Chương 59
Tuy còn nhỏ nhưng Diệp Vãn Tình đã yêu thích hoa hoa cỏ cỏ, nàng chỉ ngắm nhìn vuốt ve chúng nó chứ không có ý định phá hoại gì.
Thế mà ngay khi nhìn thấy nàng, lão phu nhân đã nổi trận lôi đình, chưa hỏi rõ đầu đuôi ra sao đã vu cho nàng cái tội phá của, còn đòi dùng roi đánh nàng, cuối cùng mẹ nàng phải thay nàng quỳ trong từ đường một đêm thì bà ta mới bỏ qua.
“Tình nhi đến rồi, mau ngồi xuống đây với ta nào”
Lão phu nhân ngôi trên tràng kỷ cười tủm tỉm vẫy tay với Diệp Vãn Tình, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu ôn hòa thì có bấy nhiêu ôn hòa, muốn bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu yêu thương.
Cứ như thể bà ta đã quên sạch cảnh tượng ngày đó Diệp Vãn Tình chọi đồ vào đầu bà ta vậy.
Diệp Vãn Tình cười cười, cũng không ngại diễn kịch với bà ta thêm vài năm nữa, nàng tỏ vẻ ngoan ngoãn như trước đây.
“Bà nội, bà gọi Tình nhi đến đây là có chuyện gì thế?”
Lão phu nhân tỏ ý không vui: “Sao? Không có chuyện gì thì ta không thể gặp mặt cháu được à?”
Diệp Vãn Tình: “Làm gì có chuyện đó, bà nội muốn gặp Tình nhi lúc nào cũng được mà.”
Vừa nói Diệp Vãn Tình cũng vừa đặt mông ngồi xuống tràng kỷ, Nhược Tuyết đi vòng ra phía sau im lặng đứng hầu.
Lão phu nhân giả bộ vậy thôi chứ cũng chẳng giận thật, nhìn nụ cười tươi như hoa cúc trên mặt bà ta, Diệp Vãn Tình đoán là có chuyện gì liên quan đến Cố Thừa Duệ đây.
Quả nhiên, lão phu nhân lôi một tấm thiếp màu đỏ từ trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh ra đưa cho Diệp Vãn Tình: “Tình nhi, cháu đoán xem đây là thiếp mời của ai?”
Diệp Vãn Tình biết tỏng, nhưng vẫn giả bộ ngơ ngác: “Tình nhi không biết, là thiếp mời nhà ai thế ạ?”
Lão phu nhân dí ngón tay vào trán nàng một cách thân mật, trêu chọc nói: “Ôi đứa cháu gái ngây thơ của ta, còn ai vào đây được nữa, là thiếp mời từ Chiến Bắc vương phủ.
Năm ngày nữa là sinh thần của thế tử đấy: Kiếp trước Diệp Vãn Tình cũng nhận được thiếp mời đến dự sinh thần của Cố Thừa Duệ, lúc đó nàng vẫn ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tự ti vì vết sẹo trên trán nên đã không đi.
Nhưng lần này…
Lão phu nhân không đợi Diệp Vãn Tình đáp lời đã nhét thiếp mời vào trong tay nàng, thao thao bất tuyệt dặn dò Diệp Vãn Tình một số điều cần chú ý.
“Hôm ấy Tình nhi phải ăn diện thật xinh, đừng khiến cho thế tử mất mặt, ở đây ta có một cây trâm hồ điệp khảm hồng ngọc là món trang sức thời thiếu nữ của ta, Tình nhi cài lên nhất định sẽ rất xinh đẹp”
Vừa nói lão phu nhân vừa lấy ra một cây trâm, rôi hứng khởi đưa nó cho Diệp Vãn Tình.
Nghĩ cũng nực cười, bà ta không nhớ là nàng vẫn đang trong tang kỳ hay sao? Hơn nữa nàng đã bị hủy dung mà còn muốn nàng än diện thật diễm lệ đến đó đế câu dẫn Cố Thừa Duệ? Nhớ năm xưa lão phu nhân cũng xuất thân từ một gia đình có gia giáo, hẳn là bà ta cũng biết một nữ nhân đang trong tang kỳ, nhất là tang mẫu mà ăn mặc trang điểm diễm lệ sẽ bị người ta đánh giá ra sao, thế mà bà ta vẫn hào hứng khuyên nàng nên ăn mặc như thế.
Đúng là…
Diệp Vãn Tình cười nhạt, nàng cũng lười đôi co với bà ta nên lão phu nhân nói gì thì nàng cũng răm rắp gật đầu.
Nhược Tuyết đứng sau thấy cây trâm hồ điệp khảm hồng ngọc kia thì vô thức siết chặt khăn tay.
Trên đường trở về Hải Đường viện, Nhược Tuyết thăm dò hỏi: “Tiểu thư, người sẽ đến dự tiệc sinh thần của thế tử sao?”
Diệp Vãn Tình đáp: “Tất nhiên là phải đến rồi”
Nhược Tuyết ậm ờ tỏ vẻ do dự: “Nhưng…tiểu thư…có chuyện này không biết Tuyết nhi có nên nói hay không?”
Diệp Vãn Tình liếc mắt nhìn nàng ta: “Nói đi, ngươi là nha hoàn thân cận của ta cơ mà, có gì không thể nói cơ chứ?”