Chương 52
Nhược Tuyết khẽ đảo mắt: “Hay là để muội đi cho, bây giờ cũng gần giờ trưa rồi, tỷ không phải đi nấu cơm cho tiểu thư sao?”
Hải Đường nhìn sắc trời, đúng là đã không còn sớm nữa, nàng phải đi nấu cơm ngay kẻo trễ, nhưng giao thư cho Nhược Tuyết thì…
Nhược Tuyết thấy Hải Đường do dự, đột nhiên giật đi hai lá thư trong tay Hải Đường, cười híp mắt nói: “Vậy nha, muội đi đây”
Nói rồi không để Hải Đường kịp phản ứng, nàng ta đã nhanh chân chạy mất khiến Hải Đường tức đến giậm chân.
Hải Đường nhăn mày thở dài, thầm nghĩ, thôi vậy, dù gì cũng là thư của tiểu thư, chắc nàng ta không dám giở trò gì đâu.
Dạo gần đây thái độ của Nhược Tuyết ngày càng kỳ lạ, Hải Đường đã âm thầm quan sát nàng ta từ lâu, nhưng đến giờ Nhược Tuyết vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng nên Hải Đường đành chịu, chỉ dựa vào cảm giác của nàng mà phán tội cho Nhược Tuyết thì cũng không được.
Hy vọng là Nhược Tuyết không làm điều gì ngu xuẩn.
Nhược Tuyết chạy đi một khoảng xa, thấy Hải Đường không đuổi theo nữa thì mới dừng lại, nàng ta núp vào một ngọn núi giả gần đó, từ từ xem xét hai lá thư trong tay.
Một lá là của Diệp Vấn gửi, còn một lá nữa là của Cố Thừa Duệ.
Trong mấy tháng nay, đây đã là bức thư thứ ba mà Cổ Thừa Duệ gửi cho Diệp Vãn Tình, Nhược Tuyết cắn cắn môi, nói thực lòng thì bây giờ nàng ta muốn xé luôn lá thư của Cố Thừa Duệ đi.
Nhưng Hải Đường đã biết có hai lá thư rồi, nếu nàng ta mà làm thế thì sẽ bại lộ ngay.
Nhược Tuyết đã cố ý làm thân với người gác cổng của Diệp phủ, ám chỉ bọn họ lần sau có thư thì giao cho nàng ta.
Nhưng không biết Hải Đường dùng cách gì mà lần nào cũng là nàng ta ( Hải Đường) lấy được thư trước.
Nhược Tuyết tức lắm nhưng không làm được gì.
Mặc dù đã có hôn ước nhưng hai người Diệp Vãn Tình và Cố Thừa Duệ chẳng mấy khi thư từ qua lại với nhau, chỉ có dịp lễ tết hàng năm mới viết cho nhau một lá thư chúc tết.
Ấy thế mà từ sau khi Diệp Vãn Tình hủy dung, Cố Thừa Duệ lại ân cần hơn hẳn, trong mấy tháng nay đã viết đến ba lá thư rồi.
Nhưng Diệp Vãn Tình lại chưa hồi âm cho Cố Thừa Duệ lần nào, bộ dạng lạnh nhạt không thèm quan tâm đó của nàng khiến Nhược Tuyết vô cùng ngứa mắt.
Đã là một nữ nhân bị hủy dung mà còn làm giá cái gì chứ! Bày ra bộ dạng kiêu ngạo đó cho ai xem? Nàng ta còn nghĩ mình vẫn là tiểu thư Diệp gia xinh đẹp đó à? Đồng thời lòng đố kỵ trong lòng Nhược Tuyết cũng ngày một lớn, từ trước đến nay nàng ta luôn đố kỵ với vẻ ngoài xinh đẹp của Diệp Vãn Tình, đố kỵ Diệp Vãn Tình có một cặp cha mẹ ân ái yêu thương nàng, đố kỵ Diệp Vãn Tình có một mối nhân duyên tốt.
Bây giờ người mẹ luôn yêu thương Diệp Vãn Tình đã chết, nàng cũng bị hủy, có là tiểu thư thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ cũng thua kém một nô tỳ như nàng ta hay sao? Nhưng chưa đợi Nhược Tuyết hả hê được bao lâu, Cố Thừa Duệ lại xuất hiện, dù cho Diệp Vãn Tình đã như thể mà vị hôn phu của Diệp Vãn Tình vẫn không ruồng bỏ hắt hủi nàng, ngược lại còn quan tâm nàng hơn khiến Nhược Tuyết ghen ty đến phát cuồng.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Diệp Vãn Tình lại có được tất cả còn nàng ta thì không? Chỉ đơn giản là vì nàng ta mang họ “Diệp” thôi sao? Nhược Tuyết không cam tâm, nàng ta muốn cướp hết, muốn tước đi mọi thứ của Diệp Vãn Tình, muốn thấy Diệp Vãn Tình hèn mọn thê thảm quỳ rạp dưới chân nàng ta! Nhược Tuyết điều chỉnh vẻ mặt vặn vẹo của mình trở lại như bình thường, mở mắt ra lại trở thành một Nhược Tuyết ngây thơ hồn nhiên.