Chương 70
Hắn không thể đụng vào, ít nhất là bây giờ không thể…
Một chiếc xe ngựa xa hoa chầm chậm dừng lại trước cổng lớn của Diệp phủ, A Hùng đang thất thân đứng gác vội xốc lại tinh thần, hắn đã từng thấy chiếc xe ngựa này một lần khi thế tử phủ Chiến Bắc vương đến đây.
Hôm nay ngài ấy lại đến có chuyện gì sao? A Hùng quay sang nói với Phú Quý: “Đệ mau chạy vào bẩm báo với lão phu nhân là thế tử gia tới”
Phú Quý gật đầu toan nhấc chân chạy đi, thì một giọng nữ mềm mại từ trong xe vọng ra đã ngăn hắn lại: “Không cần đâu, Phú Quý ca ca”
A Hùng và Phú Quý kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau, nếu bọn họ không nhầm thì giọng nói này là…
Quả nhiên một bàn tay trắng nõn vén rèm xe bước xuống, một cô nương mặc xiêm y phấn đào, dù trên mặt nàng ta có vết thương nhưng hai người bọn họ chắc chắn không thể nhầm, đây là Nhược Tuyết mà?? Nhược Tuyết xuống xe ngựa, còn không quên mỉm cười cảm ơn người đánh xe: “Cảm ơn thúc thúc đã đưa con về Đối với tiểu cô nương ngoan ngoãn lễ phép thế này, người đánh xe rất có thiện cảm cười nói: “Không có gì, thế tử đã dặn lão phải đưa cô nương về Diệp phủ an toàn mà.
Thôi cô nương vào trong đi, lão đi đây”
“Tạm biệt thúc thúc ~”
Đợi người đánh xe đi rồi, Nhược Tuyết mới vui vẻ quay người lại đối mặt với khuôn mặt tràn đầy thắc mắc của A Hùng và Phú Quý.
Phú Quý dồn dập hỏi: “Vừa nãy là xe ngựa của thế tử à? Sao muội lại ở trên đó? Đêm qua muội không về sao??”
Nhược Tuyết thu lại sự vui vẻ trên mặt, nàng ta cúi đầu cắn môi, dùng tay áo che đi vết bầm năm ngón tay bên má trái, giọng khàn thấp: “Hôm qua…tiểu thư không cho muội về cùng…
Phú Quý kinh ngạc: “Hả? Tại sao tiểu thư lại không cho muội về chung chứ??”
A Hùng đập vai hắn, quăng cho Phú Quý một cái liếc mắt ý bảo đừng nói nữa.
Lúc này Phú Quý mới để ý năm ngón tay bầm tím trên mặt Nhược Tuyết, ý thức được có lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó, Phú Quý cười xấu hổ: “Haha…chắc muội cũng mệt rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi”
Nhược Tuyết gật đầu với bọn họ rồi đi vào, má trái của nàng ta vẫn còn sưng, đau rát kinh khủng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Tuyết thoáng trở nên vặn vẹo, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, Cố Thừa Duệ đã dịu dàng ôn nhu với nàng ta như thế nào thì Nhược Tuyết lại không ngăn được sự đắc ý.
Nàng ta cúi xuống nhìn vùng ngực bằng phẳng của mình thầm nghĩ, nếu như không phải tại thân thể này chưa nảy nở thì có khi đêm qua nàng ta đã thành công câu dẫn được Cố Thừa Duệ rồi.
Từ nay nàng ta phải ra sức rèn luyện một chút mới được, phải ăn nhiều đồ bổ nữa chư…
Nhược Tuyết vừa đi vừa đắc ý cười tủm tỉm, nhưng vừa đến Hải Đường viện, nàng ta đã cất ý cười trên mặt đi, cau mày xụ mặt, sao cho trông khổ sở nhất có thể.
Rồi sau đó Nhược Tuyết đến quỳ trước cửa phòng của Diệp Vãn Tình.
Nhược Tuyết: “Tiểu thư, mọi chuyện đêm qua đều là do nô tỳ ngu xuẩn, nhưng lúc đó nô tỳ cũng chỉ là vì gấp gáp sợ tiểu thư bị thương nên…nên mới lao ra đỡ mà không kịp suy nghĩ.
Không ngờ lại…lại khiến tiểu thư xấu mặt…huhuhu…”
“Nô tỳ biết tội của mình rất nặng, nhưng nô tỷ là thật tâm muốn tốt cho tiểu thư mà, xin tiểu thư niệm tình nô tỳ đã xả thân cứu chủ mà tha thứ cho nô tỳ lần này…”
“…nô tỳ sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào tiểu thư đồng ý tha thứ cho nô tỳ mới thôi”
Nghe đến câu cuối, Hải Đường tức đến mức ngực phập phồng lên xuống: “Tiểu thư, để nô tỳ ra ngoài xử lý nàng tai”
Diệp Vãn Tình ngăn Hải Đường lại: “Không cần, nàng ta thích quỳ thì cứ để nàng ta quỳ đi”
Hải Đường: “Nhưng…nàng ta ăn nói mập mờ như thế, người không biết chuyện sẽ hiểu lầm tiểu thư mất!”