Chương 54
Tất cả đều bị Nhược Tuyết khéo léo từ chối, trong lòng nàng ta khinh thường vô cùng, mây gã nô tài mà xứng với nàng ta sao? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn Diệp Vãn Tình kia, bây giờ đã là thứ hàng phế phẩm thế mà vẫn có một người như Cố Thừa Duệ theo đuổi…
Nhược Tuyết đọc lại bức thư một lần nữa, sau đó lôi một chiếc hộp gỗ ra, bên trong là mấy thứ như nghiên mực, bút lông và giấy, nàng ta chỉ học cho đủ dùng chứ không có đam mê viết thư pháp như Diệp Vãn Tình nên mấy thứ này được Diệp Vãn Tình cho thì nàng ta đều bỏ xó.
May mà không bỏ đi, vừa lúc cần dùng đến.
Nhược Tuyết mài mực, trải một tờ giấy trắng tỉnh ra bàn, còn cẩn thận dùng hai quyển sách kê ở dưới, nàng ta câm bút lông lên chấm mực rồi nắn nót viết từng chữ lên giấy.
Nhược Tuyết vừa viết vừa nhếch môi cười, nếu Diệp Vãn Tình đã không muốn hồi âm thì để nàng hồi âm giúp vậy.
Chiến Bắc vương phủ, một gia định đem theo một lá thư đến gõ cửa phòng thế tử.
“Cốc cốc cốc!”
“Vào đi.”
Cửa mở ra, một hạ nhân bước vào dâng lên cho Cố Thừa Duệ một lá thư: “Thế tử, thư của Diệp tiểu thư ạ”
Mấy nay Cổ Thừa Duệ cũng đang bất mãn vì Diệp Vãn Tình không thèm hồi âm cho hẳn, cũng chả phải hắn thật lòng mong nhớ gì nàng ta mà là hắn đây đã tự mình hạ bút viết thư, đáng lý ra nàng ta phải vô cùng vui sướng mới phải.
Thái độ lạnh nhạt của Diệp Vãn Tình khiến Cố Thừa Duệ không vui, hôm nay cuối cùng cũng có hồi âm, đầu lông mày của Cố Thừa Duệ cũng giãn ra đôi chút.
Hắn nhận lấy lá thư từ tay hạ nhân rồi phẩy tay, hạ nhân kia hiểu ý lui ra ngoài.
Cố Thừa Duệ mở thư ra đọc, mới nhìn qua, lông mày của hắn đã cau chặt lại.
Trước kia hắn và Diệp Vãn Tình cũng qua lại vài lá thư, chỉ nhìn sơ qua Cố Thừa Duệ đã biết đây không phải là nét chữ của Diệp Vãn Tình.
Nét chữ của Diệp Vãn Tình là chữ trâm hoa tiêu chuẩn, thanh tú mềm mại mà dẻo dai có lực, người viết bức thư này cũng viết theo lối chữ ấy, tuy cũng không tệ nhưng dễ dàng nhìn ra nét chữ này kém hơn hẳn, nét không đủ lực, có lẽ người viết ít khi động bút.
Không phải Diệp Vãn Tình thì ai là người viết thư cho hãn? Cố Thừa Duệ nhăn mày đọc tiếp, tuy nét chữ không phải quá tốt nhưng hành văn lưu loát hoa mỹ, đến khi nhìn thấy lạc khoản cuối thư thì Cố Thừa Duệ cũng phải kinh ngạc đôi chút.
Hóa ra người viết lá thư này là nha hoàn thân cận của Diệp Vãn Tình, nội dung bức thư là giải thích lý do vì sao Diệp Vãn Tình không hồi âm cho hắn.
Trong thư nha hoàn đó nói vì bị hủy dung nên tâm tính của Diệp Vãn Tình trở nên khác thường, nàng ta cũng không biết tại sao Diệp Vãn Tình lại không chịu hồi âm cho hẳn, lo sợ hắn giận Diệp Vãn Tình nên mới viết lá thư này thay tiểu thư của nàng ta phân minh cầu tình, mong hắn thông cảm cho bệnh tình của tiểu thư nhà nàng, đừng tức giận hại thân.
Cuối thư còn đối lại hai câu thơ của Cố Thừa Duệ, vế đối chỉn chu khiến Cố Thừa Duệ khá ngạc nhiên, một nha hoàn mà có thể đối ra ý thơ hay thế sao? Cố Thừa Duệ nhớ đến nha hoàn có gương mặt thanh thuần và đôi mắt to ướt nước hắn gặp lúc đến Diệp phủ, hẳn nghe nói Diệp Vãn Tình rất cưng chiều một nha hoàn, gần như coi là muội muội ruột thịt mà đối đãi, chắc hẳn là nha hoàn này rồi.
Lại đọc hai câu thơ cuối thư, Cố Thừa Duệ không khỏi cảm thấy thú vị, thế nên hắn đề bút viết một lá thư hồi âm, cuối thư vẫn là hai câu thơ, nhưng khó hơn lần trước.
Viết xong, hắn bỏ lá thư vào phong bao dán kín lại, sai người hầu đợi một tuần nữa rồi gửi thư đến Diệp phủ.
Cố Thừa Duệ làm xong thì ngả người ngồi trên ghế, cầm lấy một miếng ngọc bài đùa nghịch.
Đây là ngọc bài chứng minh thân phận thể tử của hẳn, trước đây hắn vốn là con của một chỉ nhỏ trong Cổ gia, nhà hắn với Chiến Bắc vương phủ cách nhau vô cùng xa xôi, dường như cả đời cũng chẳng dính líu gì đến nhau.
Không ngờ năm ấy Chiến Bắc Vương đột ngột triệu tập con cháu bàng chỉ của Cố gia, tuyên bố muốn từ trong đám người bọn họ chọn ra một người làm con thừa tự của hắn.