SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 79


Kiếp trước Cổ Thừa Duệ sau khi nắm được quyền lực trong tay mới gian díu với Nhược Tuyết, là một vương gia muốn một nha hoàn thì chẳng ai nói gì.


Nhưng bây giờ hắn chưa có gì cả, Diệp Vãn Tình muốn hẳn lấy Nhược Tuyết về, nên nàng đang tạo cơ hội cho Nhược Tuyết quyến rũ hắn, để xem đến lúc đó, trước sự cười nhạo của cả kinh thành và tình yêu hắn dành cho Nhược Tuyết cái nào sẽ lớn hơn? Còn Nhược Tuyết, lúc đó nàng ta chắc đang vui sướng chìm trong niềm vui chiến thắng, rồi phát hiện ra hiện thực không như nàng ta tưởng tượng chờ mong thì sẽ thế nào? Thật là nóng lòng muốn thấy quá đi…


Thời hạn một năm gần đến, sau bao ngày cực khổ học ngày học đêm, cộng thêm thời gian trong không gian hệ thống trôi chậm hơn mười lần so với bên ngoài, cuối cùng Diệp Vãn Tình cũng tự tay nấu thành công dược tê chữa bệnh cho Diệp Vấn.


Nàng liên tức tốc gửi thư kêu Diệp Vấn trở về, trong thời gian này vì Nhược Tuyết đã bị hạ xuống làm nha hoàn tam đẳng nên không được phép tiến vào Hải Đường viện nữa, những công việc nặng nhọc trước giờ nàng ta chưa bao giờ phải nhúng tay bây giờ cũng phải xắn tay áo lên làm.


Người trong nhị phòng biết Nhược Tuyết đắc tội với Diệp Vãn Tình, cả đám đều xa lánh nàng ta.


May mà trước giờ Nhược Tuyết cư xử không tệ nên không có ai đến bỏ đá xuống giếng, nhưng không cần người bỏ đá, cuộc sống của Nhược Tuyết bây giờ cũng đủ khiến nàng ta cảm thấy khốn khó rồi.


Nhược Tuyết về phòng, lôi lọ thuốc mỡ trong ngăn kéo ra, cẩn thận chọc vỡ những cục mụn nước trên tay rồi bôi thuốc vào, nhìn đôi bàn tay vốn được nàng ta bảo vệ đến trắng trắng mềm mềm nay lại trở nên tàn tạ như thế, trong mắt Nhược Tuyết bùng lên lửa hận ngút trời.


Bôi thuốc xong, Nhược Tuyết cất lọ thuốc mỡ đi, nhìn những phong thư trong ngăn kéo ngày một nhiều thêm, nàng ta nhếch môi cười, thầm nói trong lòng.


Nhược Tuyết, ngươi cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, chỉ một thời gian nữa thôi, rồi Diệp Vãn Tình sẽ phải thảm hại quỳ mọp dưới chân ngươi! Từ sau đợt tỏ tình lần đó, Hải Đường càng tránh né A Hùng hơn, lần trước là sợ hãi, lần này là xấu hổ.


Nàng thật sự không biết nên đối mặt với A Hùng như thế nào.


Nhưng A Hùng sau khi nói rõ nỗi lòng của mình cho Hải Đường nghe thì dường như chẳng sợ gì nữa, ngày nào hẳn cũng tìm cách gặp nàng, cứ cách hai ba ngày lại mua những thứ nho nhỏ cho Hải Đường.


Ban đầu Hải Đường còn không nhận, nhưng A Hùng kiên trì như thế, nàng đã bất giác xiêu lòng từ lúc nào.


Hải Đường cũng giống như A Hùng, luôn khát khao một mái ấm gia đình, một phụ quân hết mực yêu thương nàng, nguyện ý che mưa chản gió cho nàng suốt cả cuộc đời.


Hải Đường bắt đầu cho A Hùng cơ hội, nàng nguyện ÿ nhận những món quà nhỏ của hắn khiến A Hùng vui mừng không thôi, lúc nào cũng cười ngu ngốc khiến Phú Quý không khỏi rùng mình.


Ôi tình yêu, đúng là làm cho con người ta trở nên khác thường.


Thấy người đưa thư đang tiến về phía này, Phú Quý quen thuộc chào hỏi: “A Tam, lại có thư nữa sao?”


Á Tam là người đưa thư của vương phủ, những tháng gần đây toàn là hắn đến giao thư, Phú Quý vốn là người nhanh mồm nhanh miệng nên rất nhanh đã kết thân được với À Tam.


A Tam cười móc ra một phong thư đưa cho Phú Quy, Phú Quy nhìn mặt trời nắng gắt trên đỉnh đầu, nói với A Tam: “Trưa nắng gắt như vậy mà ngươi chạy đi đưa thư, để đến chiều mát rồi đi cũng được mà.”


A Tam là người hàm hậu, hắn lau mồ hôi trên trán cười nói: ‘Ấy chết, thư của thế tử gửi cho thế tử phi tương lai, một nô tài nhỏ bé như ta làm sao dám chậm trễ”


Phú Quý cười vỗ vai hắn: “Tối có rảnh không, chúng ta đi uống vài chén.”


A Tam cười xin lỗi: “Tối nay ta hứa với nương tử sẽ đưa nàng đi ăn ngon rồi, xin lỗi Phú Quý huynh, để khi khác nhé.


Phú Quý nghe vậy liên trề môi: “Ôi trời, sao đâu đâu cũng tràn đầy tình yêu thế này, thôi thôi, ngươi về đi kẻo tiểu nương tử ở nhà lại chờ mong.-‘ Phú Quý biết A Tam mới lấy vợ cách đây một tháng, vẫn là giai đoạn tân hôn mặn nồng.


A Tam nghe vậy liên đỏ mặt cười, trong mắt lấp lánh, tất nhiên là hắn rất vui vẻ rồi, đủ để thấy hắn vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân của mình.


Tiễn A Tam đi, Phú Quý đưa lá thư cho A Hùng, tiện mồm than thở một câu: “A Hùng, huynh có thấy không, bộ dạng vừa rồi của cậu ta giống y hệt huynh, cười đặc biệt ngu ngốc”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi