Chương 68
Diệp Vãn Tình chầm chậm lên tiếng: “Hải Đường, ngươi có biết ta bị dị ứng hoa quế không?”
Hải Đường kinh ngạc, chuyện này đúng là nàng không biết, lúc nhỏ Diệp Vãn Tình từng có một lần ăn bánh hoa quế rồi ngất, sau đó người trong nhị phòng mới biết nàng bị dị ứng hoa quế, từ đó trong nhị phòng không xuất hiện hoa quế nữa.
Mà lúc đó Diệp Vãn Tình còn quá nhỏ nên không nhớ, Hải Đường chỉ lớn hơn Diệp Vãn Tình một tuổi mà lúc đó cũng chưa vào phủ nên đương nhiên không biết chuyện này.
Sau này Diệp Vãn Tình tình cờ gặp lại bà vú lúc nhỏ đã chăm sóc nàng nên mới biết chuyện nàng bị dị ứng hoa quế, e rằng Nhược Tuyết đã lợi dụng vẻ ngoài của mình để moi được thông tin này từ chỗ những người làm lớn tuổi trong phủ.
Hải Đường lắc đầu: “Nô tỳ không biết, hôm nay tiểu thư đã ăn thứ gì có hoa quế sao?”
Diệp Vãn Tình nhìn nàng: “Ta không ăn, nhưng trong xe có bột hoa quế”
Hải Đường kinh hãi: “Tại sao trong xe lại có bột hoa quế? Ai đã…
nói đến đây thì nàng im bặt, mắt Hải Đường trợn to, nàng nghĩ đến một khả năng nhưng lại không dám tin.
Trong xe chỉ có ba người, ngoài nàng và Diệp Vãn Tình ra thì chỉ còn Nhược Tuyết, không thể có chuyện có người ngoài hãm hại được, vì chiếc xe ngựa này bị hư, chiều nay vừa mới sửa xong, trước khi đi chính nàng là người đã thay toàn bộ rèm xe và đệm ngồi.
Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là Nhược Tuyết làm! Nghĩ lại một loạt hành động khác thường của Nhược Tuyết trong tối nay, Hải Đường càng nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ, từ chuyện Nhược Tuyết cố sống cổ chết ngăn không cho tiểu thư về phủ, đến chuyện Nhược Tuyết lao ra đỡ nước canh cho tiểu thư đều rất đáng ngờ.
Lúc đấy khoảng cách giữa nha hoàn bưng canh và tiểu thư vô cùng gần, ban đầu Nhược Tuyết và nàng đều đứng ra xa, đứng sau lưng tiểu thư bốn bước chân, không thể nào có chuyện Nhược Tuyết lại lao ra kịp trước khi bát canh đó đổ được.
Khi ấy nàng đang mải thất thần nên không để ý, có lẽ Nhược Tuyết đã âm thầm đi lên trước rồi ngáng chân nha hoàn kia, khiến nha hoàn kia vấp ngãi Sau đó thuận thể xông ra đỡ canh cho tiểu thư, nhưng mục đích thật sự là để kéo khăn che mặt của tiểu thư xuống, khiến tiểu thư xấu mặt trước mọi người! Hải Đường càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng sợ, đồng thời cũng tức giận không thôi: “Sao Nhược Tuyết có thể làm như thế được chứ! Từ trước đến giờ tiểu thư luôn sủng ái nàng ta kia mài”
Diệp Vãn Tình cười nhạt vuốt ve chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay: “Có một loại ngu ngốc gọi là “nuôi ong tay áo”, có một loài động vật gọi là “bạch nhãn lang”.
Hải Đường lo lắng: “Tiểu thư…”
Diệp Vãn Tình nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Có biết vì sao ta lại đổi tên của ngươi thành Hải Đường không?”
Hải Đường lắc đầu, Diệp Vãn Tình nói: “Bởi vì ta không muốn tên của ngươi giống với Nhược Tuyết, Hải Đường, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Hải Đường mở to mắt nhìn nữ nhân, à không, trước mắt nàng chỉ mới là một cô bé mười bốn tuổi, nhưng ánh mắt đó lại thấu triệt lắng đọng như ánh mắt của một nữ nhân đã trải đời, trong phút chốc Hải Đường cảm thấy chua xót khôn nguôi.
Nếu Diệp Vãn Tình coi Nhược Tuyết như muội muội ruột thịt mà đối đãi, thì đâu đó trong thâm tâm Hải Đường, nàng cũng thâm coi Diệp Vãn Tình thành muội muội mà yêu thương.
Rõ ràng chỉ mới đây thôi, tiểu thư còn là một cô bé xinh đẹp vô ưu vô lo, thế mà giờ đây lại trở thành như vậy.
Cả phu nhân, cả tiểu thư, đều là những người rất tốt, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với họ như vậy? Hải Đường rưng rưng nước mắt, quỳ gối xuống dập đầu với Diệp Vãn Tình một cái, nặng trịch nói: “Hải Đường đã hiểu, từ nay về sau Hải Đường chỉ có một chủ nhân duy nhất là Diệp Vãn Tình, tận trung tận nghĩa, không hối không phản”
Nhược Tuyết đi theo Cố Thừa Duệ về phòng của hẳn, Cố Thừa Duệ đóng cửa lại, nói với Nhược Tuyết.
“Ngươi ngồi đó chờ ta”
Nhược Tuyết mềm giọng đáp: “Vâng ạ”