SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 32


Diệp Vãn Tình lòng không gợn sóng nhìn người đàn bà lớn tuổi đang diễn vở kịch bà cháu tình thâm, bắt đầu từ lúc nào nhỉ? À…hình như là từ khi hôn ước giữa nàng và Cố Thừa Duệ được xác định, người bà nội này của nàng bắt đầu quay ra “đối xử tốt”


với nàng, lúc ấy Diệp Vãn Tình vẫn còn nhỏ nên nàng chẳng nghĩ ngợi đâu xa, ngây thơ tin tưởng cái thứ tình cảm hư ảo của lão phu nhân.


Diệp Vãn Tình rũ mi cười nhạt, nắm lấy bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của lão phu nhân, cùng bà ta diễn một màn bà cháu tình thâm.


Diễn được một lúc có vẻ lão phu nhân cũng thấy chán rồi, bà ta vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn gọi đại phu đang đợi ở ngoài cửa vào.


Lão phu nhân: “Tình nhi ngoan, để đại phu khám lại cho cháu xem thân thể cháu đã ổn chưa.”


Diệp Vãn Tình nhu thuận gật đầu.


Đại phu mà lão phu nhân mời đến là một đại phu khá có tiếng trong thành, gọi là Lý đại phu, y thuật rất cao minh.


Trước tiên Lý đại phu bắt mạch cho Diệp Vãn Tình, tiểu Cửu đã làm phép nên ông ta chỉ nhìn thấy tình trạng cơ thể của nàng vào hôm qua lúc mới tỉnh lại, vẻ mặt của Lý đại phu không được khả quan cho lắm.


Lý đại phu hỏi: “Tiểu thư còn cảm thấy đau đầu không?”


Thực ra vì để tiện cho việc huấn luyện nên tiểu Cửu đã truyền cho Diệp Vãn Tình chút linh khí giúp khôi phục thân thể, đầu nàng cũng không còn đau nữa, tất nhiên không thể để người khác phát hiện ra.


Diệp Vãn Tình tỏ vẻ yếu ớt nói: “Vẫn còn đau ạ.”


Lý đại phu gật đầu, lại nói: “Để lão phu xem vết thương trên trán của tiểu thư một chút.”


Diệp Vãn Tình gật đầu, Lý đại phu mới đứng dậy cẩn thận gỡ dải băng trắng đang quấn quanh trán của nàng ra, cẩn thận xem xét vết thương.


“Tiểu thư uống hết năm thang thuốc này, mấy ngày gần đây cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được ăn đồ ăn quá kích thích như…”


Lý đại phu đang dặn dò một số điều cần chú ý, lão phu nhân đã sớm không chờ nổi nữa, bà ta chẳng ngần ngại đang có mặt Diệp Vãn Tình ở đây mà hỏi luôn: “Lý đại phu, thể vết thương trên trán của con bé thì sao? Sẽ không để lại sẹo chứ?”


Vẻ mặt Lý đại phu trở nên khó xử, ông liếc qua Diệp Vãn Tình, ý muốn ra hiệu cho lão phu nhân để tâm cháu gái của bà.


Nhưng lão phu nhân có yêu thương gì đứa cháu gái này đâu, bà ta thúc giục: “Ông nói đi chứ!”


Lý đại phu lắc đầu, thở dài nói: “Vết thương quá sâu, sẽ không có cách nào biến mất hoàn toàn được.”


Những lời Lý đại phu vừa nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, lão phu nhân thất thố la lên: “Không thể nào!! Sao lại không thể biến mất hoàn toàn được chứ?”


Khuôn mặt già nua của bà ta hóp lại, đôi mắt mờ đục trợn lồi lộ ra những gân máu trông thật dữ tợn.


Một vết sẹo dài trên trán như thế là phá tướng rồi còn gì? Thử hỏi cô nương nào có thể chấp nhận sự thật này? Còn chưa kể đến người vừa mất mẹ như Diệp Vãn Tình, Lý đại phu biết tình hình của Diệp phủ nên càng thương tiếc cho Diệp Vãn Tình hơn.


Ông đã không muốn nói trước mặt nàng, chỉ sợ Diệp Vãn Tình chịu kích thích, thế mà lão phu nhân nhà này lại…Lý đại phu liếc qua Diệp Vãn Tình đang ngồi bên giường, vì nàng cúi đầu nên không thấy rõ biểu cảm.


Lý đại phu không khỏi lắc đầu thở dài, thương tiếc cho một cô nương mới lớn như hoa như ngọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi