Chương 34
Tâm trạng của tiểu thư lúc này đang tôi tệ như thế nào mà Nhược Tuyết còn dám nói những lời đó! Lỡ như khiến tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng rồi làm chuyện dại dột thì sao?! Nhược Tuyết ngây ngốc, nước mắt càng chảy nhiều thêm, nàng ta rụt vai lại, dùng giọng mũi nghẹn ngào biện giải: “Muội không có…muội chỉ là…chỉ là lo cho tiểu thư mà thôi…muội thật sự không có ý gì khác đâu mà…huhu”
nói xong dường như quá mức ấm ức tủi thân, Nhược Tuyết bật khóc nức nở.
Đột nhiên nàng ta bật khóc như thế khiến Hải Đường nhất thời bối rối, cục tức nghẹn trong họng nhả ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Cứ như Hải Đường nàng đã làm chuyện ác vậy.
Diệp Vãn Tình xem diễn đủ rồi, không muốn nghe Nhược Tuyết khóc thêm nữa, nàng bảo: “Thôi đủ rồi, tất cả đều ra ngoài hết đi.”
“Tiểu thư!”
Cả hai đồng thanh gọi.
Hải Đường nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Vãn Tình, tuy lo lắng nhưng cũng biết nàng ở đây chỉ khiến tiểu thư thêm phiền lòng nên đành mang theo lo âu ra ngoài, Nhược Tuyết còn muốn nói thêm gì đó cũng bị Hải Đường kéo ra ngoài luôn.
Hai người chưa đi được bao xa, trong phòng bông vang lên tiếng đổ vỡ khiến cả hai giật mình.
Hải Đường vội vã chạy lại đập cửa: “Tiểu thư? Tiểu thư? Người không sao chứ?”
“Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra! Đừng làm phiền ta!!”
“Xoảng!!!”
“AAAAHt”
Tiếp theo đó là hàng loạt âm thanh đổ vỡ chói tai, Hải Đường cùng Nhược Tuyết đứng lặng người ngoài cửa không dám vào.
Hải Đường thật tâm lo lắng còn Nhược Tuyết thì vội cúi đầu che đi nụ cười bên khóe môi.
Sau khi Diệp Vãn Tình đập tan nát gần nửa căn phòng của mình thì mới mệt mỏi tạm dừng tay.
Tiểu Cửu đợi một lúc thấy Diệp Vãn Tình không tiếp tục đập đồ, lúc này mới cẩn thận hỏi: “Vãn Tình…ngươi không sao chứ? Ta đã nói là nếu ngươi học xong cuốn “Y Dược Hoàng Thư’ thì sẽ có thể chữa lành sẹo mà…cân gì phải…à không không, ngươi muốn đập thì đập cũng được, tích tụ trong lòng lâu quá cũng không tốt, ta hiểu mà.”
Diệp Vãn Tình bật cười, nàng biết bên ngoài vẫn còn có người nên không mở miệng trả lời tiểu Cửu mà âm thầm nói trong lòng: [Ngốc, ta đập cho người khác xem mà ]
Tiểu Cửu bắt sóng được ngay: [ Nhược Tuyết?)
Diệp Vãn Tình gật đầu, nhưng tiểu Cửu vẫn không hiểu tại sao phải làm thế.
[ Không lẽ là muốn nàng ta giảm bớt lòng nghi ngờ với ngươi?]
Diệp Vãn Tình cười cười, vừa gật đầu xong lại lắc đầu khiến tiểu Cửu không biết đâu mà lần.
[Ngươi gật đầu rồi lại lắc đầu thế là có ý gì a? ]
Diệp Vãn Tình bí hiểm nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”