.

Lúc luồng âm phong này đến gần hai người đã hiện ra hình dáng của một người con gái mặc trang phục màu xanh (thanh y nữ tử), vẻ mặt gớm ghiếc, chớp mắt đến trước mặt họ, hai tay giống như móc câu, trong mắt toàn sự căm hận.

Lá bùa mà Tô Đào ném ra giống như một tấm khiên lớn, chặn thanh y nữ nhân đó ở bên ngoài.

Lúc chạm vào lá bùa đó, thanh y nữ tử đột nhiên rút tay lại giống như bị phỏng, lại nhìn vào lòng bàn tay của cô ta oán khí không ngừng tuôn ra.

Không thể lại gần bọn họ, cô ta tức giận hướng Tô Đào hét lên một tiếng, "Đưa chàng cho ta! Đưa chàng cho ta!", cô ta liên tục vỗ vào tấm khiên, không thèm quan tâm đến vết thương ở tay.

Âm phong nổi lên khắp nơi, những chỗ không được lá bùa che chở đều trở nên vô cùng hỗn độn.

Chu Dịch: "Tôi sẽ không đưa sư huynh cho cô đâu!", nếu không phải tại anh thì sư huynh cũng không ra nông nỗi này.

"Đạo sĩ thối, ngươi không đánh lại ta, còn dám mang theo người đến, ta cảnh cáo ngươi nên đem người giao ra đây, nếu không ta sẽ không khách khí", thanh y nữ tử nhìn chằm chằm Chu Dịch, phát ra lời cảnh cáo.

"Ngươi muốn không khách khí như nào", không đợi Chu Dịch nói, Tô Đào đã lên tiếng trước.

"Tiểu nha đầu, ít lo chuyện bao đồng", quần áo trên người thanh y nữ tử chậm rãi biến thành màu đỏ giống như máu, gương mặt cũng thay đổi, mặt xanh lét răng nanh dài ra.

Tô Đào nhìn chằm chằm vào cô ta không chớp mắt, đôi mắt biến thành màu tím.

Nữ quỷ vừa rồi còn giương nanh múa vuốt lập tức trở lại bình thường, uy áp mà đôi mắt đó tỏa ra giống như có thái sơn áp trên đầu vậy, thanh y nữ tử có dần không chịu được mà khuỵu xuống.

Chu Dịch lại lần nữa nhận thức được sức mạnh của Tô Đào, lặng lẽ thu lại kiếm gỗ đào trong tay, anh biết không có chuyện cần đến bản thân nữa nên lui sang một bên.

Thanh y nữ tử ngẩng đầu nhìn vào mắt của Tô Đào, lập tức kinh sợ, run rẩy chỉ tay vào cô, "Ngươi!.. Sao ngươi lại ở đây.. Không đúng, ngươi không phải nàng ta", mặc dù rất giống nhưng không thể nào là cùng một người được.

Nàng nghĩ tới dáng vẻ của người đó cách đây hơn một ngàn năm, đôi mắt tím đó giống hệt nhau.

Nhưng nàng ta không thể xuất hiện ở đây được, trừ phi truyền thuyết đó là thật.

Tô Đào cau mày, cô ta đang nói gì vậy, cái gì mà cô không phải là cô ta chứ.

"Cô ta là ai?"

Thanh y nữ tử lắc đầu, người đó không phải là nhân vật mà nàng có thể tùy tiện nghị luận.

"Nếu cô đã không muốn nói vậy thì hãy nói tại sao lại bám theo sư huynh của anh ta, cô có biết nếu như giết người thì không thể đầu thai nữa hay không"

Thanh y nữ tử vẫn đang quỳ trên đất, hừ lạnh một cái, "Vậy thì sao chứ, mạng người trong tay tôi còn ít hay sao, anh ta chuyển kiếp mấy lần tôi liền giết từng ấy mạng"

Rốt cuộc là thâm thù đại hận gì khiến cô ta đời đời kiếp kiếp phải truy giết anh ta chứ.

Tô Đào không nói gì nữa, chỉ có thể đưa cô ta tới âm phủ, mọi chuyện đều giao cho quỷ sai xử lý thôi, cô cũng không thể làm gì khác hơn.

Lúc vừa định mở cửa âm ty, Chu Dịch đột nhiên mở miệng, "Cô chính là âm vật bị phong ấn! Chính cô đã hại sư huynh bị đuổi khỏi sư môn"

"Hừ! Là ta, tất cả đều là do hắn nợ ta, nếu không lừa hắn phá bỏ phong ấn cho ta thì sao ta có thể tìm hắn báo thù chứ, ta chỉ mới nói một câu ta bị oan là hắn đã gỡ bỏ bùa phong ấn ra rồi"

Đồ ngu!

Thanh y nữ tử tỏ vẻ khinh thường.

"Rốt cuộc thì sư huynh của tôi nợ cô cái gì?"

Thanh y nữ tử cười lạnh một tiếng, "Ngàn năm trước, ta là đại tiểu thư của Trương gia, không lâu sau sẽ gả chồng, cha ta chỉ là một tri phủ nho nhỏ ngay cả một chức quan chính thức cũng không phải, hắn ta là thái thú tự mình phạm tội nhưng lại vu oan cho cha ta, khiến cả nhà ta bị chém đầu", nói đến đây, thanh y nữ tử chảy ra huyết lệ, vốn dĩ nàng ta không có nước mắt, chỉ khi quá đau lòng mới có thể chảy ra huyết lệ.

"Cho nên đời đời kiếp kiếp ta đều khiến hắn ta phải chết"

"Nếu không phải do mấy tên đạo sĩ thối các người thì ta đã giết hắn ta đi trước khi hắn ta nhược quán* rồi"

*Ở cổ đại, thanh niên 20 tuổi thì gọi là nhược quán, kiểu đã trưởng thành ấy

Chu Dịch tiến lên một bước, phẫn nộ nói, "Cô mỗi kiếp vậy mà đều khiến huynh ấy phải chết sớm"

Thanh y nữ tử hừ lạnh, quay đầu nhìn sang hướng khác.

"Khụ khụ", người trên giường không biết tỉnh lại từ lúc nào, chật vật đứng dậy.

Chu Dịch nhanh chóng qua đó đỡ anh ta.

"Các người đều đi đi, không cần.. khụ khụ, đừng động vào A Uyển"

Tô Đào không nghĩ tới người này vừa tỉnh đã đi qua đó, hơi thở còn chưa có ổn định đâu, liền nhanh chóng ngăn cản bọn họ.

"Sư huynh, cô ta muốn.." hai chữ 'giết huynh' còn chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang.

"Ta biết, là ta nợ cô ấy", anh đã sớm nghe A Uyển kể lại ân oán kiếp trước của bọn họ.

"Sư huynh!", sao nói mà không thông vậy!

Không khí có chút căng thẳng.

"A Uyển", vừa rồi cô nghe được sư huynh của Chu Dịch nói ra cái tên này, "Cô cảm thấy phẩm hạnh của anh ta ở hiện tại cùng với người năm đó vu hãm khiến gia đình cô bị chém đầu giống nhau sao?"

A Uyển ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, sau một lúc thì lắc đầu.

Kiếp này, hắn ta thật sự chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, còn ngốc nghếch tin lời của nàng thả nàng ra ngoài, bị sư môn đuổi đi, để mặc cho nàng hành hạ.

"Tôi chỉ hy vọng A Uyển có thể buông bỏ thù hận trong lòng, không cần phải mệt như vậy nữa, một ngàn năm cô đơn, thật sự đã quá lâu rồi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi