SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 77


Cố Thừa Duệ không khỏi mềm giọng: “An toàn rồi, không Sao nữa đâu.


Nhược Tuyết run rẩy thêm một lúc rồi mới dần dần thả lỏng, nàng ta ló đầu ra khỏi lông ngực Cố Thừa Duệ, chóp mũi ửng đỏ cùng đôi mắt đỏ hoe ngấn nước trông rất đáng thương, không khỏi khiến Cố Thừa Duệ thấy khác thường trong lòng.


Lúc này hẳn chợt chú ý đến, hôm nay Nhược Tuyết mặc xiêm y màu vàng nhạt, y phục mùa hè vốn mỏng, ngấm nước đã lộ ra cái yếm màu lam bên trong, còn có hai cái bánh bao nhỏ nhấp nhô trước ngực, đó là kết quả mà Nhược Tuyết ăn uống rèn luyện mấy tháng nay.


Nhược Tuyết làm bộ bây giờ mới phát hiện ra ánh mắt của Cố Thừa Duệ, nàng ta đỏ bừng mặt dùng hai tay che ngực nhưng không hét lên, chỉ xấu hổ dời tầm mắt, giọng e lệ: “Thế…thế tử mau thả nô tỳ xuống đi”


Tư thái xấu hổ này của nàng ta thật đúng là vô cùng xinh đẹp, yết hầu của Cố Thừa Duệ trượt lên trượt xuống, hẳn biết đám người sắp đến đây nên cũng thuận theo thả Nhược Tuyết xuống, còn cởi áo khoác ngoài phủ lên vai nàng ta.


Cố Thừa Duệ: “Ngươi dùng tạm đi, tuy nó cũng ướt nhưng vẫn che được”


Nhược Tuyết đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí nói: “Tạ ơn thể tử”


Khóe môi âm thầm câu lên.


Đám người đuổi đến, Diệp Vãn Tình cũng đi theo.


“Thế tử không sao chứ?”


“Sao lúc nãy thế tử lại đột nhiên nhảy xuống, dọa bọn ta hết hồn”


Cố Thừa Duệ cười cười: “Xin lỗi mọi người, chỉ là thấy tình huống nguy cấp nên ta cũng không kịp nghĩ gì nhiều”


Nữ nhân mặc xiêm y đỏ lúc nãy tặng gương cho Diệp Vãn Tình nghe xong không khỏi nhân cơ hội liếc xéo nàng: “Thế tử đúng là người tốt, chẳng bù cho một số người, có thể ngang nhiên đẩy một người đang sống sờ sờ xuống sông như vậy.


Nếu không có thế tử thì chẳng phải đã làm ra mạng người rồi sao?”


Mấy nữ nhân khác cũng nói: “Đúng đó, sao có thể làm như vậy chứ? Nha hoàn kia có làm gì quá đáng đâu.


“Tàn nhẫn…”


“Độc ác…


Diệp Vãn Tình lạnh nhạt trước những lời đàm tiếu xung quanh, nàng không muốn giải thích cho bọn họ hiểu làm gì, mà cũng chẳng cần thiết, hôm nay nàng đã theo ý của Nhược Tuyết, thành toàn cho nàng ta có được cơ hội tiếp cận Cố Thừa Duệ rồi.


Đã giúp thì giúp cho trót luôn chứ nhỉ? Diệp Vãn Tình nhìn Nhược Tuyết đang rúm ró đứng đó ra vẻ đáng thương, nàng đi đến trước mặt Nhược Tuyết, cho nàng ta một cái bạt tai thật mạnh! “


Bếp!”


Cố Thừa Duệ cũng không thể nhịn được nữa, hắn năm lấy cổ tay Diệp Vãn Tình, trầm giọng: “Diệp tiểu thư làm như thế không phải có chút quá đáng rồi hay sao?”


Thấy Nhược Tuyết chịu đánh chỉ dám cắn môi rưng rưng nước mắt nhìn hắn, trong lòng Cố Thừa Duệ đột nhiên dâng lên cảm giác đau lòng, còn có muốn bảo vệ người con gái nhu nhược đáng thương này.


Diệp Vãn Tình hất tay hắn ra, không cho Cố Thừa Duệ một ánh mắt nào mà chỉ nhìn Nhược Tuyết, nàng hừ lạnh: “Nhược Tuyết, ngươi làm cho ta thật quá thất vọng, chuyện lần trước ngươi làm ở vương phủ ta không nói, đến hôm nay còn dám áo ướt quần manh nằm trong lòng vị hôn phu của ta? Ngươi có rắp tâm gì?”


Nhược Tuyết cười thầm, tốt lắm, Diệp Vãn Tình làm tốt lắm, nước mắt trên mặt Nhược Tuyết đứt quãng chảy ra, thần sắc trên mặt vừa xấu hổ vừa nhục nhã lại vừa bi thương: “tiểu thư! Sao…sao người có thể nói vậy…nô tỳ chưa bao giờ có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế!


Lúc nãy chẳng qua là thế tử tốt bụng tiện tay cứu nô tỳ một mạng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi